"Lãnh đạo để em đêm hôm khuya khoắt chạy xa thế này à?" Tiêu Thượng Kỳ một tay để trên vô lăng, đôi mày cau lại, tối qua anh xã giao với mấy người tai to mặt lớn trong thành phố. Nếu không phải mấy năm gần đây Mộ Thiếu Thiên dần chuyển hướng làm ăn về đây, cố ý mua vài miếng đất, nếu không phải đúng lúc anh muốn đi đâu xa một chút, thì thật chẳng muốn xã giao với mấy người kia. Cả buổi tối đó, vừa uống rượu Mao Đài vừa uống rượu tây, cứ từng ly từng ly như thế, thư ký cùng mấy phó tổng uống đỡ cuối cùng cũng gục, anh trở về khách sạn nôn lên nôn xuống, bị hành xác đến hơn 2 giờ mới ngủ, kết quả ngay cả một giấc mơ cũng không có. Nếu như nói tâm trạng anh lúc này đang tốt thì đúng là nói láo, nhưng lần này anh không phát cáu với Hà Tiếu Nhiên, ngược lại chỉ cảm thấy khó chịu. Một cô gái mấy tháng trước là một đứa con được che chở đầy đủ, bây giờ vì công việc kiếm được mấy ngàn đồng, lại phải bị người ta làm khó, trời tối như vậy, ở nơi vắng vẻ như vậy, nếu như anh không tình cờ ở đây, cô phải làm thế nào?
"Đây là lần đầu tiên, trước kia họ không để em ra ngoài phỏng vấn ban đêm." Trong lòng Hà Tiếu Nhiên có chút tủi thân, vẫn còn rất sợ, ngồi trong xe mới cảm thấy áo đằng sau bị ướt một mảng do mồ hôi, nhưng từ nhỏ cô đã nghe ba mẹ nói, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, cô thích công việc này, muốn làm tốt nó thì đương nhiên phải chịu những điều không vui này.

"May là gan em khá lớn, bản lĩnh cũng không tồi." Tiêu Thượng Kỳ nhìn bộ dạng dè dặt của cô, không biết nên nói cái gì cho tốt, anh chỉ nghĩ được, may là mình trốn được tới đây, đủ thấy Hà Tiếu Nhiên vận khí không tệ, gặp phải chuyện này còn có thể nghĩ tới anh nhờ giúp đỡ, có thể thấy đầu óc không phải hết thuốc chữa, nghĩ thế, một chân nhấn ga, xe chạy nhanh hơn.

"Buổi tối anh uống bao nhiêu rượu thế?" Trong xe rất yên tĩnh, từng chiếc đèn đường vụt qua trước mắt họ, Hà Tiếu Nhiên không nhận ra đường về nữa, cảm thấy phải nói cái gì đó, cho nên nói tiếp, "Trong xe toàn mùi rượu."

"Không nhiều lắm, khoảng một cân rượu trắng, đại loại thế." Tiêu Thượng Kỳ hừ một tiếng nói, "Tôi bây giờ là tình trạng say rượu nghiêm trọng mà lái xe đấy, đại phóng viên, cô muốn chụp hình tôi sao?"

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play