Chiếc xe tiếp tục lái về phía trước,mưa càng lúc càng nặng hạt, mui xe hạ xuống, trong chốc lát tiếng mưa tiếng gió được cách ly bên ngoài.
Chiếc xe lao nhanh về phía trước, bánh xe lăn gấp tạo thành nhiều hình dạng khác nhau trong làn mưa trắng xóa, biến mất tích tắc trong gương chiếu hậu.
Nhạc điện tử tiếp tục đốt cháy bầu không khí trong xe, Liễu Tư Gia nhướn người giữa tiếng nhạc ồn ào hướng đến chỗ Ninh Triều, kéo căng cổ họng hỏi:
“Chúng ta đi đâu vậy?”
Ninh Triều giật mình, vươn tay ngoáy lỗ tai: “”Tôi cũng không biết, sao bây giờ tôi mới phát hiện cậu gào to như vậy?”
Liễu Tư Gia đánh vào vai Ninh Triều, phản bác: “Cậu mới gào to đấy.”
Liễu Tư Gia ngồi lại hàng ghế sau, một nhóm người ngơ ngác nhìn nhau, đã đồng ý cùng nhau chạy trốn kết quả bọn họ thậm chí còn không biết phải đi đâu.

Bầu không khí tĩnh mịch một lúc lâu, tất cả đồng thanh nói:
“Biển.”
Chính vì có một suy nghĩa chung nên mọi người cảm thấy vui vẻ, Ban Thịnh dựa bên cửa xe, chậm rãi lên tiếng:
“Bây giờ đang mưa.”
Nếu gặp phải cơn bão hoặc mưa giông, tàu thuyền có liên quan trên vùng biển sẽ ngừng hoạt động, khách du lịch cũng bị cấm đến gần.
Hành vi tác phong của Ban Thịnh là như vậy, gặp chuyện phải suy nghĩ đến hậu quả trước rồi lại phán đoán xem chuyện này có thể thực hiện được hay không.
Vài người còn đang hừng hực khí thế liền bị dội một chậu nước lạnh.

Mí mắt Ban Thịnh khẽ nhúc nhích, liếc nhìn Lâm Vi Hạ cau mày thất vọng, đưa tay lên véo nhẹ đôi má trắng nõn, nói:
“Trước tiên bây giờ chạy về phía trước đi, nếu như tạnh mưa thì đến Kwai Chung.”
“Ye!”
“Woa được đó!”
“Ninh Triều, mau lên!”
“Vui rồi?” Khuôn mặt của Ban Thịnh lười biếng nhướng mày hỏi cô.
“Ừm.”
May mắn thay, ông trời cũng đứng về phía những người trẻ tuổi này, xe chạy một vòng quanh núi Hợp San, mưa giông nghỉ ngơi, ánh mặt trời ló dạng.
Đây là mùa hè.
Xe rẽ vào một khúc cua, chạy thẳng về phía trước theo chân núi, hướng ra biển khơi.

Lái xe hơn 40 phút, bọn họ đến Kwai Chung, một nhóm nam nữ ào ào nhảy ra khỏi xe.
Người người giẫm lên bãi cát lông lá, gió biển mằn mặn và ẩm ướt thổi vào, Lâm Vi Hạ hít thở sâu một hơi, sau cơn mưa không khí hòa quyện với mùi rễ cây dừa, hết sức trong lành.
Vươn tầm mắt ra xa, nhìn khắp xung quanh, vạn vật đều như mới.
Một nhóm người lần lượt đi ra biển, đi được nửa đường, Ninh Triều châm điếu thuốc, cậu nhớ ra điều gì, giơ tay kẹp điếu thuốc xua tay với bọn họ:
“Tôi đến trạm dịch vụ mua bật lửa.”
“Đi đi,” Liễu Tư Gia khoác cánh tay của hai nữ sinh, đôi môi khép mở, “Chúng ta đi thôi, đừng quan tâm cậu ta.”
Mặt trời mạ vàng nghiêng trên biển xanh lấp lánh, những con sóng không ngừng dâng cao đập vào chân, mát rượi dễ chịu, đến mức khiến cho đám nữ sinh hò hét vui vẻ.
Rất nhanh, bọn cô đã giao chiến dưới nước.
Lâm Vi Hạ bật ra tiếng cười vui vẻ, liên tục lùi về phía sau, tránh đòn tấn công của bọn họ.

Chẳng bao lâu, mặt, cánh tay và mái tóc của ba nữ sinh ướt đẫm mùi nước biển mặn mòi. 
Đột nhiên, có tiếng gọi truyền đến cách đó không xa, trên ngón tay của Ninh Triều có xách một túi nilon màu trắng, gọi người: “Liễu Tư Gia, qua đây một lát.”
Lâm Vi Hạ đang chơi đùa liền dừng lại, mắt nhìn thấy trong tay Ninh Triều cầm thuốc bôi, nói đùa: “Này, người ta lo lắng vết thương của cậu.”
Khuôn mặt luôn lạnh lùng của Liễu Tư Gia bỗng trở nên mất tự nhiên, đi về phía bãi biển, không quên quay đầu nói:
“Cậu đừng nói bậy.”
Lâm Vi Hạ nhìn mọi người xung quanh, ai ai cũng vui vẻ khi đến bãi biển, chỉ có Ban Thịnh là mặc áo thun đen, đứng ở đó hút thuốc giả vờ ngầu.
Làn khói trắng bay ra từ cánh tay nổi gân xanh của cậu, từng làn khói phả thẳng vào mặt của Lâm Vi Hạ, cả người cậu cái gì cũng không làm, chỉ đứng ở đó, thành thục toát lên hơi thở lưu manh.
Khiến tầm nhìn của người khác liên tục quấn lấy người cậu.
Ban Thịnh đứng đối mặt với Lâm Vi Hạ, một mình hút thuốc, thờ ơ ngắm nhìn biển khơi ngoài xa.

Cô rón rén đi đến sau lưng cậu, cong eo, lấy một nắm nước biển lạnh tạt vào người Ban Thịnh.
Cũng chỉ có cô dám làm vậy với Ban Thịnh.
Ban Thịnh đang duỗi tay ra để bắt lửa, ngọn lửa đỏ rực phác họa nửa lông mày tản mạn, bỗng nhiên, một giọt nước rơi xuống, đầu thuốc lá đang cháy đến giữa điếu, “xèo” một tiếng, tàn thuốc bốc hơi, chỉ còn lại tro tàn vụn vặt.
Một mảnh vải của chiếc áo thun đen nâng đỡ tấm lưng rộng rãi bị ướt sẫm màu, cái cổ trắng ngần không ngừng lăn dài những giọt nước, Ban Thịnh đứng quay lưng về phía cô, bình tĩnh rút điếu thuốc đang ngậm trong miệng xuống.
Cậu nhả ra một làn khói.
Nhận thấy được bầu không khí không ổn, Lâm Vi Hạ xoay người muốn bỏ chạy, nhưng không ngờ Ban Thịnh đầu cũng không quay lại, giống như có linh cảm, duỗi tay trực tiếp kéo thẳng người đến trước mặt.
Lâm Vi Hạ còn chưa kịp phản ứng lại, lòng bàn tay của Ban Thịnh không biết lấy nước biển lạnh buốt từ khi nào, dội thẳng nước vào sau gáy của Lâm Vi Hạ.
Đôi mắt của Ban Thịnh áp bức cô, lòng bàn tay rộng rãi đặt lên vòng eo mềm mại, nóng bỏng, những giọt nước thuận theo cái cổ chảy xuống tấm lưng trắng như tuyết, tấm lưng mịn màng, cực kỳ mát, nóng và lạnh hòa quyện vào nhau.
Một cảm giác kỳ lạ dâng lên từ tận đáy lòng, Lâm Vi Hạ  tránh ánh mắt của cậu, đấu tranh trốn thoát theo bản năng.

Bất ngờ Ban Thịnh giữ gáy cô, bắt đầu vươn tay nhéo cô.
Khuôn mặt vốn dĩ lãnh đạm của Lâm Vi Hạ bị cậu nhéo không nhịn được bật ra tiếng cười, trốn tránh đòn tấn công của cậu.

Hai người đứng cách nhau rất gần, cậu đặt miệng sát bên tai, nhếch miệng cười:
“Còn dám nữa không?”
Lâm Vi Hạ chắp hai tay, mỉm cười cầu xin: “Không dám nữa không dám nữa.”
Hai người đang đùa giỡn, lông mày và miệng của Ban Thịnh dính vài giọt nước, Lâm Vi Hạ nhón chân lên định lau cho cậu, một lực mạnh truyền đến từ phía sau, Ninh Triều người cuối cùng xuống biển đẩy cô một cái từ phía sau.
Mắt nhìn thấy cả người Lâm Vi Hạ sắp ngã xuống biển, Ban Thịnh nhanh tay nhanh mắt chụp lấy cô, nhưng góc váy của cô đã ướt gần hết một nửa, còn uống phải một ngụm nước biển mặn.
Ban Thịnh lập tức thay đổi sắc mặt.
Logic của cậu rất kỳ lạ —— Người của tôi, tôi bắt nạt thì được, người khác không thể.
Thế là một trận chiến nước lại bắt đầu.
Ninh Triều một chút cũng không sợ, 2 đấu 2 rất công bằng, nhưng Ninh Triều không nghĩ đến Phương Gia Bội gia nhập vào đội của Lâm Vi Hạ, Phương Gia Bội ban đầu còn có chút gò bó, nhưng sau khi chơi quen rồi cũng cởi mở.
Năm người nam nữ chơi trò chơi dưới nước ở bãi biển, ai cũng trông vô cùng nhếch nhác, nhưng tiếng cười của bọn họ là chân thật.

Mỗi người đều tạm thời quên đi những muộn phiền trong lòng, gác lại những quyết định do dự vào lúc này.
Mỗi người đều hét lớn, cười hết mình.
Ánh sáng màu gai vàng chiếu xuyên qua từng người, đóng băng khoảnh khắc này.
17 tuổi không sợ sệt, tuổi trẻ đẹp biết bao.
Trận hỗn chiến kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, cả năm người đều ướt sũng, chẳng buồn tìm thứ gì để đệm, trực tiếp ngồi bệt xuống bãi cát.
Bọn họ ngồi ở đó nghỉ ngơi, Ban Thịnh tựa lưng ra sau, hai cánh tay dài mảnh khảnh đặt trên bãi biển, lười biếng nói:
“Buổi tối ngủ ở đây? Có thể dựng lều lên.”
Ninh Triều búng ngón tay: “Không vấn đề gì, một lát nữa tôi đi mua rượu và đồ ăn vặt.”
Liễu Tư Gia nhún vai: “Cầu còn không được, hơn nữa tôi tắt điện thoại rồi, hi.”
Lâm Vi Hạ và Phương Gia Bội chịu trách nhiệm gửi tin nhắn cho phụ huynh.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc để phục hồi sức lực, từng người bọn họ đều xách giày của mình lên, bước từng chân giẫm lên bãi biển, đi về phía cửa hàng tiện lợi.
Trước cửa hàng tiện lợi có rất nhiều người bán hàng rong di động, có một số bán áo phông và dép lê, cũng có một số bán hoa tươi để chụp ảnh.

Ông chủ nhìn thấy khách du lịch đều là những thanh niên thiếu nữ xinh đẹp trẻ tuổi, cười nói: “Tôi bán áo phông cặp, mua một tặng một.”
Thực ra là chiếc áo phông màu trắng rất đơn giản, tay áo kiểu nam là màu xanh, nữ sinh là màu hồng.

Lâm Vi Hạ đặt tay lên áo, cô cũng không nghĩ nhiều, hào phóng hỏi:
“Lấy không?”
“Lấy.” Ban Thịnh nói ra một chữ.
Lâm Vi Hạ lại chọn hai đôi dép, hai người một trước một sau vào phòng thay đồ, Ban Thịnh ung dung đi theo phía sau cô.
Khi Lâm Vi Hạ nghiêng đầu nói chuyện với Ban Thịnh, vô tình nhìn thấy Liễu Tư Gia và Ninh Triều vẫn còn đang đứng trước gian áo phông, vẻ mặt của Ninh Triều rất hào phóng, chỉ là sắc mặt của nữ sinh lại vô cùng mất tự nhiên.

Mà Phương Gia Bội đã chọn quần áo và dép xong từ lâu, chuẩn bị đi thay đồ.
Ban Thịnh bắt được ý cười nhàn nhạt trên khóe môi của Lâm Vi Hạ, hỏi cô: “Cười cái gì?”
“Không có gì,” Lâm Vi Hạ định thần lại, ngẩng đầu nhìn Ban Thịnh, “Này, có vẻ như đây là lần đầu tiên chúng ta mặc cái này.”
Cô chỉ đến cái gọi là áo cặp mà ông chủ nói.
Ban Thịnh cụp mắt nhìn chiếc áo phông trên cánh tay, dường như nhớ ra điều gì liền mỉm cười, trả lời: “Không phải.”
“Cái gì?” Lâm Vi Hạ không nghe rõ.
“Không có gì.” Ban Thịnh đáp.
Một nhóm người nhanh chóng thay quần áo và trở ra, không bao lâu, mặt trời lặn xuống đáy biển.

Những đám mây lửa lớn màu hồng tím trải khắp bầu trời như vảy cá, như được rắc một lớp bột vàng.
Biển và trời nối liền nhau, luôn có một vẻ đẹp kỳ vĩ.
Lâm Vi Hạ đứng ở đó, bầu trời tối sầm, những cảm xúc cố tình chôn giấu trong lòng dường như trào ra, đôi lông mày xinh đẹp hiện lên vẻ lo lắng, trên gương mặt phảng phất nét buồn man mác.
Ban Thịnh cẩn thận bắt được tâm trạng của cô có gì không đúng, hỏi cô:
“Làm sao vậy?”
Suy nghĩ của Lâm Vi Hạ bị kéo về, mỉm cười lắc đầu, Ban Thịnh cũng không khó dễ cô, gió biển vừa vặn thổi qua làm mái tóc của Lâm Vi Hạ rối tung.  
Một vài sợi tóc dính vào mặt, Ban Thịnh cúi người xuống, giơ tay lên vén những sợi tóc dính trên mặt cô ra phía sau, động tác vừa thân mật vừa tự nhiên.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt truyền đến, Lâm Vi Hạ ngước mắt lên nhìn Ban Thịnh, hoàn toàn nhìn thấy chính mình trong con ngươi của cậu.
Cậu là thật lòng thích cô.

Lâm Vi Hạ đau xót nghĩ.
“Đi bắt hải sản với bọn họ đi, trước khi trời chưa tối hẳn.” Ban Thịnh xoa đầu cô theo thói quen.
“Được.”
Lâm Vi Hạ mượn hai chiếc giỏ tre từ chủ cửa hàng tiện lợi, cùng Phương Gia Bội đến ngọn hải đăng để bắt hải sản.

Liễu Tư Gia tự mình đề xuất giúp đỡ hai nam sinh dựng lều.
Ninh Triều ghim điếu thuốc vào bên tai, xỏ que rồi vặn ốc vít một cách lưu loát, động tác một chút cũng không cẩu thả, Ninh Triều làm việc này khá thuận lợi, bất lực với đại tiểu thư đứng bên cạnh, sợ không chú ý sẽ đâm vào người Liễu Tư Gia.
Ngược lại Liễu Tư Gia đứng ở đó chỉ gây thêm phiền phức cho Ninh Triều.
“Xem như tôi cầu xin cậu, đi bắt hải sản với bọn người Lâm Vi Hạ đi, mò cua bắt ốc không tốt hơn à? Nhất định cứ dựa sát bên người tôi.” Ninh Triều hất cằm.
Liễu Tư Gia mất tự nhiên xoa lỗ tai, nâng cằm: “Ai dựa vào cậu? Bớt tự luyến.”
Trời tối dần xuống, người quản lý liên tục huýt sáo để xua đuổi những du khách còn chìm dưới nước sâu và những người còn đang check in trên ngọn đèn hải đăng.
Thủy triều sắp dâng lên rồi.
Nhóm người Lâm Vi Hạ đi bắt hải sản lúc về không dễ đi, con đường rất nhiều tảng đá, Ban Thịnh sợ cô té ngã, ngậm điếu thuốc trong miệng đi qua đón người.
Đánh bắt trên biển hơn nửa ngày, Lâm Vi Hạ chỉ nhặt thấy hai con cua nhỏ, ba chiếc vỏ sò, lông mày hiện lên sự vui vẻ.
Không dễ gì bắt được con cua, Lâm Vi Hạ lại kéo mọi người đi phóng sinh.
Ban Thịnh đứng ở bên cạnh, ngước mắt lên nhìn Lâm Vi Hạ đang phóng sinh con cua trước mặt mình.

Cô khom lưng, vẻ mặt nghiêm túc chăm chú, mái tóc không ngừng xõa lòa xòa trên trán, ánh sáng trắng của trăng lưỡi liềm rơi trên tai cô, lộ ra một nét dịu dàng nhàn nhạt.
Tất cả đều làm xong xuôi, cả nhóm dùng bữa ăn tại nhà hàng gần đó, toàn là hải sản, Lâm Vi Hạ ăn nửa bát cơm nhỏ.
Ninh Triều đang nói chuyện với Ban Thịnh, thấy cậu một bên thờ ơ lắng nghe, một bên vô cùng tự nhiên bưng bát canh Lâm Vi Hạ vừa uống di chuyển đến trước mặt mình, Lâm Vi Hạ nghi ngờ nhìn cậu.
“Cậu không phải dị ứng với hàu?” Ban Thịnh nhìn cô.
Lâm Vi Hạ phản ứng lại, mỉm cười ngại ngùng: “Đúng rồi, tôi quên mất.”
Ban Thịnh siết tay cầm thìa, ung dung uống bát canh của Lâm Vi Hạ, nghe thấy giọng nói, cậu nhướng mày, hỏi:
“Sao không nói nữa?”
“……Tôi còn nói cái rắm.” Ninh Triều một mặt cạn lời, ăn một miệng cẩu lương.

Khi đến lượt Liễu Tư Gia ăn cơm, mọi người đều đồng loạt nhìn chằm chằm Liễu Tư Gia.
“Dữ chết đi được.” Liễu Tư Gia than phiền, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhét cơm vào miệng.
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, năm người nam nữ thiếu nữ ngồi trên bãi biển vừa uống rượu vừa hát hò.

Ban Thịnh lấy điện thoại bật một bài hát, Lâm Vi Hạ liếc nhìn một cái, bài hát tên là 《Thiên Đường》, một giọng nữ thanh tao vang lên, ca sĩ chính hát rất có làn điệu, cách phát âm tiếng Quảng Đông rất quyến rũ:
Ai ai cũng tìm kiếm thiên đường
Một thiên đường không có trói buộc
Ai ai cũng trông ngóng thiên đường
Thiên đường tạo ra những giấc mơ đẹp
Một nhóm người tựa vào nhau, nhanh chóng bị cuốn vào bầu không khí nhẹ nhàng và mờ ảo của bài hát, bọn họ sững sờ nhìn mặt biển nhấp nhô cách đó không xa, ai cũng nhớ đến những suy nghĩ thầm kín của riêng mình, những điều mông lung hoặc thống khổ bị bài hát say mê này câu ra ngoài.
Bầu không khí đột nhiên trở nên buồn bã, Liễu Tư Gia là người không muốn thấy cảnh này nhất, đề nghị: “Chơi trò rút thẻ thì thế nào?”
“Được đó.” Lâm Vi Hạ ôm đầu gối nói.
Liễu Tư Gia cầm hộp thẻ hình tròn mở ra, Ninh Triều trước khi rút thẻ không ngừng làm phép “Thiên linh linh địa linh linh, đừng để con rút những lá bài con không nên rút,” Liễu Tư Gia đảo mắt trắng với cậu.
Ninh Triều rút ra một tấm thẻ, nhìn thấy thẻ bài hiệp sĩ, bên trên viết —— Ước mơ của bạn là gì?
Ninh Triều thở phào, vừa cúi đầu liền bắt gặp từng đôi mắt tò mò, Ninh Triều mất tự nhiên sờ đầu của mình: “Thẳng thắn nói, không có.”
Vẻ mặt của mọi người đều ngạc nhiên, cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, đều không tin rằng ở độ tuổi tươi đẹp như vậy có thể không có ước mơ.
“Thực ra, mọi người đều thay đổi khi lên lớp 12, đều rất nỗ lực, ngay cả những người chơi bóng cùng tôi không có nhiều hy vọng vào đại học, bọn họ cũng nói không chơi bóng nữa, muốn cố gắng thử một lần.

Còn tôi thì sao ——” Ninh Triều tự chế giễu mình, trong giọng nói có chút mờ mịt, “Vẫn là kẻ lười biếng như vậy, bởi vì tôi không có động lực, cũng không biết loại người như tôi sau này sẽ như thế nào? Cặn bã của xã hội? Hay là ông chủ của gian đồ nướng ở phố Cá Vàng?”
“Tôi cũng không biết.

Mọi người đều nghe qua truyện ngụ ngôn con lừa kéo máy xay, người nông dân buộc củ cà rốt trên đầu nó rồi phải không.

Tôi bây giờ cảm thấy bản thân giống như con lừa đó vậy, từng bước lên lớp, về nhà phụ giúp việc, nhắm mở lớp màn ở mi mắt, nhưng thực ra chẳng có gì cả, thậm chí còn không có động lực để tiến về phía trước, đến ước mơ của mình là gì tôi cũng không biết.”
Người bên cạnh muốn lên tiếng an ủi, Ninh Triều xua tay, vẻ mặt trở về sự vô lại, thúc giục người tiếp theo, nói: “Cậu —— mau rút thẻ.”
Mọi người nín lặng, Liễu Tư Gia rút thẻ bài phù thủy —— Nói sơ tình hình gần đây của bạn.
Bầu không khí đồng loạt trầm xuống, Ban Thịnh ngồi một bên, khuỷu tay chống trên đầu gối, một tay cầm lon bia, lên tiếng:
“Không muốn nói có thể không nói.”
“Không sao,” Liễu Tư Gia lắc đầu, đưa tay lau sạch lớp son bóng trên môi, bắt đầu nói, “Ba mẹ tôi ly hôn từ rất sớm, tôi lớn lên cùng ba, ông ấy đối với tôi rất tốt, nhưng không quan tâm tôi lắm.

Còn mẹ tôi, là một người có yêu cầu cao với bản thân, cũng là người có yêu cầu cao đối với con gái ruột của mình, mỗi lần tôi ép bản thân phải cố gắng chăm chỉ thỏa mãn bà ấy, dường như chỉ có cách này tôi mới có thể đổi lấy được một chút tình yêu từ bà ấy.”
“Tôi cũng quên mất bản thân ăn kiêng từ khi nào.

Có vẻ như là lúc mẹ tôi ngừng tham gia các cuộc họp phụ huynh, sau khi chuyển nhà càng ngày càng rời xa tôi, ba tôi có bạn gái mới, ….tất cả những điều này khiến tôi cảm thấy mất kiểm soát, sau đó tôi phát hiện ra mình đang kiểm soát lượng calo nạp vào cơ thể, nhìn thấy con số trên bàn cân nằm trong con số định sẵn của tôi, tất cả đều như mong đợi, cảm giác đó dường như tôi có thể kiểm soát được cuộc sống của mình vậy, sẽ không thay đổi được.

Ăn kiêng đến một thời điểm nào đó, thì tôi có chứng chán ăn, tôi quả thực rất cực đoan, bản thân mất kiểm soát cũng rất nặng.”
Ninh Triều im lặng một lúc đột nhiên hỏi Liễu Tư Gia: “Cậu thử trao đổi với mẹ chưa? Thử biểu đạt ý muốn của bản thân?”
“Cái gì?” Liễu Tư Gia mở to đôi mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
Liễu Tư Gia và Ôn Lê Diễm đều có tính cách quyết đoán, đôi bên đều mạnh mẽ, mỗi lần nói chuyện chưa được hai câu liền cãi nhau, cuối cùng cụt hứng bỏ về.
Nhìn thấy biểu tình của Liễu Tư Gia, Lâm Vi Hạ liền biết giữa hai mẹ con họ chưa từng trao đổi với nhau, dịu dàng nói:
“Cậu có thể thử trao đổi với mẹ cậu, nói con cần mẹ.

Nhưng tiền đề của những điều này là cậu phải yêu bản thân mình trước, đừng để cơ thể của cậu chịu tội nữa.

Cho bà ấy một cơ hội, nếu như không được, vậy thì bỏ đi, có một số ba mẹ được xem là duyên phận.”
“Đúng, cuộc đời của cậu còn rất dài, phải hòa giải với bản thân mình trước.” Ninh Triều tiếp lời.
Liễu Tư Gia ôm đầu gối cúi đầu không nói chuyện, một giọt nước mắt rơi trên bãi biển tan thành cát mịn, uống cạn cốc bia trong tay, hít một hơi:
“Được.”
Đến lượt Ban Thịnh rút thẻ, cậu ngẫu nhiên rút một thẻ bài thứ ba ở bên trái, mọi người đều sôi nổi mong chờ, lòng bàn tay mở ra, là một thẻ bài cá mập, bên trên viết —— Nếu như người bạn yêu rời xa bạn, bạn sẽ làm thế nào?
Một nhóm người ồ vang lên, dùng ánh mắt trêu chọc nhìn hai người, Ban Thịnh vừa rút liền rút trúng một thẻ bài lớn, nếu không trả lời tốt câu này, hai người không tránh được xảy ra mâu thuẫn.
Lâm Vi Hạ nhìn Ban Thịnh, phát hiện biểu tình trên mặt cậu lạnh nhạt, nhất thời không thể nắm bắt được cậu có sẵn lòng nói những cảm xúc cá nhân trước mặt mọi người không, muốn nghĩ ra cách hòa giải ——
Ban Thịnh đột nhiên lên tiếng: “Hát một bài đi.”
Cả đám ngơ ngác một lúc lập tức nói được thôi, đều đang nghi ngờ người một người vừa ngầu vừa lạnh lùng như Ban Thịnh còn biết ca hát, có điều ở bãi biển không có guitar cũng không có nhạc đệm, xem có thể hát ra tài nghệ gì.
Hơn nữa không phải có một câu nói như thế này sao? “Thượng đế mở cho bạn một cánh cửa, chắc chắn sẽ đóng một cánh khác cửa lại”, đẹp trai thường sẽ không hát hay.

Trong tay Ban Thịnh vẫn còn cầm một điếu thuốc, nghiêng mặt, mở miệng:
Bất chợt mơ thấy một giấc mộng đẹp
Là bọt biển tung trào khi em rời đi
Một đám người đang nhốn nháo đột nhiên ngừng lại, mẹ nó, há hốc mồm.

Càng hát về phía sau, biểu tình trêu chọc trên mặt bọn họ càng thu lại, tâm trạng bị giọng hát của cậu ảnh hưởng, bắt đầu nghiêm túc lắng nghe.
Lâm Vi Hạ vùi mặt vào đầu gối, mở mắt nhìn Ban Thịnh, chăm chú lắng nghe cậu hát.
Giọng hát của Ban Thịnh có chút khàn sau khi hút thuốc, tư thế của cậu tản mạn, phát âm rõ ràng, vừa trầm vừa dễ nghe, hát cực kỳ có cảm xúc, ngữ khí quyến luyến đến cực điểm.
Chân đá cục đá, lẳng lặng bước đi
Chiếc xe buýt chạy lướt qua
Một suy nghĩ bất chợt xuất hiện
Em và tôi thèm được hóa thành sao băng
Đêm thì đen kịt, vũ trụ thì rực sáng
Tất cả đều đến từ bầu trời đêm
Lâm Vi Hạ đang lắng nghe cậu hát, đột nhiên Ban Thịnh quay đầu lại nhìn cô hát, đôi mắt đen láy của cậu nhìn chằm chằm vào cô, từng câu từng chữ thâm tình đến cực điểm:
Tôi sẽ nhớ em cả ngày lẫn đêm
Tôi sẽ bất chấp tất cả mà tiến tới
Pháo hoa phía xa xăm mỗi lúc một thổn thức
Tôi chăm chú nhìn vào khoảng cách trước em
Mỗi lời bài hát và đôi mắt của Ban Thịnh đều đang kể —— Em trong lời bài hát này, là Lâm Vi Hạ.
Gió biển ban đêm thổi qua, ban đêm luôn dễ dàng phóng đại cảm xúc của con người, trái tim của Lâm Vi Hạ đau nhức, giống như một sợi tơ mỏng quấn chặt vào nhau, cô ngơ ngác nhìn Ban Thịnh, lông mi đen như mực dường như có chút ươn ướt.
“Hôn một cái, hôn một cái!” Bọn Ninh Triều náo nhiệt lên.
“Không hôn một cái thì không thể nói nổi.”
“Hôn đi, đừng có ngại nữa.”
Ban Thịnh nghiêng đầu, đưa tay kéo Lâm Vi Hạ đang vùi đầu vào gối của mình, nhìn cô, những tiếng la hét và ồn ào liên tục vang lên xung quanh.
Lâm Vi Hạ nhìn vào đôi mắt thâm thúy, trái tim run lên, Ban Thịnh một tay ôm mặt cô, cười nhẹ một tiếng, cúi cổ, áp vào trán cô, hôn lên trán cô một cách trìu mến.
Không làm cô khó xử, cũng một lần nữa bày tỏ tâm ý của mình.
Lâm Vi Hạ nhìn người con trai trông như một tên xấu xa nhưng trong mắt chỉ có mỗi cô.
Cậu bao giờ cũng chu đáo, đúng mực như vậy.
Sự dịu dàng cũng chỉ dành riêng cho cô.
Lâm Vi Hạ cảm thấy chua xót, một giọt nước mắt trong veo rơi xuống.

Ban Thịnh nhìn thấy mắt cô đỏ hoe, trái tim như bị đốt cháy, nhẹ nhàng hỏi:
“Làm sao vậy?”
Lâm Vi Hạ khịt mũi, mỉm cười lắc đầu, khàn khàn trả lời: “Gió cát lớn quá, dính vào mắt rồi.”
Tất cả mọi người chỉ nghĩ rằng Lâm Vi Hạ rất xúc động, cảm xúc dâng trào cho nên khóc rồi.

Ban Thịnh cũng nghĩ vậy.
Đến lượt Lâm Vi Hạ rút thẻ bài, cô rút thẻ hai mặt, yêu cầu phải cùng người ở bên cạnh hỏi nhau một câu, Lâm Vi Hạ cầm thẻ bài ngước mắt lên hỏi Ban Thịnh:
“Cậu muốn trở thành gì?”
“Cá mập.” Ban Thịnh chậm rãi lên tiếng, hỏi ngược lại: “Còn cậu?”
Cơn gió thổi tung mái tóc dài của Lâm Vi Hạ, cô đưa tay lên vuốt tóc, nhưng không phát ra tiếng động, trong lúc mọi người nghĩ rằng cô sẽ không trả lời.
Lâm Vi Hạ nhìn biển khơi ngoài xa, dùng ngón tay nắm lấy góc quần áo, nắm chặt cho đến khi đầu ngón tay trắng bệch, lên tiếng:
“Bể cá.”
Thế giới ầm ầm trở nên yên tĩnh, đến tiếng gió cũng ngừng lại.
Lâm Vi Hạ cảm nhận được sự trầm mặc của nam sinh bên cạnh, và áp suất thấp trên người cậu.
Ai cũng biết, cá mập và bể cá không thể ở bên nhau, cá mập thuộc về biển khơi, mà gặp phải bể cá, nó là thủy tinh, hai người va chạm với nhau, nếu cứng chọi với cứng ——
Bể cá sẽ trở thành những mảnh vỡ, cá mập cũng mang đầy vết thương mà chạy trốn.
Ninh Triều nghe không hiểu nội tâm phức tạp của bọn họ, chỉ cảm thấy bầu không khí trở nên kỳ quái, lên tiếng hòa giải: “Cái gì mà cá mập bể cá, cá mập vốn thuộc về đại dương, bể cá được làm bằng thủy tinh.

Hai cái này căn bản không phải là đồng loại.”
_________________.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play