Cuối cùng thời gian ly biệt cũng đến, học sinh ra ra vào vào, cầm theo bao lớn bao nhỏ, ký túc xá cũng vì thế mà náo nhiệt hẳn lên.
"Về rồi à?". Hà Tiếu Nhiên đẩy cánh cửa phòng ngủ đang khép hờ, căn phòng bốn người ở thường ngày vốn ngăn nắp nay chất đầy hành lý, không còn chỗ chen chân. Kéo tấm màn ra, chiếc giường trước đây bày đầy những món đồ chơi nho nhỏ bằng bông mềm giờ gần như trống trơn, Hà Tiếu Nhiên hít sâu một hơi mới áp chế được cảm giác mất mát trống rỗng này. Tiểu Điêu ngồi ở bên ngoài thấy cô trước tiên, cười đầy thâm ý.
"Tớ không nỡ rời đi". Hà Tiếu Nhiên nhấc cao chân, bước qua một chiếc va li da, nhảy đến trước bàn học của mình. Chỗ của cô hiện giờ sạch sẽ nhất, máy tính đã gửi về nhà hai ngày trước, đồ đạc của bốn năm đại học cũng không có gì nhiều, trên giá sách trống trơn. Là người của thành phố này, ưu điểm lớn nhất của cô là nhà gần nên ngoài chăn đệm trên giường, cô không cần phải thu dọn đồ đạc gì nữa cả.
"Đợi lát nữa sẽ thẩm vấn cậu", Tiểu Điêu trêu chọc cô, cúi đầu xem đi xem lại xấp ảnh trong tay, cuối cùng từ từ xé một tấm ảnh thành nhiều mảnh nhỏ.
Tấm ảnh này từng là bảo bối của Tiểu Điêu. Hồi còn ngủ chung trong phòng, Hà Tiếu Nhiên đã vô số lần nghe thấy cái tên tài tử Tiêu Bác Niên kia. Cô nhớ kỹ cái tên này, thật ra không phải vì được nghe nhiều, mà cái tên Tiêu này cho dù không giống Tiêu kia nhưng phát âm lại giống nhau, lỗ tai cô luôn nhạy cảm với từ Tiêu.
Tiểu Điêu thích Tiêu Bác Niên từ ngày đầu đại học. Khi đó Hà Tiếu Nhiên và cô còn chưa chung phòng, mới vừa khai giảng cũng chưa quen nhau, nhưng cô đã hùa theo những người khác cùng chê cười một nữ sinh ngành quản lý công thương chạy theo một nam sinh hệ máy tính trên sân trường.
Không nghĩ tới về sau Tiểu Điêu lại cho cô ấn tượng đặc biệt sâu sắc. Nhiều năm qua đi, mỗi lần nhớ lại tình cảnh hôm đó, trong lòng Hà Tiếu Nhiên vẫn tràn ngập tôn sùng dành cho Tiểu Điêu.
Đó là một ngày tháng mười, sau kỳ nghỉ dài du lịch nước ngoài, Tiêu Thượng Kỳ lúc về mang theo không ít quà, trong đó còn có một phần cho Trần Phi Nhi, nhưng không biết vì sao anh không chịu đem đi tặng, cố tình đưa cho cả hai người cùng một lúc.
Quà của cô là một bình nước hoa nhỏ, đóng gói lộng lẫy, hương rất đậm mà mãi sau này cô mới biết nhãn hiệu của nó, nhưng cho dù lúc đó hay sau này, cô đều không thích loại nước hoa ấy. Tiêu Thượng Kỳ tặng cho Trần Phi Nhi một sợi dây chuyền bằng gỗ màu trắng bạc hình hồ điệp, mang đậm phong cách cổ xưa lãng mạn, thoạt nhìn không thấy quý báu, ít nhất xét về chuyện đóng gói lớn nhỏ so với lọ nước hoa của cô đã khác xa một trời một vực. Trần Phi Nhi vô cùng vui vẻ, đeo luôn lên cổ, còn cho cô xem có đẹp hay không.
Hà Tiếu Nhiên gần như không cười nổi, cô phải cố gắng khống chế để hai mắt mình không toát ra vẻ hâm mộ hoặc là ghen tị. Mắt nhìn đồ của Tiêu Thượng Kỳ luôn tốt, đồ anh cẩn thận chọn lựa thì làm sao có thể không đẹp chứ? Khi đó cô đã hiểu, cô và Trần Phi Nhi, cũng như hai món quà này, vốn không thể so sánh với nhau được.
Hôm đó, vì tâm tình không tốt, cô đi một mình thật lâu trên con đường nhỏ rợp bóng cây trong trường, tưởng tượng Tiêu Thượng Kỳ đã cẩn thận lựa chọn chiếc dây chuyền hồ điệp kia, rồi nhọc lòng suy tính phải tặng thế nào. Cô nhận được quà hoàn toàn là nhờ phúc của Trần Phi Nhi, chung quy chỉ là để Trần Phi Nhi không cảm thấy đường đột bất an khi được tặng chiếc dây chuyền. Khổ hận niên niên áp kim tuyến, vị tha nhân tác giá y thường*. Cô không biết vì sao mình lại nghĩ tới câu thơ này, cứ lại lặp đi lặp lại trong lòng, càng cảm thấy thê lương.
*Đây là hai câu thơ cuối trong bài thơ Bần nữ của Tần Thao Ngọc, dịch thơ "Năm tháng miệt mài thêu áo cưới, Cho người xuất giá dạ ngổn ngang".
Kết quả của việc cúi đầu đi đường miên man suy nghĩ là vô tình đi tới chiếc hồ nhân tạo trong vườn cây sau trường học. Vốn nghĩ lúc này mọi người đều đang ngủ trưa, khu vườn vốn dĩ phải yên tĩnh nhưng không ngờ khi cô vừa ngồi xuống một tảng đá dưới gốc cây, đã có một người vội vã xông vào.
"Nam tử hán đại trượng phu có chuyện thì cứ nói ra, sợ mọi người nhìn thấy gì chứ? Không phải chỉ là tôi thích anh sao? Tôi còn không sợ người khác nghe thấy, anh sợ cái gì?". Đây là câu đầu tiên của Tiểu Điêu, giọng to, mạnh mẽ bức người, ngữ khí ương ngạnh, dọa cho Hà Tiếu Nhiên sốc luôn.
"Này cậu, lần trước tôi đã nói với cậu, tôi thích người khác rồi". Tiếng của người con trai không cao không thấp, rất nhã nhặn, Hà Tiếu Nhiên lặng lẽ rụt chân lùi lại, ló đầu nhìn ra.
Hai người một nam một nữ đứng cách nhau mười bước, nam sinh vóc dáng cao lớn nhưng rất gầy, mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, gầy đến mức gió thổi qua cảm giác như thổi vào chỗ trống, có điều chỉ nhìn kiểu tóc đơn giản sau lưng cũng thấy được hắn là một nam sinh trung tính. Nữ sinh bị hắn che khuất, chỉ có thể nhìn thấy một đôi giày chơi bóng màu trắng và một cái quần bò màu lam nhạt.
"Anh thích người khác thì sao? Ai? Trong trường chúng ta sao? Anh đã thổ lộ với cô ấy chưa? Cô ấy thích anh ư?". Nữ sinh hỏi một hơi, giọng vẫn lớn như vậy.
"Này cậu, chuyện đó và bạn không có liên quan gì với nhau cả!". Nam sinh bị hỏi như vậy cũng hơi bực, quát lên một câu.
"Không liên quan, cho nên việc tôi thích anh cũng đâu có liên quan gì đến anh, không phải sao?". Nữ sinh kia lại không tức giận, còn chiếu tướng nam sinh một câu.
"Nhưng mà mỗi ngày cô đều xuất hiện trước mặt tôi, tôi cảm thấy mình không được tự do", nam sinh dừng một lát, nói kiên quyết, "Tôi hy vọng cô đừng lãng phí thời gian công sức, tôi không có khả năng thích cô".
Hà Tiếu Nhiên nghĩ, nếu như Tiêu Thượng Kỳ nói với cô những lời này, cô nhất định sẽ buồn đến chết, cũng nhất định không muốn có nhiều người biết. "Vì sao anh khẳng định rằng tôi sẽ lãng phí thời gian?". Nữ sinh kia im lặng một lúc rồi chầm chậm nói tiếp, "Tôi thích anh, anh không thích tôi, hai chuyện này không có liên quan, tôi lãng phí thời gian hay không cũng là chuyện của tôi. Cho nên, hôm nay anh vốn không cần phải tìm đến tôi để nói chuyện này, ngược lại tôi lại thấy anh đang lãng phí thời gian của chính mình".
Nam sinh kia có lẽ chưa bao giờ gặp phải tình huống kỳ quái như vậy, hắn nghĩ, cô gái trước mắt này ngày nào cũng đuổi theo sau hắn, cứ luôn lấy máy chụp ảnh chụp hắn, sau khi bị cự tuyệt ít nhất sẽ rơi vài giọt nước mắt, hoặc là xoay người rời đi không quay đầu lại, chỉ là không nghĩ đến người luống cuống chân tay lại là hắn. Rõ ràng là cuộc sống của hắn bị quấy rầy, rõ ràng là hắn bị nữ sinh trước mắt này quấy rầy, hắn không nghĩ được làm sao cô lại có thể nói hợp tình hợp lý đến như vậy. Đúng là chuyện cô thích hắn và hắn không thích cô là hai việc khác nhau, làm cho hắn cảm thấy không thể nào cãi lại được.
"Tôi không tranh luận với cô chuyện này, dù sao những gì cần nói cũng đã nói xong rồi, cô tự giải quyết cho ổn thỏa". Nam sinh kia lặp đi lặp lại, cuối cùng vẫn là bại trận. Hắn tự mình rút ra bài học kinh nghiệm, sau này không biện bạch bất kỳ điều gì cùng nữ sinh da mặt dày hơn tường thành này, bởi vì có nói cũng không lại được với cô, lại còn chuốc thêm bực mình vào người vì ăn nói vụng về.
Hà Tiếu Nhiên vẫn ngồi sau gốc cây, nghe tiếng bước chân đi rất nhanh ra khỏi khu vườn mới mở dài một hơi. Chưa kịp ngậm miệng lại, cô kinh ngạc phát hiện nữ sinh vừa nói chuyện kia đã đứng trước mặt cô.
"Nơi này rất tốt, thanh tịnh, thích hợp để suy nghĩ tâm sự". Đó là câu đầu tiên Tiểu Điêu nói với Hà Tiếu Nhiên, gió mùa thu yên tĩnh vén lên mái tóc ngắn ngủn của cô, trong một thoáng khiến cô cảm thấy hào hứng.
"Nhớ lại lúc đó tớ nghĩ cậu sẽ khóc lớn một trận". Chạng vạng, tại quán cơm nhỏ ở gần trường học, mấy nữ sinh chung phòng với Hà Tiếu Nhiên gọi vài món nổi tiếng của quán, lại mở thêm bia, cùng kể về lúc mới quen nhau.
"Nước mắt chảy trước mặt người yêu cậu, hắn sẽ thấy đau và luyến tiếc, chảy trước mặt người không yêu cậu sẽ bị cười nhạo, vì sao tớ lại phải cho hắn cơ hội cười nhạo tớ?". Tiểu Điêu ngửa mặt uống hết một cốc bia, hít vào một hơi thật dài nói, "Cũng không đúng, tớ cũng không sợ hắn cười nhạo, thích một người không có gì sai, tớ cũng không làm chuyện gì ảnh hưởng đến cuộc sống của hắn, chỉ là nhìn hắn nhiều hơn vài lần, nếu hắn không nhìn tớ thì làm sao biết tớ đang nhìn hắn?".
"Quên đi, cậu đã muốn buông tay thì đừng để tên kia làm mất đi hưng phấn của chúng ta". Chu Nguyệt nhìn Tiểu Điêu tự mình rót đầy cốc rồi uống hết, lại rót đầy, cũng biết hai chữ buông tay đó không đơn giản như Tiểu Điêu nói ngoài miệng hay dễ dàng như xé tấm ảnh. Huống hồ mấy năm nay, cô chứng kiến Tiểu Điêu dây dưa không dứt được với Tiêu Bác Niên kia, tâm tình không khỏi chìm xuống.
"Đúng, chuyện quá khứ không có gì hay để nói, nói chuyện hiện tại đi". Tiểu Điêu lại vui vẻ, cô vừa mới một hơi uống xong hai chai bia, cảm giác say nhảy lên đuôi lông mày, nhéo Hà Tiếu Nhiên một cái, "Nhiên Nhiên này, nhà ngươi nhận tội đi, chính sách của chúng ta luôn luôn là thẳng thắn sẽ được khoan dung, kháng cự sẽ bị trừng trị nghiêm khắc".
"Nhận tội cái gì, nhìn cậu này, uống gì mà nhanh thế?". Hà Tiếu Nhiên chột dạ, nói lảng sang chuyện khác, "Đại tỷ nhìn xem, Tiểu Điêu say rồi".
"Đừng đánh trống lảng, vô dụng thôi". Tiểu Điêu hừ một tiếng nói, "Đêm qua, cậu với Tiêu Thượng Kỳ bỏ đi sớm như vậy, sáng nay mới về, tớ hỏi cậu, hai người đi đâu?".
"Còn có thể đi đâu, về nhà thôi". Hà Tiếu Nhiên không ngờ lúc ấy cả đám đã say đến ngã trái ngã phải thế mà còn nhớ rõ cô đi cùng với ai.
"Không chịu nói thật?". Tiểu Điêu liếc Chu Nguyệt, ý bảo Chu Nguyệt nói chuyện. Chu Nguyệt hơi khó xử nháy mắt mấy cái, cuối cùng vẫn nói, "Nhiên Nhiên, thật ra sáng sớm nay mẹ cậu gọi điện thoại đến phòng, nếu không làm sao bọn tớ biết được cậu không về nhà? Đừng lo, bọn tớ nói tối qua cậu uống rượu say, còn đang ngủ trên giường, mẹ cậu không hỏi gì nữa, cũng không cho chúng tớ gọi cậu dậy, còn dặn bọn tớ bảo cậu tối nay uống ít thôi".
Hà Tiếu Nhiên khẽ run, nhất thời không biết nên nói cái gì, ba người kia cười trộm một hồi, vẫn là Tiểu Điêu đẩy cô một cái, "Rốt cuộc cậu với Tiêu Thượng Kỳ thế nào rồi? Cậu thổ lộ rồi à?".
"Lại còn cần thổ lộ ư? Cậu ta đâu phải đứa ngốc? Nhiên Nhiên thích cậu ta, tớ không tin cậu ta không biết, cậu nên hỏi ngày hôm qua hai người tiến hành đến bước nào rồi mới phải". Chu Nguyệt che miệng, không giấu được ý cười trên mặt.
"Hôm qua quả thật là tớ đến nhà cậu ấy, nhưng cậu ấy đưa tớ về rồi đi luôn, tớ ở đó ngủ một giấc mà thôi". Hà Tiếu Nhiên cũng biết hôm nay không giấu được, chỉ là có chút chuyện cô thật sự không thể nói ra, tránh nặng tìm nhẹ nói lại tình huống ngày hôm qua.
"Không thể nào!". Chu Nguyệt kinh ngạc, nhìn vẻ mặt thản nhiên của Hà Tiếu Nhiên, biết bạn mình không nói dối, chỉ có thể ngượng ngùng nói, "Không thể tưởng tượng được Tiêu Thượng Kỳ cũng có phẩm chất của Liễu Hạ Huệ".
Liễu Hạ Huệ sao? Tầm mắt của Hà Tiếu Nhiên dừng lại trên chén rượu suy nghĩ, đây thật sự là một lý do tốt để an ủi chính mình.
Buổi tối hôm đó là ngày thứ hai Hà Tiếu Nhiên uống nhiều. Không chỉ mình cô, Tiểu Điêu, Chu Nguyệt và Ôn Vũ cũng uống không kém. Uống nhiều rồi không muốn về phòng ngủ, vì thế cả bọn lại tiếp tục chiến đấu ở phòng karaoke gần trường học.
Ca hát, đối Hà Tiếu Nhiên mà nói, là vấn đề nan giải. Ngũ âm* của cô không được tròn, trước kia từng quyết tâm tìm gia sư thanh nhạc học lại từ đầu, kết quả gia sư thanh nhạc thẳng thắn nói với cô, cái gọi là ngũ âm không được tròn của cô nằm ở tai mà không phải là giọng hát, giống như rất nhiều người điếc không hề bị câm mà chỉ là không nghe được những gì mình nói, không thể giải quyết được. Cho nên, vào phòng karaoke, cô cũng chỉ có thể tìm đến cái sô pha, chuyên tâm tấn công hoa quả khô và khoai tây chiên giòn.
*Ngũ âm: năm âm (theo âm vận học chỉ năm loại phụ âm khác nhau ở vị trí phát âm): âm hầu (cổ họng), âm nha (răng hàm), âm thiệt (lưỡi), âm xỉ (răng cửa), âm thần (môi).
Tình huống của cô và Tiểu Điêu gần giống nhau, vì thế toàn bộ căn phòng thuê chỉ vang lên tiếng ca lảnh lót không ngừng của Chu Nguyệt với Ôn Vũ, hòa trong tiếng nhạc như vỡ tai.
"Nhiên Nhiên, ngày mai tớ đi rồi, người khác tớ không lo, người tớ lo lắng là cậu". Tiểu Điêu gối đầu lên vai Hà Tiếu Nhiên, khẽ kéo một mảnh dứa khô, bỗng nhiên nói, "Cậu kiên cường hơn người khác rất nhiều, cũng lạnh nhạt, nhưng thật ra rất mềm lòng. Tớ không biết rốt cuộc cậu nghĩ thế nào, nhưng tình yêu phải là cả hai cùng nhau trả giá, một mình cậu kiên trì như thế không mệt mỏi sao?".
"Cậu bỗng nhiên sến súa như thế, tớ không chịu được". Lời nói của Tiểu Điêu làm cho nơi nào đó trong tim Hà Tiếu Nhiên chợt co rút, đau đớn kịch liệt. Cô hơi nắm tay, thở sâu, đẩy chiếc đầu nặng trịch của Tiểu Điêu sang một bên, ung dung trở lại vẻ bình thường, nói, "Mệt mỏi chứ, tớ cũng không phải siêu nhân, nhưng chắc cũng chỉ mệt mỏi vài ngày thôi, cậu yên tâm đi. Sau này cậu tìm được người tốt nương tựa, tương lai phát đạt, đừng quên tớ là được".
"Thật hay giả vậy? Lời này không giống cậu bình thường đâu nhá, bị kích thích gì sao?". Tiểu Điêu mở to hai mắt, nhìn Hà Tiếu Nhiên vẻ khó tin.
"Bị cậu kích thích chứ ai". Hà Tiếu Nhiên cảm thấy mình đã uống say, đang nói mê sảng, ngừng một lát, nhìn Tiểu Điêu rồi nói, "Cũng không phải bị cái gì kích thích, chỉ là bỗng suy nghĩ cẩn thận, thích một người không nhất định phải đến được với người đó. Tớ thích người đó, là hy vọng có thể làm cho người đó cảm thấy vui vẻ, nếu việc thích của tớ trở thành gánh nặng, khiến người đó khó chịu thì đó không phải là mong đợi ban đầu của tớ. Tớ không muốn tình cảm của tớ cuối cùng lại trở nên không đáng một đồng, lại còn dẫn tới phiền chán như vậy. Tớ thật sự hiểu rõ rồi".
Tiểu Điêu nhìn cô chằm chằm, một lúc lâu mới miễn cưỡng mở miệng nói, "Vốn dĩ tớ phải khuyên cậu, không nghĩ tới cuối cùng thành cậu khuyên tớ. Cậu nói đúng, tình cảm của chúng ta có lẽ đối với một số ít người mà nói là không đáng một đồng, nhưng đối với chính chúng ta mà nói, là trân quý nhất. Để những người không biết quý trọng này đi đời nhà ma hết đi, chúng ta cuối cùng cũng dừng việc thích bọn họ được. Châm ngôn nói thế nào nhỉ, chân trời khắp nơi đều có hoa thơm cỏ đẹp, đúng, chân trời khắp nơi đều có hoa thơm cỏ đẹp, tớ sẽ đi khắp Trung Quốc tìm hoa thơm cỏ đẹp của tớ, ha ha ha...".
Tâm tình của Tiểu Điêu có gì đó không đúng. Hà Tiếu Nhiên suy nghĩ. Lúc ở phòng ngủ xem ảnh, Tiểu Điêu có vẻ khá bình tĩnh, hiện tại lại rất kích động. Những lời vừa nói, cô không định khuyên giải Tiểu Điêu mà chỉ muốn nói chính đêm hôm đó cô đã hiểu được vấn đề, thế nhưng lời nói cũng vẫn chỉ là lời nói, thứ tình cảm này đâu thể nói buông là buông ngay được? Nếu cô có thể thong dong như vậy thì hôm nay đã không phải mượn rượu giải sầu. Chỉ là cô không biết Tiểu Điêu và Tiêu Bác Niên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chu Nguyệt nghe được mấy câu của Tiểu Điêu, bỗng cầm micro quay đầu nói một câu, "Cái tên Tiêu Bác Niên khốn kiếp ấy, tớ muốn đánh cho hắn một trận từ lâu rồi, nếu tớ có công phu của Nhiên Nhiên thì đã đánh cho hắn đến mức mẹ hắn cũng không nhận ra được".
"Đừng nói bậy bạ, hát đi". Ôn Vũ vỗ Chu Nguyệt một cái, quay đầu lo lắng nhìn vào mắt Tiểu Điêu, sau đó vùi đầu ăn chuối tiêu và dứa khô, giống như không nghe thấy gì hết.
Đêm dần sâu, cả đêm qua lại gần như không ngủ, Hà Tiếu Nhiên hơi đuối sức, dựa vào sô pha ngủ gật. Chu Nguyệt với Ôn Vũ hát lâu cũng mệt, luân phiên nhau chợp mắt, một lúc sau mới tỉnh, đẩy cô, gọi cô cùng quay về phòng ngủ.
"Đi toilet rồi", Chu Nguyệt nghiêng đầu nghĩ, lại nhìn đồng hồ, bỗng nhiên kêu một tiếng sợ hãi, "Trời ơi, cậu ấy đi WC sao lâu như vậy?".
"Cậu ấy đi bao lâu rồi?", Hà Tiếu Nhiên và Ôn Vũ gần như đồng thanh hỏi.
"Lúc cậu ấy đi ra ngoài tớ nhớ rõ còn chưa đến mười giờ rưỡi, mà bây giờ đã hơn một giờ", Chu Nguyệt lại nhìn đồng hồ, xác định chính mình không ngủ mơ nhìn lầm kim đồng hồ, rồi mở cửa xông ra ngoài.
Mấy người phục vụ mặc đồng phục đứng ở ngoài cửa, thấy bọn họ nối đuôi nhau ra liền lại gần hỏi có phải muốn tính tiền không.
"Chúng tôi còn có một người, lúc hơn mười giờ đi WC bây giờ vẫn chưa trở về", Chu Nguyệt nói năng hơi lộn xộn, kéo người phục vụ đi thẳng đến toilet kiểm tra cả hai bên, cuối cùng không tìm được gì.
"Cậu ấy có thể đi đâu chứ?". Ba người đều sốt ruột, gọi điện về phòng ngủ, tiếng chuông điện thoại vang lên thật lâu mà không có ai nghe. Hỏi mấy người phục vụ ngoài cửa, họ đều nói không chú ý tới Tiểu Điêu có đi ra ngoài hay không, cô ấy lại không phải người ở đây, ngoài trường học ra thì còn có thể đi đến chỗ nào?
"Nhìn thử camera giám sát ở đây đi, tối thiểu có thể biết Tiểu Điêu đã rời khỏi đây chưa". Hà Tiếu Nhiên ngẩng đầu nhìn khắp mọi nơi, tuy rằng không nhìn thấy camera trên trần nhà hay ngoài hành lang nhưng cô nghĩ những chỗ như thế này tất nhiên phải có phương tiện theo dõi.
"Thực xin lỗi quý cô, chỗ chúng tôi không có camera theo dõi". Người phục vụ nghe thấy thì lập tức từ chối.
"Sao lại có thể không có chứ, đến cả các khu vực lớn nhỏ trong trường học đều có camera, một nơi công cộng như của mấy người làm sao mà không có được?". Chu Nguyệt vừa nghe thấy liền phát hỏa, giọng the thé, "Chúng tôi không tìm thấy người ở chỗ này, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, câu có gánh nổi trách nhiệm không?".
"Vị tiểu thư này, cô đừng kích động như vậy". Cậu phục vụ trực nửa đêm cũng tức giận, "Đừng nói chỗ chúng tôi không có camera theo dõi, cho dù là có thì không phải ai yêu cầu cũng được xem".
"Cậu có thái độ kiểu gì vậy, gọi quản lý của các người đến đây!". Chu Nguyệt càng nóng giận, giọng lại cao lên vài phần.
"Quản lý không có ở đây, các vị nếu không hát, xin mời tính tiền". Cậu phục vụ càng lớn tiếng, rồi hạ giọng lầm bầm, "Ai biết các người có thật sự không tìm thấy người hay có ý đồ khác, những người giống như các người, tôi thấy nhiều rồi".
"Tính tiền? Dựa vào cái gì? Người chúng tôi còn chưa tìm xong, đi rồi thì các người lại càng có thể rũ bỏ trách nhiệm phải không?". Chu Nguyệt chưa nghe câu nói kế tiếp của cậu phục vụ đã mắng người, nói xong mới nhận ra vừa rồi hình như cậu phục vụ còn nói thầm gì đó, càng nghĩ càng khó chịu, chỉ vào cậu ta nói, "Cậu vừa rồi nói cái gì, cậu lớn tiếng nói một lần nữa cho tôi nghe...".
"Đừng tranh cãi nữa". Ôn Vũ và Hà Tiếu Nhiên chạy nhanh đến vừa kéo cô sang một bên vừa khuyên, "Trước tiên phải tìm Tiểu Điêu đã, việc đó quan trọng hơn".
"Tìm như thế nào? Đi đâu tìm?". Chu Nguyệt vẫn tức giận, một lúc lâu mới kiềm chế được, trong giọng nói mang theo tiếng nức nở, "Đã muộn thế này, cậu ấy một thân một mình có thể đi đâu chứ?".
Khi điện thoại Tiêu Thượng Kỳ đổ chuông là lúc anh đang đánh bài cùng những người khác. Tối nay anh rất may, Lục Quân Hoành liên tục mất điểm thì không khỏi buồn bực, kêu đại ca tới cứu.
"Đã đánh bạc phải chấp nhận thua, cậu không phải đàn bà, la lối gì, định dọa người à?". Mộ Thiếu Thiên hiếm khi nhàn nhã, vừa uống trà vừa chơi cờ vây với Triệu Minh Hiên. Hai người giằng co rất lâu, lúc Lục Quân Hoành la lối, anh đang chầm chậm nhấp một ngụm trà, nhìn có vẻ mi mắt cũng lười không muốn nâng nhưng thật ra đang soi chằm chằm bàn cờ Triệu Minh Hiên, nói móc một câu.
"Các người bắt chẹt tôi". Lục Quân Hoành tỏ vẻ oán hận, tiện tay ném ra một thẻ trắng, cắn răng nói, "Cho anh, tôi không tin anh ăn được tấm bài này!".
Không ngờ rằng Tiêu Thượng Kỳ lại thực sự chỉ còn đợi thẻ trắng, thấy Lục Quân Hoành đánh ra liền nói, "Ăn, tôi ù!".
Trâu Thiếu Ba không kìm được, nhìn Lục Quân Hoành giơ chân cười ha ha.
Lúc đó chuông di động của Tiêu Thượng Kỳ vang lên, hiện tên Hà Tiếu Nhiên, anh nhìn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT