"Nghĩ chuyện gì thế? Sao thần người ra vậy?". Tiêu Thượng Kỳ đem chai vang đỏ trống không tiện tay thả trên bàn trà, bây giờ thật sự là uống quá nhiều rồi, thân thủ cũng không chính xác, chai rượu chạm vào bàn trà phát ra tiếng động mạnh nhưng Hà Tiếu Nhiên ngơ ngác, giống như cái gì cũng không nghe thấy. Anh bật cười, nâng tay lên, không nhẹ không nặng khoác lên vai cô. Anh chính là thích điểm này của Hà Tiếu Nhiên, biết anh khi nào thì cần cái gì, có thể im lặng cùng anh. Anh hiện tại thật sự rất cần có người bên cạnh, không hỏi anh bị làm sao, không an ủi anh, chỉ cần khiến anh không cảm thấy cô độc một mình. Trước kia anh không thấy ngôi nhà này quá lớn, giờ lại thấy khó chịu.

"Không biết, cái gì cũng không nghĩ đến, uống quá nhiều, trong đầu trống không.". Hà Tiếu Nhiên một lát mới trả lời anh, có chút chột dạ không dám nhìn, cô nói dối, cô không phải cái gì cũng không nghĩ đến, chỉ là việc cô nghĩ đến, vĩnh viễn không thể nói với anh.

"Đồ ngốc!". Tiêu Thượng Kỳ cười ha hả, anh không hề nghi ngờ, trực giác của anh đã bị rượu gạt bỏ hơn phân nửa. Anh cảm thấy không nghĩ đến cái gì cũng rất tốt, cánh tay dùng sức ôm lấy Hà Tiếu Nhiên, kéo thân thể của cô dựa sát vào người mình, bàn tay hạ xuống trước ngực trái của cô. Cách một lớp áo mỏng, cảm giác mát mẻ từ da thịt cô truyền đến, loại cảm giác này rất kỳ quái khiến cho anh nháy mắt quên đi bực tức, chỉ thấy khô nóng khó nén được.

Hà Tiếu Nhiên cũng có chút không thoải mái, tối hôm nay Tiêu Thượng Kỳ khiến cô cảm thấy có chút xa lạ. Trong quá khứ bọn họ cũng đã từng tiếp xúc thân thể, cô có thể rõ ràng cảm giác được, cô ở trong mắt anh chưa từng có sự khác biệt về giới tính, anh không đối đãi với cô như nữ tử, chuyện này từng làm cho cô vô cùng chán nản. Nhưng mà giờ khắc này, anh ôm lấy cô như vậy, mập mờ như có như không, lại làm cho cô khó xử, đáy lòng có một góc nho nhỏ chua xót, yếu mềm, khí lực dường như cũng bị rút đi hết.

Không thể như vậy, cũng không nên như vậy, Hà Tiếu Nhiên cắn cắn môi muốn thoát ra khỏi suy nghĩ này, nhưng không nghĩ rằng vừa mới động đậy, Tiêu Thượng Kỳ bỗng nhiên siết chặt cánh tay, thanh âm có chút trầm thấp, "Đừng lộn xộn.".

Cô không có lộn xộn, cô chỉ không muốn cơ thể mình cứ trượt xuống như thế, trượt từ vai xuống ngực anh, nhưng cánh tay anh chặt chẽ ngăn trở đường lui của cô. Không chịu được, cô vươn tay ra chống lại, bỗng nghe thấy hô hấp của anh chợt dồn dập cùng áp lực không ngừng.

Khi cô dùng sức ngửa đầu nhìn sắc mặt của anh, đôi môi nóng bỏng chợt hạ xuống giữa lông mày của cô, trán, khóe mắt, hai gò má, cuối cùng thật mạnh hôn lên môi cô, đem toàn bộ kinh ngạc của cô nuốt hết.

Trong đầu Hà Tiếu Nhiên trống rỗng, cái gì cũng không muốn suy nghĩ, toàn bộ giác quan đều tập trung ở trên môi. Môi Tiêu Thượng Kỳ thực nóng, lửa nóng cuồn cuộn thiêu đốt cô, có điều cảm giác hôn này không giống như những gì cô đọc trong tiểu thuyết. Cô có chút đau, cảm giác cánh môi bị dùng sức cạy mở, làm cho lòng cô đều run rẩy. Anh thăm dò từng chút, mà cô hoàn toàn không phản ứng, chỉ có thể bị động tiếp nhận. Bất quá cô vẫn hít thở, trong lúc hô hấp, mùi của anh tràn ngập toàn bộ giác quan, mùi rượu nồng đậm, mùi thuốc lá nhạt, còn có hương thơm mát lạnh tỏa ra từ quần áo của anh.

Hà Tiếu Nhiên nghĩ, nếu kiên quyết muốn giãy dụa, cô vẫn có thể thoát ra, Tiêu Thượng Kỳ không phải loại người mượn rượu làm càn, cho dù anh say rượu nhưng vẫn còn ba phần tỉnh, cô giãy dụa, anh sẽ buông tay.

Nhưng mà cô lại không biết phải giãy dụa thế nào, nam nhân này từ lúc còn là thiếu niên đã bước vào trái tim cô, không thể di chuyển, không thể quên được. Cô từng đã tuyệt vọng khi nghĩ anh vĩnh viễn sẽ không thuộc về cô, chính là ông trời rốt cuộc rủ lòng thương xót, khi thời điểm phân ly sắp tới cho cô một cơ hội như vậy. Cô không biết phải cự tuyệt như thế nào, cũng... không nỡ cự tuyệt, cô không biết cách đáp lại, chỉ có thể run rẩy, khẽ nâng cánh tay, lần đầu tiên ôm chặt anh.

Dục vọng như hỏa, tựa hồ có thể nướng khô mỗi một giọt nước trong cơ thể. Hà Tiếu Nhiên chỉ cảm thấy nóng và khát. Không giống với cảm giác nóng bức bên ngoài cơ thể khi bị ánh nắng mặt trời gay gắt mùa hè chiếu vào, mà là một loại cảm giác nảy sinh từ bên trong, giống như ngọn lửa trào ra mang theo khát vọng toàn thân, cô không biết chính mình giờ khắc này muốn gì, chỉ bất lực dựa vào Tiêu Thượng Kỳ, ở dưới tay anh nức nở.

Sô pha bằng da, điều hòa không khí đã được hạ xuống mức thấp nhất, khí lạnh chạm vào da thịt, toàn thân Hà Tiếu Nhiên run lên, theo bản năng cựa quậy né tránh, nhưng cô vừa động đậy, một sức lực lớn hơn đè chặt lấy cô, khiến cô hoàn toàn dán trên ghế sô pha, không thể động đậy.

Băng cùng hỏa có thể cùng tồn tại không, thời điểm Hà Tiếu Nhiên mơ mơ màng màng nghĩ, môi Tiêu Thượng Kỳ đã rời khỏi môi của cô nhưng không dừng lại mà càng châm cho lửa nóng cháy rực hơn. Áo sơ mi của anh không biết khi nào đã bị vứt sang một bên, giống như cô không một tấc vải. Da thịt cọ xát lẫn nhau, thân thể căng cứng, lực đạo trên tay khi nhẹ khi nặng kích thích cảm giác của cô.

Cô bắt chước theo bộ dáng của anh, bàn tay đặt trên lưng anh vuốt ve, cô cảm thấy thân mình như muốn tan chảy, mềm mại vô cùng. Cô thả lỏng, muốn anh cũng thả lỏng như mình nhưng lại làm cho thân thể anh càng cứng, càng dùng nhiều sức hơn trên môi, trên tay.

Cuối cùng có thể đến với anh được không? Khi Tiêu Thượng Kỳ rốt cục không chịu nổi, mạnh mẽ ôm lấy cô đi vào phòng ngủ, Hà Tiếu Nhiên bỗng nhiên có một loại cảm giác mơ hồ mất phương hướng. Cô không dám tưởng tượng đến ngày mai khi tỉnh rượu, cô và Tiêu Thượng Kỳ phải đối mặt nhau như thế nào, cô chỉ có thể nghĩ đến giờ khắc này bọn họ có được lẫn nhau. Cô không hối hận, tuy rằng giấc mộng ban đầu của cô là hai người trao cho nhau vào đêm tân hôn, nhưng nếu không có hôn lễ giữa cô và anh, như vậy cô nguyện ý vào lúc này, đem bản thân mình giao cho nam nhân cô yêu suốt bảy năm nay.

Thân mình chạm vào ga giường mềm mại, màu xanh đen như đại dương, trong bóng đêm càng tôn lên làn da trắng như tuyết, Hà Tiếu Nhiên cảm thấy thoải mái rất nhiều. Có điều thoải mái này chỉ ngắn trong chớp mắt, tay của Tiêu Thượng Kỳ dần dần dần dần di chuyển xuống, cô khẩn trương đến mũi chân cũng căng thẳng, cẳng chân thậm chí co rút đau đớn từng trận.

May mà dường như Tiêu Thượng Kỳ không phát hiện ra những khác thường này. Anh nhẹ nhàng hôn lên hai gò má Hà Tiếu Nhiên giống như là đối với bảo bối yêu quý nhất.

Suy nghĩ của Hà Tiếu Nhiên lại một lần nữa mê loạn, nhưng đột nhiên Tiêu Thượng Kỳ dừng lại không hề báo trước. Cô không dám mở to mắt, chỉ cảm thấy mát lạnh giống như có tấm chăn nhẹ phủ lên người, lát sau chiếc giường khẽ rung lên, hình như Tiêu Thượng Kỳ vừa nằm vật xuống bên cạnh.

Bóng đêm bao phủ cũng không thể che dấu nỗi xấu hổ tràn ngập khắp phòng ngủ lúc này, Hà Tiếu Nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết nên nói gì, sau khi im lặng rất lâu mới lặng lẽ mở mắt ra.

Tiêu Thượng Kỳ nằm ngửa cách cô không quá nửa cánh tay, thân mình cũng quấn lại trong chiếc chăn tơ tằm, đôi mắt khép chặt, không biết là đang ngủ hay là xấu hổ không biết nên nói gì, làm gì?

Có phải là cô cưỡng cầu quá không? Hà Tiếu Nhiên cười khổ, nước mắt không thể khống chế theo khóe mắt rơi xuống, anh rốt cuộc vẫn không thích cô, cho nên dù tới thời khắc cuối cùng anh vẫn có thể dừng lại. Sao cô lại quên anh đã từng nói rằng coi cô là anh em, anh em cả đời, vĩnh viễn có thể cùng anh đùa giỡn. Chỉ là, rốt cuộc cô không cam lòng, tham lam đòi hỏi cái vốn không thuộc về mình nên giờ cô đã mất tất cả. Ngày mai phải làm sao bây giờ? Bọn họ phải đối mặt lẫn nhau như thế nào? Cô đối mặt với anh thế nào?

Những cảm giác hối hận này lan tràn trong đầu óc cô, chút say rượu đã không còn, cô không thể trả lời chính mình, cũng không có cách nào làm cho những chuyện đã phát sinh trở thành chưa có, cô chỉ có thể dùng sức cắn chặt góc chăn, ép chặt cảm giác nghẹn ngào. Nhiệt độ trong phòng đã chỉnh đến mức thấp, cho dù quấn chăn cũng không thể làm cô ấm áp, cô lạnh run lẩy bẩy, nước mắt cuồn cuộn.

"Thực xin lỗi!". Không biết đã qua bao lâu, cô khóc đến mệt mỏi, trời vẫn tối đen, thanh âm bên cạnh có chút cô đơn, sau đó có một bàn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô. Cô không dám cử động, giả bộ đã ngủ say, bên tai chỉ nghe thấy tiếng Tiêu Thượng Kỳ thở dài. Cô không muốn nghe lời xin lỗi của anh, những điều cô muốn nghe, anh sẽ vĩnh viễn không nói, như vậy thì dù anh nói gì thì cũng có ý nghĩa gì đâu?
...

"Xoạt", ngọn lửa bật lên chiếu sáng khoảng không gian trước mắt. Tiêu Thượng Kỳ ngồi trong xe, nhàm chán ngắm nghía cái bật lửa trong tay, vỏ ngoài bằng kim loại đã được cầm nắm nhiều, chỗ sáng chỗ lộ dấu hiệu bị mài mòn.

Anh bỗng nhớ tới chiếc zippo này là quà sinh nhật lớp 11 năm ấy, khi đó tính tình Hà Tiếu Nhiên cũng giống như bây giờ, sinh nhật của anh trong lớp hầu như ai cũng biết, đương nhiên quà tặng chồng chất như núi, thế nhưng bạn cùng bàn là cô lại cố tình không tặng. Vì thế anh rất là bất mãn, cả ngày cứ tìm cớ với cô, kết quả ngày hôm sau Hà Tiếu Nhiên liền ném cái này lên trên bàn, năm đó zippo là hàng hạ giá nhiều nhất. Thật ra anh không để ý đến quà tặng, dù là đồ rẻ nhất hay đắt nhất anh cũng lười không muốn nhìn, cái anh không hài lòng chính là thái độ của cô.

Nhưng vì sao lại nghĩ tới Hà Tiếu Nhiên chứ? Anh có chút khó chịu rút ra một điếu thuốc châm lửa, những sợi khói màu trắng nhạt tỏa ra khắp nơi, anh rốt cuộc nhịn không được lấy ngón tay xoa xoa huyệt thái dương.

Tối hôm nay anh chắc chắn là không khống chế được, loại chuyện mượn rượu làm càn là điều anh khinh thường nhất, thế nhưng hôm nay chính anh lại làm cái chuyện đáng khinh ấy, hơn nữa cuối cùng còn hốt hoảng bỏ chạy.

Trong lòng anh không khỏi buồn bực, dập tắt điếu thuốc, lúc này anh không biết nên đi đâu, nhà thì không thể trở về, Hà Tiếu Nhiên cần khoảng không gian riêng, đó là cái duy nhất mà hiện tại anh có thể cho cô.

Kỳ thật lúc đi ra, anh biết cô không ngủ, chính là không muốn đối mặt với anh. Anh cũng biết cô đã khóc, thính giác của anh luôn luôn tốt, huống chi là trong phòng im lặng như vậy, mỗi tiếng nghẹn ngào cố kiềm chế của Hà Tiếu Nhiên đều giống như búa tạ đập vào lòng anh. Anh cảm thấy mình chính là một tên khốn nạn, chỉ vì muốn quên Trần Phi Nhi. Từ khi ra khỏi Sea Pearl, khi ánh mắt Trâu Thiếu Ba nhìn anh một cái, làm cho anh cảm thấy trong lòng trống rỗng. Tam ca đã muốn chuẩn bị hôn lễ, anh phải đem mọi thứ cắt đứt, lãng quên, anh nóng lòng muốn chứng minh có thể quên được cô ấy, có điều đau khổ chỉ nên mình anh gánh chịu, không nên kéo theo cả Hà Tiếu Nhiên.

Hà Tiếu Nhiên rất tốt với anh, anh đối với cô cũng tốt, bọn họ vẫn là bằng hữu tốt nhất, ngoài những huynh đệ bên ngoài ra, người anh tin tưởng nhất, có thể nói bất cứ mọi chuyện, chính là cô. Anh biết cô là người trong cứng ngoài mềm, trước kia lúc hay đùa giỡn thường nói sẽ bảo vệ cô, khi cần thiết có thể vì cô mà không tiếc cả mạng sống, thế nhưng cuối cùng người ức hiếp cô lại không phải ai khác mà chính là anh.

Bây giờ phải làm sao đây? Anh phiền não cào tóc, anh đã làm hỏng mọi việc, ngày mai phải đối mặt như thế nào? Hay là, nhận bằng tốt nghiệp rồi, hình tốt nghiệp cũng đã chụp rồi, để tránh xấu hổ, bọn họ từ nay về sau đừng gặp nhau nữa?

Khởi động lại xe quay về Sea Pearl, nơi này vẫn đèn sáng huy hoàng như trước, xe của Mộ Thiếu Thiên vẫn đậu chỗ cũ, bên cạnh là xe của Trâu Thiếu Ba cùng Lục Quân Hoành. Xem ra đại ca đã xem nơi này thành ngôi nhà thứ hai, thường ở trong này ngẩn ngơ đến nửa đêm, đại tẩu rõ ràng là một nữ nhân ôn nhu, đại ca cũng không phải không thương cô ấy, rốt cuộc vì sao cứ gây sức ép cho nhau như vậy? Tiêu Thượng Kỳ vừa đi vừa nghĩ, bước vào thang máy rồi tự thấy mình nhiều chuyện, chuyện của đại ca anh quản không được, ngay cả chuyện của mình anh còn không quản được, còn nghĩ đến chuyện người khác sao?

Kết quả bên trong căn phòng thuê riêng của bọn họ ở lầu ba, Trâu Thiếu Ba đang lim dim mắt chơi cái trò chán ngắt, Lục Quân Hoành ngồi ở bên kia, cầm micro cùng một cô nàng xinh đẹp dán lại một chỗ với nhau, phóng túng hát tình ca.

"Này, sao anh lại chạy đến đây? Không phải là không làm được đấy chứ?" Ba người sửng sốt khi thấy Tiêu Thượng Kỳ, Lục Quân Hoành phản ứng nhanh nhất, cười nhạo anh.

"Đúng là miệng chó không phun được ngà voi.". Tiêu Thượng Kỳ hừ một tiếng, thả người xuống bên cạnh Trâu Thiếu Ba, dựa đầu vào lưng sô pha, cảm thấy huyệt thái dương ngày càng đau.

Hôm đó cuối cùng Tiêu Thượng Kỳ ngủ lại ở Sea Pearl, sáng sớm, điện thoại của Trâu Thiếu Ba làm anh tỉnh ngủ, trên sân thượng đã đặt sẵn bàn ăn, vốn ở Sea Pearl không có bữa ăn sáng, nhưng bởi vì ba vị lão bản đều ở lại qua đêm cho nên mấy đầu bếp đều không rời đi, vội chuẩn bị một bàn lớn điểm tâm với hai loại thức ăn Trung Quốc và Phương Tây.

"Đại ca đâu?". Khi Tiêu Thượng Kỳ tới, Trâu Thiếu Ba cùng Lục Quân Hoành đều đã có mặt, mỗi người chiếm cứ một đầu bàn, chậm rãi húp cháo gà nhưng không thấy Mộ Thiếu Thiên.

"Còn có thể đi đâu chứ, về nhà thôi. Quản lý nói, tối hôm qua lúc chúng ta vừa ngủ, đại ca đã đi xuống, cũng không kêu ai, tự mình đi rồi.". Lục Quân Hoành vừa nói vừa húp một ngụm cháo, cháo nóng khiến hắn không ngừng chép lưỡi, không biết là oán giận hay là vì chuyện gì, lúc sau mới nói, "Lần sau mà như vậy thì chúng ta cũng không cần ngây ngốc ở lại đây, cứ về nhà tắm rửa ngủ thật ngon, dù sao cuối cùng đại ca vẫn mặc kệ chúng ta, thích đi là đi.".

"Cháo cũng không lấp kín được miệng của cậu phải không?". Trâu Thiếu Ba nghiêng người liếc hắn một cái, làm cho hắn im bặt. Lục Quân Hoành nhún nhún vai, quẳng đôi đũa đi, thở dài, "Không ngờ đại ca trước lúc về nhà đã gọi đầu bếp nấu món Quảng Đông, cái khác không nói, cái nồi cháo kia, còn có xiên nướng kia, ngon tuyệt, đầu bếp ở Sea Pearl cũng không nấu ngon thế này.".

"Vậy thì cậu yêu cầu đi, mỗi ngày đặc biệt nấu ba bữa cho mà ăn.". Nghe nói Mộ Thiếu Thiên đã rời đi từ sớm không ngủ lại, Tiêu Thượng Kỳ rất cao hứng, anh tuy rằng không quen Lương Hạ, nhưng có ấn tượng tốt với cô. Kỳ thật bọn họ không nói nhưng đều biết, Mộ Thiếu Thiên không thích ăn món ăn Quảng Đông, đầu bếp này là đặc biệt vì Lương Hạ mà mời đến.

Sau khi ăn sáng, quản lý đến báo cáo, nói là bạn học của Tiêu Thượng Kỳ đã lần lượt tỉnh rượu vào lúc sáng sớm, đã đi cả rồi. Lục Quân Hoành vốn đang chán muốn chết, nghe vậy lại nghĩ tới chuyện đêm qua, tiến đến lại gần hỏi anh, "Lão lục, cái người đêm qua kia là bạn nữ cùng lớp với anh à?".

"Có liên quan gì đến cậu sao?". Tiêu Thượng Kỳ tức giận, trong lòng đang nghĩ cháo này không tệ, lát nữa có thể gói một phần cho Hà Tiếu Nhiên, lúc này hẳn là cô cũng dậy rồi. Ai, thật sầu não, không biết lúc cô tỉnh dậy liệu có mất trí nhớ gián đoạn hay không? Nhưng nói cho cùng, không thể cả đời không gặp mặt, anh là nam nhân, lảng tránh cũng không phải biện pháp tốt.

"Không có quan hệ gì, em biết, dâng đến miệng rồi nhưng anh cũng không ăn được" Lục Quân Hoành vui vẻ nói. Hắn nhanh nhẹn né người khi Tiêu Thượng Kỳ ném chiếc đũa vào người hắn.

Thật ra cả đêm Hà Tiếu Nhiên đều không ngủ được, lặp đi lặp lại suy nghĩ đi hay là ở lại. Đi rồi tự nhiên có thể trốn tránh được khó xử trước mắt, chỉ là trừ phi bọn họ không bao giờ... gặp mặt nữa, nếu không xấu hổ này vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ biến mất. Nhưng mà, cô thật sự có thể kiên quyết không bao giờ... gặp anh nữa sao? Nước mắt không thể khống chế được mà trào ra, vĩnh viễn không gặp lại, chỉ cần nghĩ đến thôi, trong lòng cô đã đau như bị dao cắt, đau đến không thở nổi.

Kỳ thật dây dưa không rõ như thế này không phải là phong cách của cô, thế nhưng khi đối mặt với Tiêu Thượng Kỳ, mọi nguyên tắc của cô đều biến mất. Cô biết rõ Tiêu Thượng Kỳ chính là chất độc nhưng cô lại cam tâm tình nguyện mỉm cười mà uống. Có lẽ, đây thật sự là nghiệt duyên như trong tiểu thuyết, kiếp trước cô nợ anh cho nên kiếp này phải trả nợ.

Suy nghĩ rồi lại khóc cho đến khi màn đêm phía chân trời đổi sắc sáng dần lên, cuối cùng cả bầu trời trắng xanh hiện ra, mới bốn giờ mà trời đã sáng.

Mặc quần áo, sửa lại tóc, dùng nước lạnh rửa sạch mặt, Hà Tiếu Nhiên nhìn mình trong gương tự giễu, cô không phải là mỹ nữ đẹp nhất, tướng mạo cô quá bình thường, lại còn say rượu, còn khóc, mắt hơi sưng, màu da có chút tái nhợt, cô vốn đã không xinh đẹp, hiện tại cũng chỉ là hổ thẹn mà thôi.

Sau khi sửa sang, Hà Tiếu Nhiên không biết nên làm gì bây giờ, phòng của Tiêu Thượng Kỳ đã gọn gàng, không biết khi nào anh sẽ trở về, cuối cùng cô đành tiếp tục ngồi ở trên giường, lật một quyển tạp chí tài chính và kinh tế.

Tuy rằng học quản lý công thương nhưng loại sách này không phải là đam mê của Hà Tiếu Nhiên, huống chi lúc này cô đã quyết tâm ổn định lại tâm tư, cuốn tạp chí tài chính và kinh tế trở nên buồn tẻ, cuối cùng khi trời hừng sáng đã thành công thôi miên cô.

Lúc Tiêu Thượng Kỳ về đến nhà, tâm tư đang treo lơ lửng rốt cục hoàn toàn rơi xuống đất, Hà Tiếu Nhiên không chạy trốn, đang nằm sấp trên giường ngủ gật. Anh không nhịn được cười, đi đến vỗ vỗ đầu của cô. Mắt cô khẽ chớp, từ từ ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt mê man giống như nửa ngày mới nhận ra anh, sau đó thần sắc bình tĩnh như những lúc bình thường ở trường học, không có thương tâm, sợ hãi, ngượng ngùng hay bất an...

"Dậy đi, anh mang cho em ít cháo, ăn một chút cho đỡ khó chịu.". Tiêu Thượng Kỳ nói xong, nâng nâng cái hộp đóng gói trong tay.

"Cháo gì? Em chỉ muốn húp cháo ngọt.". Hà Tiếu Nhiên dùng sức nắm chặt tay, móng tay bấm thật sâu vào lòng bàn tay, nhờ vào đau đớn trong nháy mắt kia làm cho chính mình có thể tự nhiên một ít, xoay người ngồi dậy.

"Không phải, cháo gà, anh ăn thấy hương vị không tồi, cố ý mang về cho em.". Tiêu Thượng Kỳ rầu rĩ nhìn chiếc hộp, thương lượng với Hà Tiếu Nhiên, "Ăn cái này trước được không? Giữa trưa anh mời em ăn tiệc."

"Buổi trưa còn phải đi đến nhà ga tiễn vài bạn học, làm gì có thời giờ ăn tiệc lớn của anh." Hà Tiếu Nhiên cào cào tóc đứng lên, cô muốn đến phòng khách tìm dép lê, trên sàn nhà gỗ chỉ nghe thấy tiếng bước chân của cô.

"Hay là buổi tối mời em đến Sea Pearl?" Tiêu Thượng Kỳ nói, "Cá muối, vây cá, tổ yến, em muốn ăn gì?"

"Ngày mai Tiểu Điêu đi rồi, buổi tối bọn em lại tụ tập." Hà Tiếu Nhiên nói, "Hay là sáng sớm nay anh mời em ăn cháo bát bảo đi, mà thôi, em về phòng ngủ đây.".

"Sợ em rồi.", thấy cô làm khó dễ như thế, Tiêu Thượng Kỳ thấy bình thường trở lại, tiện tay đặt hộp cháo trên bàn, tìm chìa khóa xe đưa cô đi ăn cháo bát bảo cùng bánh bao hấp xong mới đưa cô trở về trường học.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play