Bữa tiệc sinh nhật của người bạn thân Liễu Tư Gia rất hoành tráng, được tổ chức trong biệt thự rực rỡ ánh đèn. Đại tiểu thư chắp tay cầu nguyện, hai gò má ửng hồng: “Hi vọng cậu ấy có thể đến.”
Bạn bè xung quang đều biết cậu ấy ở đây là ai, những tiếng ồ vang lên không ngừng. Nhưng mà, có đến hay không, phải xem tâm trạng của hắn.
Sinh nhật qua được một nữa, Ban Thịnh cầm một phần bánh kem đi vào, mở miệng nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Đại tiểu thư kinh ngạc không thôi, sai bảo mọi người phải thổi nến ước nguyện lại một lần nữa.
Sau khi thổi xong, mọi người cùng nhau náo loạn, Lâm Vi Hạ xuống bếp lấy hoa quả giúp. Vừa quay người, Lâm Vi Hạ gần như va vào ngực của người đằng trước, lùi về phía sau theo bản năng.
Bên ngoài vô cùng náo nhiệt, chỉ có không gian của hai người lại rất yên tĩnh.
Ban Thịnh một tay bỏ vào túi quần, từ từ bước đến gần, bóng người hằn xuống, nhìn thấy lớp kem dính trên đầu mũi cô, ánh mắt liền thay đổi, nhìn thẳng hỏi:
“Cậu hoảng cái gì?”
–
Ở lễ hội long trọng trong khuôn viên nhà trường, năm người trốn ra bãi biển chơi trò bóc thăm, Lâm Vi Hạ bóc trúng thẻ hỏi Ban Thịnh một câu:
“Cậu muốn trở thành gì?”
“Cá mập”. Cậu ngừng lại một lát, hỏi ngược lại: “Còn cậu?”
“Bể cá”.
Ai cũng biết, cá mập và bể cá không bao giờ có thể ở cùng nhau.