- Tô Hiểu, cô đang tính lấy đứa bé để đe doạ tôi?

- Đúng vậy. Dù sao đứa bé cũng là do em sinh ra, em có quyền quyết định mọi thứ.

Bàn tay của Doãn Tử Khâm nắm chặt lại. Chợt, hắn nở một nụ cười lạnh rồi nói.

- Đứa bé là do cô sinh, nhưng người cùng cấp "nòng nọc" không phải là tôi hay sao? Cô nghĩ mình cô có tư cách ra điều kiện với tôi?

Tô Hiểu nghe xong thì tức đến nỗi đập mạnh tay xuống giường bệnh. Nữ y tá đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này vội chạy đến, hốt hoảng kiểm tra tay cô xem có sao hay không.

Nếu Doãn Tử Khâm đã như vậy rồi thì Tô Hiểu cô cũng chẳng diễn nữa.

- Doãn Tử Khâm, nhân lúc tôi còn nói chuyện tử tế với anh, đừng khiến cho tôi tức. Tôi làm anh tức thì được, chứ anh mà làm tôi tức, tôi hủy cái mặt mũi của anh trước truyền thông đấy.

- Cô...

- Cho anh 10 phút đến bệnh viện bàn chuyện với tôi. Nếu không, tôi ra giữa đường khoả thân cho anh xem!

Câu nói này của Tô Hiểu quả thực đã đánh đúng trọng tâm chính. Doãn Tử Khâm là Nghị viên cấp cao, đang trên đà tranh chức Bộ trưởng. Chính vì vậy hắn rất cần mặt mũi.

Tô Hiểu biết nhất định Doãn Tử Khâm sẽ không đời nào để vợ hắn làm vậy trước mặt những người khác. Vì thế, cô đắc ý tắt máy ngay lập tức.

Sau khi nghe xong điện thoại, hiển nhiên Doãn Tử Khâm vội vàng bảo trợ lý thẳng đến bệnh viện, nơi Tô Hiểu đang nằm.

Tô Hiểu là loại người dám nói dám làm, đương nhiên hắn biết.

Cứ thử nghĩ cô cởi hết quần áo trước mặt đám đàn ông khác thì hắn rất khó chịu trong lòng.

Trợ lý thấy hắn đang bốc hoả thì cũng sợ hãi mà chảy mồ hôi. Mẹ ơi, sao dạo này phu nhân cứ khiến cho ngài nghị viên điên tiết lên là sao chứ? Thật sự đáng sợ quá...

- Thưa ngài, ngài có cần uống 1 chút nước để hạ hoả không?

- Hạ hoả cái gì! Mau lái xe đến bệnh viện nhanh nhất có thể, thông báo vệ sĩ để ý cẩn thận, thấy Tô Hiểu mà làm ra cái chuyện mất mặt đấy, lập tức ngăn cản lại cho tôi!

Mà lúc nguy cấp này, Tô Hiểu đang nhàn nhã nằm trên giường bệnh mà lướt xem tin tức điện thoại.

Cuộc bầu cử sắp diễn ra, mà theo như tình hình này thì khả năng cao chắc chắn Doãn Tử Khâm sẽ trúng cử, trở thành Bộ trưởng.

Trong thời gian này, cô phải nghĩ mọi cách để lấy được chữ ký từ Doãn Tử Khâm mới được. Nếu để hắn lên làm Bộ trưởng thì phạm vi cả cái Đế Đô này chắc chắn sẽ nằm trong tay hắn, đến lúc đó cô có mọc cách cũng chẳng thể nào chạy trốn được.

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra. Là chị gái Tô Hân của cô xuất hiện. Đúng là nắm bắt thông tin còn nhanh hơn cả Doãn Tử Khâm nữa.

- Vào phòng không biết gõ cửa sao? Chẳng lẽ phép lịch sự cơ bản chị cũng phải để tôi dạy chị à?

Tô Hân hừ lạnh, đi đến bên giường bệnh của cô.

- Nghe nói cô nhập viện, ba kêu tôi đến xem cô ra sao.

- Có vẻ thông tin đến tai ba nhanh đấy. Giờ tôi không sao, chị có thể đi về rồi.

Nhìn thái độ của Tô Hiểu, Tô Hân tức đến nghiến răng nghiến lợi nói.

- Tô Hiểu, mày nghĩ mày là ai mà dám cướp hết mọi thứ của tao hả? Mày đừng đắc ý quá sớm.

Tô Hiểu chỉ lạnh lùng nở nụ cười chế giễu.

Thực ra, Tô Hân và cô chỉ là chị em cùng cha khác mẹ mà thôi. Mẹ cô mới là đích phu nhân nhà họ Tô. Nhưng, năm cô lên 10 tuổi, mẹ cô gặp tai nạn qua đời. Ngay sau đó, ba cô lại dẫn mẹ con Tô Hân về. Tô Hân hơn cô 1 tuổi, lại là con riêng của ba cô. Chứng tỏ, trước đây ông đã lén lút sau lưng mẹ cô ngoại tình.

Tô Hiểu hận ba, hận 2 mẹ con Tô Hân. Cái gia đình mà bấy lâu nay cô luôn tự hào đã bị sụp đổ hoàn toàn rồi.

- Tô Hân, hiện tại tôi đang mang thai con của Doãn Tử Khâm. Chị liệu mà đừng khiến cho tôi tức, nếu không thì chị đi mà chịu trách nhiệm với nhà họ Doãn nhé.

- Cô nói cái gì?

- Tai chị có vấn đề à? Tôi nói là tôi đang mang thai đấy.

- Cô... Không thể nào! Loại cướp chồng chị gái như cô sao có thể mang thai chứ? Cô...

Tin tức này quả nhiên khiến cho Tô Hân chấn động.

Chỉ thấy Tô Hiểu tắt điện thoại, quay lại nhìn Tô Hân một cách thách thức.

- Chị cướp người yêu của tôi thì được, tại sao tôi không thể cướp chồng chưa cưới của chị chứ?

- Cô đúng là loại tiểu tam! Đồ đê tiện!

Đúng lúc này, Doãn Tử Khâm mở cửa đi vào. Tô Hân thấy vậy thì lập tức thu lại bộ dạng hung dữ.

Còn Tô Hiểu thấy Doãn Tử Khâm mồ hôi nhễ nhại. Cô đoán là hắn đang lo sốt ruột nhưng thang máy lại chật kín nên hắn đã chạy thang bộ lên tầng 5 này.

Doãn Tử Khâm đi thẳng đến bên giường bên giường bệnh của Tô Hiểu, lập tức nắm lấy cổ tay cô rồi chất vấn.

- Cô dám thách thức tôi sao? Tô Hiểu, rốt cuộc cô muốn gì?

- Ông xã đến thật nhanh. Còn thừa hẳn 2 phút.

- Cô...

- Em đã nói với anh rồi, nếu anh không đồng ý, em sẽ bày kế khác đến khi nào anh chịu ký thì thôi!

Doãn Tử Khâm thật sự không thể hiểu nổi cô. Cuối cùng hắn bất lực hỏi.

- Thế vì sao từ đầu cô lại đi kết hôn với tôi?

Tô Hiểu chớp chớp mắt, nở nụ cười tươi đưa tay chỉ về phía của Tô Hân.

- Thứ nhất là vì chúng ta đã ăn cơm trước kẻng rồi bị phát hiện. Thứ hai, anh là người đàn ông mà chị gái em yêu, nên em mới lấy anh đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play