Không lâu sau Khâu Minh Hoa đi xuống, cậu ta vừa đi vừa tìm khắp xung quanh, nhìn thấy Lâm Vi Hạ đang đứng dựa vào tường, gãi đầu :
"Tôi đưa cậu về."
Lâm Vi Hạ lắc đầu, ánh mắt lạnh nhạt : "Không cần, tôi tự về được."
Khâu Minh Hoa muốn nói gì đó nhưng lại do dự, Lâm Vi Hạ cũng không quan tâm bên ngoài trời đang mưa tí tách, trực tiếp đi vào trong mưa, chặn một chiếc xe bên đường ngồi trở về.
Sau khi trở về nhà, Môn Tử nói hôm nay sẽ qua đêm ở nhà cô, nhưng cô ấy còn đang bận ở phòng làm việc cắt dựng phim ảnh cho nên chưa đến. Toàn thân của Lâm Vi Hạ mệt mỏi nằm xuống ghế sofa, chú chó nhỏ nhảy lên, liếm lòng bàn tay của cô, lại chui vào trong lòng.
Lâm Vi Hạ cầm điện thoại, tìm người liên hệ có ghi chú là "A Thịnh", nhấn mở khung trò chuyện, muốn nói gì đó, cuối cùng phát hiện nói cái gì cũng đều bất lực, lại xóa dòng chữ vừa gõ ra.
Cuối cùng Lâm Vi Hạ đứng dậy đi tắm rửa, mở nước ở chế độ nóng, nước nóng đến mức khiến làn da của cô đỏ ửng lên. Tắm rửa xong cô đi ra ngoài, Lâm Vi Hạ trở về phòng ngủ, đốt dầu thơm hương chanh cho mình, nằm xuống giường nhắm mắt ngủ.
Trong giấc mơ, Lâm Vi Hạ cảm nhận được toàn thân nóng bừng, từ miệng đến cơ thể mỗi tấc dường như có người đè lên, làm cho cô có cảm giác ngứa ngáy.
Cảnh quay vừa cắt, quay trở về mùa hè năm đó.
Vào một ngày cơn bão quá cảnh, bầu trời mây đen mù mịt, trên lông mày của thiếu niên có một vết sẹo rõ rệt, gió nổi lên ở phía sau, đôi mắt của cậu ẩm ướt, khàn giọng hỏi :
"Cái gì là thật cái gì là giả"
Cô nói nửa thật nửa giả. Sau đó cậu nhìn cô, giọng nói chậm rãi : "Tôi sẽ quên cậu."
Cảnh tượng này dừng lại thời khắc cuối cùng của giấc mộng, Lâm Vi Hạ bị mồ hôi lạnh đánh thức, cô phát hiện bản thân đang nằm trên giường, mở mắt ra nhìn trần nhà.
Lâm Vi Hạ đứng dậy mặc áo khoác đi ra khỏi phòng, phát hiện Môn Tử đang ở trong bếp tạo ra âm thanh ầm ầm. Cô đứng ở trước bàn ăn rót cho mình một ly nước ấm, cảm thấy đau đầu, sau khi uống say xong cả người đều cảm thấy khó chịu.
"Chào buổi sáng." Môn Tử đi ra nói.
"Chào buổi sáng." Vừa mở miệng Lâm Vi Hạ phát hiện cổ họng của mình rất khàn.
Môn Tử liếc nhìn căn bếp vô cùng thảm thương một cái, thở dài một hơi, kéo ghế dựa ra ngồi xuống : "Không ngờ có một ngày tớ nấu canh giải rượu cho cậu, haha, lúc nãy xém chút làm nổ căn bếp của cậu rồi."
"Tớ từ bỏ rồi, dùng điện thoại đặt đồ ăn sáng cho cậu." Môn Tử nói.
Lâm Vi Hạ ngẩng đầu lên cầm ly nước uống một ngụm lớn, cổ họng cuối cùng cũng khá hơn chút, trả lời : "Cảm ơn."
"Chà, khách khí," Môn Tử iếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lâm Vi Hạ, thấy cô liên tục thất thần, hỏi thăm, "Cậu làm sao vậy, tối qua có người chuốc rượu cậu hả? Tửu lượng của cậu vốn dĩ đã kém rồi, còn có người chuốc rượu cậu, để tớ biết đó là ai tớ sẽ gϊếŧ chết cậu ta."
"Không có ai chuốc rượu tớ." Lâm Vi Hạ định thần lại mỉm cười.
Rượu tối qua đều là cô chủ động uống.
"Vậy cậu làm sao ——" Ngữ khí của Môn Tử quan tâm.
Trả lời một tử là một sự trầm mặc, ly thủy tinh trong suốt trong tay bị siết chặt, nửa ngày trời Lâm Vi Hạ mới mở miệng :
"Hôm qua tớ gặp cậu ấy rồi, sau đó hai bọn tớ còn hôn nhau."
Đầu óc của Môn Tử như hóa đá trong vài giây, phải mất một lúc lâu mới quay trở lại : "Ban Thịnh?! Chính là đối tượng xém chút là trở thành bạn trai của cậu sau đó lại không ở bên nhau. Cậu ta hôn cậu rồi, vậy tối qua cậu ta đưa cậu về nhà hả?"
Lâm Vi Hạ lắc đầu, khóe môi nở ra một nụ cười gượng gạo, nói : "Có thể cậu sẽ cảm thấy rất buồn cười, khi đó hai người bọn tớ đều uống rượu, có thể tớ uống có chút say, cậu ấy vừa lại gần, đầu óc của tớ lúc đó mất khống chế liền hôn cậu ấy."
"Khi hai người bọn tớ ở bên cạnh nhau, tớ không hoàn toàn trao hết sự chân thành cho cậu ấy, luôn giữ lại một nửa, sau đó tớ làm ra việc tổn thương cậu ấy, cậu ấy bị đưa ra nước ngoài."
"Cho nên lần này cậu đuổi theo đến Mỹ." Môn Tử tiếp lời.
Lâm Vi Hạ không phản bác, không biết tại sao, nhớ đến những chuyện phát sinh gần đây, đột nhiên một giọt nước mắt rơi xuống, lại cảm thấy sự giả vờ bị xóa sạch, lần này cuối cùng cũng thừa nhận :
"Tớ là muốn nhìn cậu ấy từ xa, muốn biết cậu ấy có sống tốt hay không."
Nhưng cô không nghĩ tới Ban Thịnh lại dày vò, u ám như thế này, cậu không lựa chọn theo đuổi ước mơ nhiệt huyết của mình khi còn niên thiếu, ngược lại cả ngày xuất hiện ở những nơi nᏂu͙🇨 ɖu͙🇨 như quán bar.
Lâm Vi Hạ không nói tiếp nữa, Môn Tử cũng biết tình hình hiện tại, đều học cùng một trường, ai mà không biết viện công nghệ sinh học xuất hiện một thiên tài, nhưng đời sống riêng tư của vị thiên tài này rất hỗn loạn, thường xuyên trà trộn ở quán bar, thường lên núi Đại Truy vào lúc nửa đêm để chơi đua xe kí🇨Ꮒ ŧᏂí🇨Ꮒ nhất đến không cần mạng.
"Hạ Hạ, tớ biết trong đầu cậu đang nghĩ cái gì. Cậu đang nghĩ, cậu ta bây giờ có phải là do cậu gây ra hay không, tớ nói cho cậu biết loại khả năng này rất nhỏ, cậu ta có thể đã xảy ra chuyện khác, cậu không cần vừa xảy ra chuyện đã nhận hết tội lỗi trên người mình." Môn Tử phân tích rõ ràng cho cô.
Hai cánh tay của Môn Tử đặt lên vai của Lâm Vi Hạ, để cô nhìn thẳng vào bản thân, nghiêm túc nói :
"Việc mà bây giờ cậu cần phải xác định rõ đó là, cậu còn thích cậu ta hay không? Đây là điều quan trọng nhất, nếu như cậu còn cảm giác với cậu ta, thì theo đuổi cậu ta."
Môn Tử là như vậy, ở trên phương diện tình cảm cô ấy luôn là quả quyết và nhiệt huyết, tương tự như "thứ tôi muốn" "thứ tôi thích", cô ấy nhất định sẽ theo đuổi cho bằng được.
Những lời nói của Môn Tử giống như một chậu nước lạnh khiến Lâm Vi Hạ thức tỉnh, thực ra đây cũng là tiếng nói trong lòng của cô.
Hai năm trở lại đây, sau khi cậu rời đi, Lâm Vi Hạ không thể đặt người khác vào trái tim của mình. Cô cho rằng thế giới này ai rời đi rồi nó vẫn sẽ tiếp tục xoay chuyển, nhưng hai năm Ban Thịnh không ở đây, Lâm Vi Hạ thường xuyên nhớ đến cậu, một lần nhớ đến cậu thì trái tim lại đau đớn một lần.
Sau khi rời xa nhau, cô mới biết Ban Thịnh đối với cô quan trọng như thế nào.
Gặp được rất nhiều người muôn hình muôn vẻ, nhưng chỉ có cậu, vừa đến gần thì sẽ rung động một lần nữa. Cái người Ban Thịnh này, giống như đã bỏ thuốc độc cho cô, Lâm Vi Hạ thỉnh thoảng sẽ chìm đắm vào tâm trạng bởi vì cậu.
Chua xót, đau khổ, hạnh phúc, buồn bã, tất cả đều là bởi vì cậu.
Sau khi nói chuyện với Môn Tử xong, hai ngày lên lớp học, Lâm Vi Hạ thỉnh thoảng suy nghĩ về việc này.
Trong lớp học tâm lý, giáo viên mở tài liệu giảng dạy, ngón tay lướt trên con chuột di chuyển, trên bảng đen xuất hiện tám chữ ký tự lớn —— Hiệu ứng bộ nhớ Zeigarnik.
"Nào, chúng ta cùng xem trên sách nói gì —— thông qua nhiều thí nghiệm khác nhau, việc đã hoàn thành và việc chưa hoàn thành, người ta thường có ấn tượng sâu hơn, luôn ở trong trạng thái nhớ mong là việc chưa hoàn thành......mà bây giờ, cũng có người ứng dụng tâm lý học này vào tình yêu." Giáo viên đứng ở trên bảng đen giảng dạy tiết học.
"Thầy ơi, đối với em mà nói, có thể khiến em quên không được chỉ có tình đầu mà thôi!" Có nam sinh giơ tay nói.
Sau đó lớp học nổi lên một tràng tiếng cười không nhỏ, Lâm Vi Hạ chống đầu nghe giảng, nghe thấy hai chữ "tình đầu" cây bút cô đang cầm vô thức gõ vào đầu.
Hai chữ tình đầu khiến Lâm Vi Hạ lấy điện thoại ra khỏi ngăn kéo, tìm số điện thoại ở trong danh bạ được cô lật đi lật lại nhiều lần, cúi đầu gõ chữ vào khung trò chuyện :
【Cậu có thời gian không? Tôi có chuyện muốn nói với cậu.】
Tin nhắn gửi đi, Lâm Vi Hạ cất điện thoại vào trong ngăn kéo, trái tim đang thấp thỏm mong đợi, chờ cậu trả lời.
Nhưng đến khi tiết học tâm lý kết thúc, màn hình điện thoại của Lâm Vi Hạ cũng không sáng lên.
Chuông hết tiết reng lên, Lâm Vi Hạ cùng bạn học đi theo dòng người đến căn tin ăn cơm.
Sau khi chọn cơm xong, Lâm Vi Hạ cùng bạn học ngồi đối diện nhau ăn cơm, bạn học kể cô nghe những chuyện bát quái ở học viện khác, nói chuyện rôm rả, thấy Lâm Vi Hạ không chăm chú lắng nghe, đôi mắt của cô thỉnh thoảng nhìn vào điện thoại.
"Vi Hạ, điện thoại của cậu có bạn trai ở trong đó hả?" Bạn học trêu chọc cô.
"Hả, không có." Lâm Vi Hạ thu lại ánh mắt rơi trên điện thoại.
Bạn học dùng thìa xúc một muỗi khoai tây nghiền, cười nói : "Tớ rất tò mò nam sinh như thế nào mới có thể khiến cô gái lạnh lùng như cậu đứng ngồi không yên."
Lâm Vi Hạ kéo khóe môi không trả lời, gắp một miếng củ sen bỏ vào miệng chậm rãi nhai nuốt.
Sau khi ăn xong, Lâm Vi Hạ rửa tay ở trước bồn rửa tay, đột nhiên điện thoại trong túi áo vang lên âm thanh nhắc nhở có tin nhắn, cô tắt vòi nước còn chưa kịp lau khô tay đã lấy điện thoại ra, là tin nhắn của Ban Thịnh gửi đến :
【4 giờ, tòa nhà dạy học C.】
Trái tim bị treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống.
Buổi chiều Lâm Vi Hạ luôn ngồi trong thư viện học bài, khi cô chuẩn bị rời khỏi thư viện, thì phát hiện Ban Thịnh đã gửi tin nhắn cho cô một tiếng trước, nhưng điện thoại đã bật chế độ im lặng cho nên không nghe thấy.
【Buổi chiều xin nghỉ không lên lớp.】
【Có chuyện gì thì có thể gọi điện thoại.】
Trong lòng Lâm Vi Hạ có chút mất mát, cất điện thoại vào túi, quay trở lại thư viện.
Thẳng cho đến khi trời tối, Lâm Vi Hạ ăn cơm xong trở về nhà, dắt chó ra ngoài đi dạo một vòng, suýt chút bị gió thổi bay.
Đi dạo mệt rồi, Lâm Vi Hạ nắm lấy sợi dây xích ngồi trên ghế dài trong công viên gần đó, chú chó đứng một bên thở hổn hển, rõ ràng là lúc nãy mừng rỡ chạy loạn xa cho nên mới mệt.
Cô lấy điện thoại ra, đôi mắt dừng lại trên màn hình một lúc, gọi điện cho dãy số kia, điện thoại phát ra tiếng bíp——bíp, không lâu sau thì được kết nối.
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh ồn ào, Lâm Vi Hạ nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, rồi đóng cửa lại, rất nhanh, bên kia đã trở nên yên tĩnh.
Cậu có lẽ là đổi một chỗ để nghe điện thoại.
Có tiếng dòng điện ở phía bên kia, lúc này không ai mở miệng trước, cô nghe thấy tiếng hít thở của cậu.
"Là tôi." Lâm Vi Hạ mở miệng.
Khi bên kia truyền đến tiếng "tách" bật lửa châm thuốc, Ban Thịnh chậm rãi lên tiếng : "Ừm, biết."
Sau đó lại chìm vào trầm mặc một lần nữa, không biết là do thời gian xa nhau quá lâu, hai người sinh ra sự xa cách, hay là do tính cách của cả hai thay đổi theo năm tháng, cô được mài giũa theo thời gian tính cách không còn sắc sảo nữa, còn cậu ngược lại trở nên lạnh lùng hơn một chút.
"Tôi chính là muốn nói, Thịnh Hạ, tôi vẫn đang chăm sóc rất tốt, nếu như cậu có thời gian có thể đến thăm nó." Tay của Lâm Vi Hạ vô thức cào lớp sơn trên ghế.
Bên kia không lập tức tiếp lời, truyền đến tiếng gió vù vù, nửa ngày, cậu mở miệng : "Được."
Thịnh Hạ dường như nghe hiểu những gì Lâm Vi Hạ nói, ngửa đầu mở to đôi mắt trái nho ẩm ướt nhìn chủ nhân của mình.
Lâm Vi Hạ duỗi tay ra, Thịnh Hạ ngoan ngoãn tiến lên phía trước hai bước, ngẩng đầu lên để cô sờ.
"Buổi tối hôm đó, tôi còn chưa nói xong," Lâm Vi Hạ xoa bộ lông mềm mại trên đầu của con chó, cổ họng có chút khô khan, "Nếu như cậu bằng lòng tin tưởng tôi, tôi muốn nghiêm túc làm cho cậu xem, tôi sẽ không giống như lúc trước nữa."
"Nếu như cậu còn bằng lòng."
Giọng nói dịu dàng của cô gái truyền qua làn sóng vô tuyến không ổn định, điếu thuốc kẹp trong tay của nam sinh cháy đến cuối đuôi, rơi đầy tro tàn, bóng dáng cao lớn trầm mặc dựa vào tường.
Lâm Vi Hạ không biết biểu tình và phản ứng của Ban Thịnh ở bên kia như thế nào, cô chỉ có thể dựa vào trí tưởng tượng của mình, nhưng thời gian cậu im lặng càng lâu, cô càng không chắc chắn.
Tất cả những điều này cũng có thể là cô tự mình đa tình.
Điện thoại của Lâm Vi Hạ phát lên tiếng nhắc nhở điện thoại sắp hết pin, trái tim cô từ mong đợi đến thấp thỏm, lại đến mất mát, ngay khi cô nghĩ rằng sẽ không có câu trả lời, dường như dài cả một thế kỷ, giọng nói trầm thấp của Ban Thịnh truyền qua loa nghe, cậu nói :
"Được."