Đây là lần đầu tiên Hà Tiếu Nhiên ngồi máy bay, mặc dù máy bay được xem là phương tiện giao thông an toàn nhất nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút căng thẳng. Mà những việc trải qua mấy ngày hôm nay cũng không thật sự thuận lợi, đầu tiên là đêm hai tám tháng Chạp, thành phố C có một trận tuyết lớn khiến cho tất cả các đường cao tốc đi đến sân bay cùng sân bay đều bị đóng cửa suốt buổi sáng ngày hai mươi chín, chuyến bay của Hà Tiếu Nhiên cũng bị hoãn lại, gần hai giờ sau mới cất cánh.
Sau khi máy bay cất cánh lại gặp vùng không khí xấu, cơ trưởng nhắc nhở hành khách nhanh thắt dây an toàn. Bay đến chỗ ổn định nhất, tiếp viên hàng không bắt đầu phát đồ uống cùng thức ăn nhẹ, mọi người cầm ly giấy, nhìn nước trái cây trong ly dao động qua trái rồi qua phải, trong cabin hoàn toàn yên tĩnh. Niềm vui sướng mừng năm mới dường như đều bị vùng không khí xấu này làm cho mất hết, mỗi hành khách đều mang vẻ mặt ngưng trọng.
Hà Tiếu Nhiên ngồi ở cửa sổ từ khi máy bay cất cánh, vẫn luôn trầm ngâm nhìn ra ngoài, tầm mắt của cô đều chỉ nhìn thấy màu lam mờ mịt, đám mây sớm đã bị đè xuống bên dưới, xung quanh không có vật gì chiếu rọi. Lúc máy bay dao động kịch liệt nhất, cô bỗng nhiên nghĩ, nếu máy bay rơi xuống, cả đời này cô tiếc nuối nhất là chuyện gì?
Đầu tiên có lẽ là không mua nhiều bảo hiểm, khiến ba mẹ cô cả đời vất vả cũng không có được mấy tiền. Nghĩ ngợi một lúc, đột nhiên lại nghĩ tới Tiêu Thượng Kỳ đang ở sân bay chờ đón cô. Nếu như không đón được cô liệu anh có chút khổ sở nào không? Hiện tại cô đang rất khó chịu, cho dù thế nào, giờ phút này cô vẫn rất muốn thấy anh, cho dù liếc mắt một cái cũng được.
Hơn một giờ bay này là khoảng thời gian dài đằng đẵng nhất mà Hà Tiếu Nhiên trải qua. Cô không thể kiềm chế được những suy nghĩ lung tung của mình, đến khi máy bay hạ cánh, bánh xe tiếp xúc với đường băng, sau đó lại bật lên, lại rơi xuống đất. Trong giây phút đó, cô nghe rõ được toàn bộ mọi người trong khoang máy bay đều đồng thanh thở dài ra một hơi.
Ngày mai chính là đêm ba mươi tết, trong sân bay tuy rằng không đông đúc như ga xe lửa nhưng những lần máy bay hạ cánh đều có thể nhìn thấy khắp nơi là những dòng người vội vàng đi lại. Hà Tiếu Nhiên xách túi, chậm rãi đi giữa dòng người. Từ xa cô đã nhìn thấy Tiêu Thượng Kỳ mặc áo len casmier màu đen bên trong, bên ngoài là chiếc áo khoác cùng cái khăn quàng cổ màu xám tro, dáng người cao ngất, toàn thân toát ra vẻ mệt mỏi và lo lắng. Rõ ràng xung quanh nhiều người đi tới đi lui như vậy nhưng trong giây phút này, sau tất cả những chuyện đã trải qua, bỗng nhiên cô không còn dũng khí để bước đến.
“Em bị chóng mặt à?”. Trong phút chốc, khoảng cách bị kéo gần lại, Hà Tiếu Nhiên gần như là bị dòng người xô đẩy, lảo đảo đi tới trước mắt Tiêu Thượng Kỳ. Nụ cười của anh vẫn trong trẻo như trước, bàn tay to nhẹ nhàng vò tóc cô, thuận tiện cầm luôn chiếc túi xách to đùng trên tay cô.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play