Bữa tiệc kết thúc rất muộn, trên đường Ban Thịnh đưa cô về nhà, cô nhỏ liên tục gọi điện cho cô, giọng điệu quở trách xen lẫn sự lo lắng:
“Con đi đâu vậy? Đã trễ như vậy còn chưa về nhà.”
Chiếc Maybach màu đen chạy thẳng về phía trước, cửa xe hạ xuống một nửa, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng sóng trắng vỗ vào đá, Lâm Vi Hạ nghiêng người, thấp giọng nói dối:
“Con ra ngoài chơi với Phương Mạt, đang trên đường về nhà rồi.”
Lâm Vi Hạ ở bên này đang nâng cao tinh thần ứng phó với phụ huynh, khóe mắt thoáng thấy nam sinh ngồi bên cạnh đang mỉm cười, ánh mắt hiện lên ý tứ cậu giỏi, còn biết nói dối với phụ huynh.
“Thật không? Con sẽ không cùng nam sinh nào đó ra ngoài chơi chứ? Cô nhỏ nói con nghe nam sinh bây giờ thông minh ranh mãnh biết bao, cẩn thận bị lừa… …” Lâm nữ sĩ ở đầu dây bên kia vô cùng lo lắng.
Bên cạnh truyền đến một tiếng cười rất nhẹ, như muốn nói lên cuối cùng là ai nắm thóp ai.
Trong lòng Lâm Vi Hạ căng thẳng, cô không nhìn Ban Thịnh nữa, nhưng cô biết có một ánh mắt cười nhạo vẫn đang nằm trên người mình. Sợ cô nhỏ nghe thấy giọng nói của nam sinh bên cạnh, vô thức che loa lại, thò đầu ra ngoài cửa xe để nghe điện thoại.
Cô nhỏ ở đầu dây bên kia dặn dò một lúc lâu mới cúp máy. Cũng may, xe chạy hơn nửa tiếng là đến nơi. Hai người đứng ở trước ngõ Thủy Vi tạm biệt.
Lâm Vi Hạ sợ cô nhỏ phát hiện, cho nên không để Ban Thịnh đi vào, bảo cậu đưa cô đến đây là được rồi.
Cả một buổi tối, Ban Thịnh rất bất thường.
Lúc ở trên xe, Ban Thịnh luôn dùng ngón tay quấn lấy tóc cô chơi, mà bây giờ, dưới bóng đèn treo bên đường có những con bướm đêm đang bay điên cuồng, dưới ánh đèn vàng ấm áp mờ ảo, ngón tay thon dài nổi rõ gân xanh nhẹ nhàng đặt lên ngón tay út trắng nõn, lại chậm rãi quấn lấy, cuối cùng móc vào nhau.
Ban Thịnh không chịu thả người đi, hai người chỉ cần vừa chạm mắt với nhau, không thể phân biệt được ánh mắt của ai ẩm ướt, ai cháy bỏng.
“Cậu còn rất hiểu tôi.” Ban Thịnh nhìn cô nói.
Cậu ám chỉ 6 câu hỏi nhanh đáp nhanh tối nay.
“Tất nhiên rồi.” Giọng nói của Lâm Vi Hạ vẫn bình tĩnh như cũ nhưng kèm thêm chút tự hào.
Lâm Vi Hạ nói chuyện với cậu, phát hiện trên mặt của Ban Thịnh dính một ít ruy băng màu bạc, nằm ở giữa má, khiến khuôn mặt lạnh lùng, càng tôn thêm khí chất xấu xa.
“Cậu cúi đầu xuống một chút.” Lâm Vi Hạ duỗi tay ra.
Ban Thịnh nhướng mày, nhưng vẫn cúi cổ xuống, bóng người ở trước mắt lại gần hơn một chút, Lâm Vi Hạ ngẩng đầu nhìn cậu, kiễng chân lên đưa tay chạm vào mặt cậu.
Bởi vì dựa rất gần, Ban Thịnh ngửi thấy mùi hương trái cây thanh ngọt trên người cô, đôi mắt hơi nhìn xuống, liền nhìn thấy đôi môi ửng hồng của thiếu nữ, hô hấp trở nên rối loạn, yết hầu chuyển động trượt lên trượt xuống một cách khó khăn.
Đầu ngón tay trắng mịn nhẹ nhàng chạm vào gò má, tựa như bị ai đó gãi vào đầu trái tim, càng ngứa càng không thể chịu đựng được.
“Xong rồi.”
Lâm Vi Hạ đang định rút tay về, bất ngờ bị một bàn tay lạnh buốt nắm lấy giữa không trung, nam sinh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt quằn quại một loại cảm xúc.
“Lão tử cuối cùng cũng biết được trên người cậu có mùi gì rồi?” Ban Thịnh nói.
Vẻ mặt của Lâm Vi Hạ hoảng hốt: “Mùi gì?”
“Mùi hương của trái đào.” Ban Thịnh chậm rãi mở miệng.
Tay của Lâm Vi Hạ vẫn bị nắm chặt ở giữa không trung, trong lòng sáng tỏ, giải thích: “Có thể là do nhà tôi mở tiệm trái cây, kệ gần quầy thu ngân nhất là trái đào, có lẽ là… …”
Cô còn đang nghiêm túc giải thích, Ban Thịnh đột nhiên cắt đứt cô, dứt khoát nói:
“Muốn hôn cậu.”
Rất muốn từ lâu rồi.
Ánh mắt của Ban Thịnh vừa đen láy vừa sáng rực, vừa nhìn vào mắt cậu, Lâm Vi Hạ cảm thấy bản thân như sắp bị ngọn lửa đang nhảy ở trong đôi mắt hút vào.
Trong lòng tắc nghẽn, thế tiến công của cậu quá mãnh liệt, khiến người khác không thể rút lui.
Nam sinh có cái cổ thẳng tắp từ từ tiến về phía trước, hơi thở lạnh lẽo truyền đến, tiếng hít thở nặng nề chậm chạp đan xen vào nhau, để cô không lơ đãng.
Ban Thịnh nâng tay cô lên, ngón tay cái không nặng không nhẹ chậm rãi vuốt ve cổ tay cô, mang theo cảm giác hút người, dường như muốn chiếm hữu cả trái tim lẫn linh hồn của cô.
Lâm Vi Hạ cảm giác lòng bàn tay đổ ra một lớp mồ hôi, trái tim đập nhanh hơn, cả người như bị lửa thiêu đốt, có chút căng thẳng, cũng có do dự. Lâm Vi Hạ cảm thấy bản thân có chút đứng không vững, lùi về sau hai bước, đụng phải bức tường lạnh lẽo.
Đúng lúc này, một chùm ánh sáng trắng mạnh mẽ chiếu thẳng vào hai người, Lâm Vi Hạ vô thức đưa tay lên chắn mắt lại.
Ban Thịnh cau mày, thả lỏng bàn tay đang nắm chặt cô, nhướng mi mắt, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn người đang đi tới.
Cao Hàng đang đứng cách đó 3m, cậu mặc chiếc quần cộc lớn, kéo lê đôi dép lào đi ra ngoài. Trong miệng còn cắn một que kem, bởi vì kinh ngạc mà miệng há to ra, que kem không ngừng chảy xuống phía dưới.
Tay phải của cậu vẫn còn cầm đèn pin rọi về phía hai người, một tia sáng chiếu vào giữa, dường như ngăn cách hai người bọn họ.
Ban Thịnh lên tiếng hỏi ngược lại:
“Không tắt?”
“Ồ ồ” Cao Hàng định thần lại, chân tay lúng túng ấn tắt đèn pin, vừa xấu hổ vừa sợ hãi trực tiếp cười hihi, sao lại để cậu đụng phải họng súng của anh rể rồi.
Lúc này, sắc mặt của Ban Thịnh tối sầm đến mức muốn giết người.
Lâm Vi Hạ kéo áo cậu, thấp giọng nói: “Cậu đừng dọa em ấy.”
Lâm Vi Hạ lên tiếng, sự thù địch trên người Ban Thịnh ít nhiều gì cũng thu lại một chút.
“Sao em lại ra đây?” Lâm Vi Hạ giải vây.
Cao Hàng thở phào nhẹ nhõm, gãi đầu: “Mẹ cứ lải nhải sao chị còn chưa về nhà, đúng lúc em ra ngoài vứt rác, nghĩ con đường tối om thế này nên thuận tiện đón chị về nhà.”
“Vậy tôi đi nha.” Lâm Vi Hạ nói chuyện với Ban Thịnh.
Giọng nói của Ban Thịnh trầm xuống, để lại một chữ: “Ừ.”
*
Kỳ nghỉ rất nhanh đã kết thúc, học kỳ mới của lớp 12 chính thức đến, các bạn học có chút mong đợi đồng thời lại có chút căng thẳng. Sau khi xếp hạng cấp bậc bị hủy bỏ, quyền ưu tiên của các lớp học tự chọn cũng biến mất cùng nhau.
Mọi người có thể tự do lựa chọn các khóa học yêu thích của mình, Phương Mạt đã chọn lớp học thể thao trong nhà như ý muốn.
Đám học sinh A kia vẫn âm thầm cố thủ địa vị của mình, nhưng một số người trong đám học sinh F bắt đầu không tiếp chiêu nữa.
Khi con người chỉ dồn hết tâm trí vào việc của mình, không còn sợ bất kỳ tiếng nói nào nữa.
Tháng 10 nhanh chóng đến, đồng thời, khiến mọi người mong chờ còn có đại hội thể thao diễn ra mỗi năm một lần.
Mọi người đều mong chờ đại hội thể thao lần này, thậm chí còn có học sinh nhận trách nhiệm đăng tin tức dự báo thời tiết mỗi ngày trên diễn đàn của trường học.
Bạn học tiểu Minh:【Ngày mai có mưa nhỏ, con mẹ nó lại mưa, không tổ chức được rồi.】
Trương AAA:【Người anh em đừng báo thời tiết nữa, nhìn thấy tôi còn đau lòng. Vừa đến đại hội thể thao trường học nhất định sẽ đổ mưa, đây là điều bí ẩn thứ chín chưa được giải đáp trong khuôn viên trường học.】
Có người bình luận theo:【Không tổ chức đại hội thể thao tôi chết không nhắm mắt.】
Sau cái bình luận này là một tràng cười liên tiếp nối nhau.
Thật may, đại hội thể thao vốn bị trì hoãn nhiều lần vì thời tiết, cuối cùng cũng được lên lịch vào nửa tháng sau.
Ngày hội thể thao vừa ấn định ngày tổ chức, tất cả mọi người đều hoan hô, ủy viên thể dục bắt đầu nhiệm vụ thuyết phục các bạn học tích cực tham gia các hạng mục thể thao.
Nhưng ở Thâm Cao, thứ họ mong đợi trong đại hội thể thao là có thể được nghỉ ngơi, mà không phải háo hức tham gia vào việc này. Học sinh ở trong môi trường tàn khốc của sự cạnh tranh và sát phạt này, mọi người đều hình thành tư tưởng thờ ơ và ích kỷ.
Ủy viên thể dục tìm từng người bạn học, hoàn toàn đều bị từ chối, lý do bọn họ đưa ra không phải đang chuẩn bị thi đấu thì là chuẩn bị những việc liên quan đến du học.
Mỗi người đều gấp rút tiến về phía trước, dường như không lưu luyến với cuộc sống ở cao trung.
Ủy viên thể dục chán nản không còn gì để mất, lúc tình cờ đi ngang qua Ban Thịnh, thấp thỏm hỏi một câu cậu tham gia không, Ban Thịnh cho một câu trả lời:
“Cậu cảm thấy có khả năng không?”
Lúc đó Lâm Vi Hạ cũng ở bên cạnh, nhưng cô không nói gì, cô không bao giờ can thiệp vào chuyện của Ban Thịnh.
Nhưng cô không nghĩ tới thầy chủ nhiệm chủ động tìm tới cô, sắc mặt của Lâm Vi Hạ mù mịt khi đứng trong phòng làm việc, lão Lưu vặn nắp bình giữ nhiệt uống một ngụm trà, trong miệng còn nhai bọt trà:
“Lâm Vi Hạ, đại hội thể thao lần này việc tổ chức cho mọi người đăng ký, thầy dự định để em và ủy viên thể dục phụ trách.”
Lâm Vi Hạ chớp mắt, bất giác trả lời: “Thầy chủ nhiệm, năng lực tổ chức của em vẫn còn thiếu xót, em có thể giới thiệu cho thầy một người càng phù hợp hơn.”
“Chỗ nào còn thiếu chứ, nghe nói lần trước hủy bỏ bộ phận giúp đỡ của đàn anh đàn chị là do một tay em thúc đẩy. Thầy luôn cảm thấy em là một nữ sinh bình tĩnh khi gặp chuyện, có chủ kiến của bản thân. Bởi vì sự xuất hiện của em, các bạn học trong lớp ít nhiều gì cũng có thay đổi, việc lần này là thế này… …” Lão Lưu tình ý sâu xa nói.
Không biết bị câu nào của lão Lưu chạm đến tiếng lòng của Lâm Vi Hạ, cuối cùng gật đầu đồng ý. Khi Lâm Vi Hạ đi ra khỏi cửa phòng làm việc, lão Lưu gọi cô lại:
“Ban Thịnh, thành tích của học sinh này chưa từng để giáo viên phải nhọc lòng, nhưng tính cách của em ấy có chút cô độc và kiêu ngạo, ở trong lớp làm gì cũng một mình. Thầy chưa bao giờ phải gọi điện thoại cho phụ huynh em ấy, hoạt động thể thao lần này em cố gắng thuyết phục em ấy tham gia, hòa nhập với tập thể chút.”
“Em cố gắng.” Lâm Vi Hạ trả lời.
Mặc dù là Lâm Vi Hạ ra mặt, cô cố gắng thuyết phục Ban Thịnh, cậu cũng không ngẩng đầu lên, chậm chạp trả lời:
“Không muốn đi, nếu cậu lấy thân báo đáp thì có thể suy nghĩ.”
Lúc đó Ban Thịnh đang nghiên cứu một đề vật lý, đang làm việc đứng đắn, nhưng lời cậu nói lại cực kỳ bỉ ổi.
Lâm Vi Hạ vươn tay ra chạm vào mái tóc ngắn ở gần cổ phía sau gáy của nam sinh, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, mở miệng:
“Cậu có phải muốn tôi đánh cậu không.”
Cảm xúc nhẹ nhàng sau gáy truyền đến, Ban Thịnh đang cầm ngòi bút nặng nề dừng lại, thân thể cứng đờ, giọng nói khàn khàn lại kiềm chế:
“Tìm chết phải không.”
Đối diện với cảm xúc đang dâng trào trong mắt của Ban Thịnh, trong lòng giật mình, vội vàng thu tay lại bỏ chạy.
Khi Lâm Vi Hạ cầm bảng đăng ký đi tìm ủy viên thể dục, cậu ta mới biết cô đến để giúp đỡ phân chia những trách nhiệm nặng nề, nước mắt chỉ kém chút là chưa trào ra.
“Tôi cố gắng hết sức rồi, một cái hạng mục phải thuyết phục mọi người rất lâu, đều đăng ký cũng tàm tạm rồi, nhưng vẫn còn sót lại mấy hạng mục.” Ủy viên thể dục đưa bảng đăng ký của mình cho cô xem.
Lâm Vi Hạ nhận lấy bảng đăng ký xem một vòng, nói: “Mấy hạng mục còn lại chúng ta đăng ký đi.”
“Cái này thì không có vấn đề gì, chỉ là mấy trò chơi tập thể kéo co, chạy tiếp sức không có ai đăng ký, lo chết tôi rồi.” Ủy viên thể dục chỉ ra.
Ánh mắt lướt qua cột đăng ký những hạng mục tham gia tập thể, một mảng trống không.
Ở Thâm Cao mà nói, không kỳ lạ, danh dự tập thể đối với bọn họ mà nói không quan trọng bằng giành được danh dự cá nhân.
Những học sinh A đang cố thủ trận địa, vẫn có thành kiến với học sinh F như cũ, không bằng lòng hạ thấp thân phận để tham gia cuộc thi với học sinh F.
Tiết tự học buổi tối, Lâm Vi Hạ cùng ủy viên thể dục đi lên bục giảng, ủy viên thể dục đứng trên bục nói lắp bắp về chuyện tham gia hội thể thao, đồng thời khuyến khích mọi người hăng hái đăng ký tham gia.
Không có người lên tiếng, lớp học bặt vô âm tín.
Lông mi như lông quạ nhướng lên, nhìn từ góc độ của bục giảng, phía trước dãy bàn học có một hàng xương bả vai nhô lên vùi đầu làm việc riêng.
Thỉnh thoảng có một hai nữ sinh ngồi sát lại với nhau phát ra tiếng cười, tỏ ra đây không phải là chuyện của bản thân.
“Các vị, có thể những lời tôi sắp nói tiếp theo nghe có chút giảng đạo lý, cũng rất chán ngắt, mọi người cứ tùy tiện lắng nghe.”
“Bầu trời sau 18 tuổi mặc dù bao la cao thẳm, người người đều khao khát.”
“Nhưng tôi cảm thấy 17 tuổi, mới thực sự được xem là thiên đường. Ở trong địa đàng, chúng ta mới là vua của chính mình, không có gì có thể khiến chúng ta đầu hàng.”
“Đừng để tuổi 17 có tiếc nuối.”
Lâm Vi Hạ chậm rãi nói xong những lời này, lão Lưu đột nhiên trở nên im lặng, đến những tiếng cười ồn ào cũng biến mất. 16 tuổi còn quá trẻ, bọn họ đan xen giữa after 17 và after 18, bắt đầu giống người lớn, có những suy nghĩ và phiền não của riêng mình, khát vọng bản thân khác biệt với những người khác.
17 tuổi, ôm lấy thế giới này là liều lĩnh và nhiệt huyết. Có vô số những phiền não, hy vọng những cục mụn trên mặt nhanh chóng biến mất, giáo viên tại sao luôn luôn dạy quá giờ, toán học tại sao lại khó như vậy, không muốn học. Cãi nhau với bạn thân, cả thế giới như sắp sụp đổ, tôi quyết tâm sẽ không cúi đầu đi tìm cậu ta làm lành trước. Hôm nay lại được nói nhiều thêm một câu với nam sinh mình thích, mặc dù phải cùng cậu ấy cãi cọ rất lâu, nhưng trong lòng vẫn có chút vui vẻ. Tại sao người lớn lại muốn can thiệp vào việc học của mình sau này, thích cằn nhằn và mắng chửi người khác như vậy thật sự rất phiền phức, muốn có một ngày thử bỏ nhà đi xem bọn họ có hối hận hay không.
Mỗi người đều đang tìm kiếm thiên đường của bản thân, muốn chạy trốn vào trong đó, khao khát được tự do, có thể thống trị mọi thứ.
Mặc dù ngang ngược, thỉnh thoảng hèn yếu đau khổ, khi xảy ra ra chuyện sẽ náo đến mức kinh thiên động địa, cảm thấy bản thân không được người khác thấu hiểu, nhưng vẫn rất mong chờ:
Hy vọng bản thân độc nhất vô nhị, hy vọng bản thân có thể tỏa sáng, bởi vì——
17 tuổi là viên kim cương rực rỡ nhất trên thiên đường.
Lưu Hi Bình cầm bình giữ nhiệt một mặt vui vẻ, vốn dĩ muốn đi vào thuyết phục đám nhóc này như ngày thường, còn muốn nói đừng lãng phí tuổi trẻ, ông năm nay 37 tuổi rồi, bọn họ là lứa học sinh lớp 12 tương đối đặc biệt mà ông từng dẫn dắt, bản thân cũng đang cùng bọn họ trưởng thành.
“Cùng nhau tham gia đại hội thể thao, bất luận nét vẽ 17 đậm màu dày đặc này trong cuộc đời các em là nét bút thô tục, hay là nét bút tuyệt vời, đều đừng để nó lưu lại tiếc nuối.” Lưu Hi Bình lựa chọn không đi vào, ông đứng ở cửa nói câu này.
Những tiếng thảo luận trong lớp bắt đầu lớn lên, rất nhiều người có ý kiến khác nhau, một số bị thuyết phục nóng lòng muốn thử, một số vẫn khiêu khích như cũ Lâm Vi Hạ chẳng là cái gì cả, khoa tay múa chân lên bục giảng.
“Tôi có chút muốn đăng ký, thẳng thắn mà nói ở Thâm Cao gần ba năm rồi, tôi chưa từng tham gia các hoạt động tập thể, đây là đại hội thể thao cuối cùng của chúng ta rồi.”
“Cậu quên là cậu lợi dụng đại hội thể thao để chuẩn bị thi đấu hả?”
“Nói thật lòng, khá muốn tham gia, bị cậu ta thuyết phục rồi.”
Giữa tiếng ồn ầm ĩ của mọi người, mặc dù bầu không khí lỏng lẻo, nhưng không có ai lên tiếng, giống như ao hồ bị đóng băng, mặt đá ở bên dưới bắt đầu tan chảy, dâng trào.
Nhưng phải có người nào đó đục con dao đầu tiên.
Một giọng nói chậm rãi trầm thấp vang lên:
“Tôi đăng ký.”
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về hàng ghế cuối, Ban Thịnh đứng lên, là bởi vì sợ không có ai đăng ký sẽ khiến Lâm Vi Hạ trên bục giảng xấu hổ, hay là cậu thật sự muốn tham gia.
Không có ai biết được động cơ và suy nghĩ của cậu.
Nhưng, lỗ hổng đã được mở ra rồi.
“Bộp” một tiếng, Ninh Triều bỗng nhiên đập bàn một cái, khiến cả lớp phải quay đầu nhìn xuống hàng cuối một lần nữa, ánh mắt đồng loạt nhìn Ninh Triều.
“Nói rất hay, lão tử là vua của bản thân! Cuộc thi tiếp sức, kéo co đều sắp xếp cho anh đây.”
“Các vị đi theo tôi, tôi dắt mọi người đi giành chiến thắng.” Giọng nói của Ninh Triều điên cuồng ngang ngược.
Vừa dứt lời, cả lớp đều phá lên cười, bầu không khí trở nên thoải mái, nhưng đây là lời do Ninh Triều nói, một chút cũng không lúng túng. Bởi vì Ninh Triều rất giỏi thể thao, chạy bộ càng là không đứng nhất thì cũng đứng nhì, trên người mang theo sự ngỗ ngược thuần khiết.
Khi vừa mới bước vào cao trung, thầy chủ nhiệm khuyên cậu đi theo con đường thể thao, chăm chỉ học tập văn hóa, có thể thi được vào khoa chính quy.
Nhưng Ninh Triều là đồ ba gai, “không đi” “gian hàng đồ nướng trong nhà đợi em tốt nghiệp xong sẽ tiếp nhận quản lý”, dùng đủ loại lý do để từ chối lão Lưu.
Lý Sanh Nhiên cười hừ một tiếng, giữa cuộc thảo luận náo nhiệt, một giọng nữ vang lên, khiến cả lớp học trở nên yên tĩnh, bầu không khí trong phút chốc tan rã.
“Tôi cũng đăng ký.”
Vậy mà lại là Liễu Tư Gia, cô ta khoanh tay ngồi ở đó, sắc mặt bình thản. Hành động của cô ta khiến mọi người thấy khó hiểu cũng tò mò.
“Vậy tôi cũng đăng ký.” Lý Sanh Nhiên nâng cằm nói, nhưng giọng nói không được tự nhiên.
“Tôi cũng đăng ký.” Giọng nói nhút nhát của Phương Gia Bội.
“Tính tôi nữa.”
“Tôi cũng tham gia.”
… …
Trong bầu không khí sôi nổi nhưng không kém phần hài hòa, một tiếng “rầm” lớn, Trịnh Chiếu Hành đá văng bàn học, sách vở, giấy và bút lần lượt lộp bộp rơi xuống đất.
Vẻ mặt của Trịnh Chiếu Hành u ám, tràn đầy ám khí, hắn ta nhìn mọi người ở trong lớp rồi chửi thề một câu, nói xong trực tiếp rời khỏi phòng học, hoàn toàn không quan tâm hiện tại còn đang ở trong tiết tự học.
*
Sân chơi trường học, buổi tối lúc nào cũng náo nhiệt, trên đường chạy màu đỏ có nữ sinh vừa chạy vừa đọc sách, cũng có những học sinh thể thao rèn luyện bản thân.
Những đám mây ráng đỏ tỏa ra màu sắc tráng lệ, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng reo hò trên sân bóng rổ ngoài trời.
Liễu Tư Gia tách ra khỏi những người vây xung quanh mình, chắp tay đứng ở đó, khuôn mặt thanh tú quyến rũ, nhưng ở dưới vẻ mặt mờ mịt nhẹ nhàng đó, che giấu những ngón tay vô thức đan vào nhau ở sau lưng, móng tay trở nên trắng bệch do dùng sức.
Đột nhiên, có người kêu hô lên một tiếng, Liễu Tư Gia thuận theo âm thanh nhìn qua, Ninh Triều ra sức nhảy lên trực tiếp nắm lấy bảng rổ sau đó thực hiện quả bóng ba điểm, đường nét uốn cong khuỷu tay tràn đầy hương vị ngỗ ngược.
Một tràng vỗ tay vang lên từ trong đám đông, Ninh Triều mặc áo bóng rổ màu đen, tiếp tục đi về một phía, vén góc áo lên lau mồ hôi trên mắt.
Liễu Tư Gia do dự một lúc rồi đi qua, đồng bọn sau khi nhìn rõ người đi tới liền vỗ vai của Ninh Triều, huýt sáo một cái:
“Ồ, Liễu nữ hoàng tìm mày này.”
Nói xong cậu ta liền trốn đi, Liễu Tư Gia đi đến trước mặt của Ninh Triều, hai người đều không nói chuyện trước, Ninh Triều đang ngẩng đầu ùng ục uống nước đá.
Không quan tâm đến đối phương.
“Tôi có việc tìm cậu.” Liễu Tư Gia mở miệng.
Ninh Triều uống xong nửa chai nước đá ở trong tay, trực tiếp nhắm thẳng vào thùng rác cách đó không xa, lúc này mới nhướng mí mắt nhìn Liễu Tư Gia, nói:
“Ồ, bạn học cậu có việc gì hả?”
Liễu Tư Gia đột nhiên bị cách cư xử xa cách và lịch sự của cậu làm cho phát hỏa, quát: “Cậu có cần phải khách khí như vậy không!”
Ninh Triều cười nhạt một tiếng, không nói chuyện.
“Đại hội thể thao lần này sắp đến rồi, tôi là muốn hỏi cậu … … có thể dạy tôi chạy bộ không.” Môi và miệng của Liễu Tư Gia khô khan, nói ra câu này có chút không tự nhiên.
Cô từ trước đến giờ chưa từng khẩn trương như vậy, vừa mong đợi vừa sợ hãi. Liễu Tư Gia thậm chí còn không dám đối mắt với cậu, ánh mắt loạng choạng mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác.
“Bạn có phải tìm nhầm người rồi không?” Ninh Triều hỏi cô.
Bầu không khí giống như mặt hồ, gợn sóng một vòng lại lay động một vòng, Liễu Tư Gia nhớ ra điều gì, hai vai hạ xuống, cũng không còn giống một con thiên nga đen kiêu ngạo nữa.
Đột nhiên truyền đến âm thanh sột soạt, Liễu Tư Gia lấy một ly đống uyên tẩu từ sau lưng ra đưa cho cậu, giọng nói ấp úng: “Xin lỗi chuyện lúc trước, những lời nói kia tôi thu lại toàn bộ.”
“Cậu có thể đẩy tôi lại.” Liễu Tư Gia trong lòng quyết tâm nói.
Đôi lông mày vốn dĩ lạnh nhạt của Ninh Triều, giờ phút này trở nên thích thú, cậu hỏi cô: “Thật chứ, để tôi đẩy lại? Ở đâu cũng có thể?”
“?” Liễu Tư Gia vừa muốn phản bác, cuối cùng lại gật đầu, nghiến răng: “Có thể.”
“Ừm, cậu nhắm mắt lại, tôi nói trước nhé, lòng bàn tay của tôi bị gãy, nhưng đánh người vẫn khá đau.” Ninh Triều nghiêm túc nói.
Nói xong cậu cúi đầu bắt đầu cử động cổ tay, khớp xương phát ra những tiếng “cách” “tách”, vẻ mặt của cậu nghiêm túc, một chút cũng không giống đùa giỡn.
“Đến đây.”
Nhịp tim đập như đánh trống, đột nhiên, cô cảm thấy một lực hung dữ truyền tới, Liễu Tư Gia sợ hãi nhắm mắt lại, không biết phải làm thế nào để xây dựng tâm lý cho bản thân, lông mi không kiềm chế được trở nên run rẩy.
Cơn đau trong tưởng tượng không truyền đến, ngược lại là một cơn gió tát vào mặt, là cơn gió ấm áp nóng bỏng. Mở mắt ra, là Ninh Triều đang đứng dưới ánh mặt trời.
Cả người cậu đều sáng trưng.
“Liễu Tư Gia, tôi sẽ không bắt cậu làm gì cả, nhưng chuyện của Lâm Vi Hạ, cậu không thể trốn tránh được, còn lại cậu tự nghĩ cách.” Ánh mắt đen của nam sinh phát sáng, cũng trong vắt.
Nói xong Ninh Triều quay lưng lại, bóng lưng ngầu không thể tả, vứt lại một câu:
“5 giờ chiều ngày mai, sau khi tan học ở sân thể dục đợi tôi.”
Liên quan đến Lâm Vi Hạ, Liễu Tư Gia quả thực vẫn luôn suy nghĩ nên làm gì, cũng không ngừng chạy trốn. Câu nói này của Ninh Triều đã cho cô thêm dũng khí.
Liễu Tư Gia đứng ở đó, trong lòng nổi lên một cảm giác khác biệt.
Ở bên khác, Ban Thịnh cùng Lâm Vi Hạ đứng ở hành lang nghỉ ngơi hóng gió. Ban Thịnh nhàn nhã đứng dựa vào tường, Lâm Vi Hạ nhớ ra điều gì hỏi cậu:
“Cậu chạy bộ như thế nào?”
“Tạm được, còn cậu?” Ban Thịnh hỏi ngược lại.
“Không tốt lắm.” Lâm Vi Hạ đáp, cô là người hoàn toàn kiên trì làm tấm gương sáng.
“Oh, cậu xong đời rồi.” Giọng điệu của Ban Thịnh chẳng màng thế sự.
Lâm Vi Hạ cười một cái, giọng nói bình thản: “Không phải có cậu rồi sao?”
Cô thực ra là đang nói đùa, tỏ ra thiện chí móc lấy ngón tay của cậu lắc lư, bắt đầu đưa ra chủ ý: “Cậu có thể chạy nhanh một chút, vậy tôi có thể chạy chậm một chút rồi, có được không?”
Lâm Vi Hạ đang nói chuyện, ngón tay mảnh khảnh đột nhiên bị nắm chặt, hết sức mạnh mẽ, Ban Thịnh lười biếng cúi cổ xuống, đối diện với đôi mắt của cậu, trái tim co rút dữ dội.
Trong mắt Ban Thịnh viết lên tôi muốn cái gì cậu biết rõ mà, cậu nhìn cô:
“Cho hôn là được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT