" Cô là ai vậy? Có phải chị tôi bảo cô đến đón tôi không? "

" A… đúng rồi cô là mụ phù thủy chuyên ức hiếp trẻ con đây mà? Cút ra đi, tôi chỉ cần chị dâu họ và anh họ đến đón thôi. "

Cô ả mặc đồ của bệnh viện nhìn rất mộc mạc, tóc cũng không được chải đàng hoàng, còn trong giống như đã bị điên thật sự rồi, cô ả bây giờ không thể nhận ra ai được.

Đáy mắt vốn lạnh lẽo của Lê Anh Thi lúc bấy giờ có chút gợn sóng.

…----------------…

Viên Hoa chú ý đến vẻ mặt của Lê Anh Thi liền giải thích ngay: " Mợ, đây chắc chắn do Tiên Nhi tiểu thư sắp xếp. Tôi còn nghe họ điện báo cho người nhà của Ngọc Song Tử tiểu thư, nhưng về phía họ không có chút động tĩnh nào cả. Tôi nghĩ họ đang dùng chiêu bo bo giữ mình rồi. "

Lê Anh Thi không lên tiếng, cũng không phản ứng gì, cô đi thẳng vào hành lang dài, đến khi đi đến trước mặt cô ả thì ngồi xuống đối diện với Ngọc Song Tử.

Qua hơn một tuần của năm mới Tết Tây, Lê Anh Thi cô mới có dịp rảnh rỗi đến thăm cô ả em họ này.

Trớ trêu thay, vừa mới đưa ả vào tù ở hai hôm vậy mà sang hôm thứ ba lại nhận được tin cô ả phát điên làm cô phải giật mình.

Lê Anh Thi ngồi đối diện với cô ả, ánh mắt của cô lơ đãng trên khuôn mặt không được tỉnh táo của Ngọc Song Tử, nhếch môi nói: " Song Tử, cô có tin vào báo ứng không? "

Ngọc Song Tử ngày nay đã không còn phục sức hoa lệ, giờ đây cô từ đầu đến chân chỉ là những món đơn giản, thô sơ, quần áo bệnh nhân, tóc tai có chút rói bù nhìn thật đáng thương.

Trên gương mặt của cô ả giờ đây không chút phấn son, thật nhếch nhác và thảm hại.

Một đời người vì muốn dựa vào mối quan hệ xa lạ với người không cùng huyết thống mà có thể làm mưa làm gió trong giới giải trí, không chỉ có vậy ngay từ lúc Ngọc Song Tử có nhận thức đã luôn mang danh nghĩa em họ của Trương Gia Huy mà kiếm không ít mối làm ăn về cho gia đình

Nhờ vậy, Ngọc Gia đã có chỗ đứng trong xã hội này, Ngọc Song Tử cũng bắt đầu đua đòi ở trường học đến đại học rồi bước vào giới Giải Trí cũng thu không ít tài nguyên từ danh nghĩa của anh. Vì vậy họ mãi không biết thế nào là đủ.

Cho đến khi, Ngọc Song Tử nhìn thấy tin tức trên sóng truyền hình và biết được vợ sắp cưới của anh là tiểu thư nhỏ nhà họ Lê, Ngọc Song Tử không ngần ngại mà thuê sát thủ để giết chết cô.

||||| Truyện đề cử: Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn |||||

Thật trớ trêu, người tính sau qua khỏi lưới trời đây.

Đến cuối cùng, Ngọc Gia thất bại thảm hại, cả gia đình đều phạm tội và bị bắt giam. Cha Ngọc Song Tử - Ngọc Tử Minh đã bị bên quân đội bắt giữ quy vào trọng tội, phán mức cao nhất là tù chung thân, còn về Ngọc Song Tử cũng đã được bắt đi ngay sau đó.

Một nơi như viện điều dưỡng này, không thể nào trong cậy vào y tá sẽ chăm sóc họ giống như người thân được.

Những người hoá điên thì sẽ không có ý thức được bản thân sẽ làm gì, và họ ở đây bị ngược đãi là chuyện như cơm bữa nên chẳng ai quan tâm và để ý đến.

Lê Anh Thi gác chân, tay chống lên bàn nhìn cô ả, nhếch môi nói nhỏ: " Nếu cô đã điên thật thì xem như là điều đáng mừng nhỉ? Còn nếu giả điên để trốn tránh luật pháp thì cô nhớ là giả điên cả đời đi, cũng không biết chừng cô thật sự có thể gồng gánh nổi đến lúc đó hay không thôi. "

Ngọc Song Tử nghiêng đầu khó hiểu nhìn Lê Anh Thi, sau đó nâng vật trong lòng bàn tay lên cho cô xem: " Chị xinh đẹp, chị xem anh họ cùng chị dâu họ và em chụp ảnh chung với nhau có đẹp không? "

Lê Anh Thi lạnh nhạt nhìn tờ giấy trong tay cô ả, khẽ cười. Đó không phải là tấm ảnh nào cả, tờ giấy trong tay của cô ả lại chính là tờ giấy xác nhận vào viện điều dưỡng tâm thần.

Gần như mỗi một câu mà Ngọc Song Tử thốt ra đều liên quan đến anh và cả bản thân cô.

Lê Anh Thi ngồi nghe cô ả nói nhảm cả buổi chiều, cụp mắt bóp trán lộ ra tia giễu cợt: " Nếu tôi mà là cô, thay vì chọn cách này để biểu đạt thành ý, chi bằng cô đích thân đến đó để xin lỗi Gia Huy và tôi không được sao? "

Viên Hoa ở sau lưng cô khó hiểu, nheo mày suy nghĩ…

Mợ… rốt cuộc lời nói của mợ có ý gì…?

Chưa đến nửa phút, cô nheo mắt đứng dậy, cả hai liền rời khỏi hành lang dài, đi được nữa đường cô nhìn vệ sĩ mới lên tiếng: " Cho người chăm sóc Ngọc Song Tử cho thật tốt. "

Vừa đi cô vừa lên tiếng lẩm bẩm: " Nếu muốn làm người điên, vậy đừng trong mong gì cả. Người như cô hại tôi và Gia Huy xa cách gần một năm trời vậy thì bản thân cũng nên biết kết cục nào giành cho bản thân mình đi. "

Mọi chuyện đến đây có thể xem như là kết thúc rồi.

Kể thủ ác luôn luôn có kết quả làm bản thân phải gánh lấy.

Lê Anh Thi vẫn luôn như vậy, một khi cô không muốn quan tâm liền không để người đó vào trong mắt. Còn đã để tâm rồi thì cô sẽ ra tay chậc đứt mọi hậu quả.

Ngọc Song Tử vẫn không nói câu nào đến bóng dáng của cô mất hút sau bức tường, tờ giấy trên tay của cô ả cũng từ đó mà rơi xuống.

Rời khỏi bệnh viện, Viên Hoa vẫn còn ngây người: " Mợ cả…lẽ nào cô ả không điên? "

" Ừ, tâm lý của những kẻ ham tư lợi sẽ không yếu ớt đến thế đâu. " Lê Anh Thi nhắm mắt, dựa lưng vào ghế sau, gương mặt phủ tầng sương lạnh.

Phải, trước khi cô đi gặp Ngọc Song Tử, cô vẫn chưa nắm chắc mọi chuyện.

Nhưng vừa rồi, khi Ngọc Song Tử đẩy tờ giấy đến trước mặt cô, Lê Anh Thi đã ngửi thấy mùi hương nước hoa thoang thoảng trên người cô ả.

Không chỉ có ở trên người, mà cả bàn tay cũng có mùi kem dưỡng.

Nếu một người thần trí không được tỉnh táo thì sao biết làm mấy chuyện đó, hơn thế móng tay của cô ả cũng được chăm sóc rất kỹ lưỡng như thế?

Y tá lại càng không, họ sẽ không cần thiết phải làm những việc vô bổ như thế.

Lâm Chí đang lái xe cũng kinh ngạc không ít, hít không ít khí lạnh hỏi: " Vậy cô ả đang tính toán làm gì? "

" Tín toán xem Gia Huy và tôi có thể mềm lòng đưa ả trở về Trương Gia hay không. "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play