Lại xem xong một bộ phim, khoảng cách với thời gian đã hẹn không sai biệt lắm, Tô Tô đóng máy tính, ra ban công lấy quần áo. Ánh sáng trên ban công phòng bọn họ rất tốt, buổi sáng giặc quần áo, buổi chiều trên cơ bản cũng vừa khô, cậu sửa sang lại một chút, cuối cùng chọn một chiếc áo thun trắng đơn giản cùng quần jean ống túm đi vào phòng tắm.

Áo thun màu trắng rộng thùng thình, lỏng lẻo mà tròng trên người Tô Tô, lộ ra xương quai xanh tinh sảo cùng một tảng lớn da thịt trơn trượt, hoàn mỹ mà phác họa ra dáng người cậu, hai cái đùi thẳng tắp, cái mông tròn trịa vừa cong vừa vểnh, eo thon một tay có thể ôm hết.

Hoàng Tinh mặt không cảm xúc nhìn Tô Tô mới vừa tắm xong mang theo hơi thở sạch sẽ, tay nắm con chuột không tự giác buộc chặt, rõ ràng phải chán ghét cậu, nhưng ánh mắt hắn lại không tự chủ được mà đảo quanh Tô Tô, thậm chí bởi vì cậu sắp đi gặp Lục Tử Ngọc mà tỉ một chuẩn bị cảm thấy bực bội.

Sau khi Tô Tô ra khỏi phòng, Hoàng Tinh tốt cuộc nhịn không được ném con chuột, rõ ràng hắn chán ghét, rõ ràng hắn không thích nam, nhưng mà vì sao lúc nhìn Tô Tô vì chuyện này tỉ mỉ chuẩn bị, trong lòng hắn không rõ lý do mà tức giận, thật giống như có thứ gì mắc nghẹn ở cổ họng, không thể đi lên cũng không thể đi xuống, thật khó chịu.

Lưu Dịch không biết tại sao Hoàng Tinh lại tức giận, ghế dựa bị thô lỗ đẩy mạnh đến nỗi phát ra tiếng động vô cùng lớn, làm Hoàng Tinh cùng Ngô Tư Khải đang bàn bạc buổi tối ăn gì cùng đề tài Tô Tô cùng Lục Tử Ngọc sẽ đi nơi nào ăn giật mình, "Lại làm sao vậy?"

Hoàng Tinh bực bội lắc đầu, nói không có chuyện gì, liền vọt vào phòng tắm, dùng nước lạnh rửa mặt.

Trong phòng ngủ, Lưu Dịch mang vẻ mặt mê mang mà nhìn về phía Ngô Tư Khải, Ngô Tư Khải cũng mờ mịt nhìn lại hắn, hai người cũng không biết rốt cuộc Hoàng Tinh bị làm sao.

Phòng ngủ Tô Tô cách Lục Tử Ngọc cũng không xa, cậu vừa mở cửa vừa lúc nhìn thấy Lục Tử Ngọc cũng mở cửa đi ra, hai người nhìn nhau, Tô Tô lộ ra nụ cười vui sướng ngọt ngào, hai lúm đồng tiền đung đưa lay động, đôi mắt giống cánh hoa đào cũng tràn ngập hơi thở mê hoặc lòng người.

Rõ ràng là cách ăn mặc vô cùng đơn giản, vào trong mắt Lục Tử Ngọc lại giống như một bức tranh thủy mặc diễn lệ chói mắt nhất, sắc thái nồng đậm phi phàm.

Đôi mắt Lục Tử Ngọc mỉm cười nhìn Tô Tô bước chân ngắn nhỏ cọ cọ chạy tới chỗ anh,nhưng chạy được vài bước lại giống như nghĩ tới bản thân như vậy quá không rụt rè, lại ngừng lại, đôi mắt ngượng ngùng đầy nước nhìn anh, cúi đầu nhỏ, cọ tới cọ lui chậm chạp đi tới.

Lục Tử Ngọc nhịn cười, đi nhanh tiến lên, đem mấy mét ngắn ngủi đi xong, "Tô Tô, chúng ta đi thôi!"

Tô Tô nhỏ giọng mà ừ một tiếng, đôi mắt cong lên độ cung xinh đẹp.

Hai người song song đi xuống lầu, gặp được người quen, đều sẽ dùng ánh mắt kinh ngạc, có vài người không biết Tô Tô là ai, có vài người tối hôm qua có tới xem Tô Tô.

Lúc đó bọn họ nói Tô Tô không lẽ thật sự thích Lục Tử Ngọc đi, thật ra chỉ là nói giỡn, trêu chọc một chút thôi, nhưng đột nhiên hôm nay nhìn thấy hai người đi cùng nhau, bọn họ không khỏi nghĩ tới sự tình tối hôm qua, má ơi, đừng nói là giống như bọn họ đã nghĩ nha?!

Hiện tại đúng là giờ cao điểm ăn cơm, cho dù Lục Tử Ngọc cùng Tô Tô tìm vị trí tương đối vắng người, vẫn cứ bị không ít người vây xem, thậm chí là khiến cho diễn đàn bàn tán sôi nổi.

Bài đăng Tô Tô nói người kia có phải Lục Tử Ngọc hay không? Cậu thay đổi lớn như vậy có phải là vì thích Lục Tử Ngọc? Vậy còn Lục Tử Ngọc thì sao? Anh có phải cũng có cảm giác với Tô Tô hay không, cho nên mới đồng ý một mình cùng cậu đi ăn cơm?

Tuy rằng Lục Tử Ngọc rất được học sinh nữ hoan nghênh, cũng thích giúp đỡ mọi người, chính là anh vẫn rất hiểu về vấn đề khoảng cách, cũng không mập mờ với ai, cũng không tùy tiện một mình cùng nữ sinh khác đi ăn cơm, mặc dù là có, cũng sẽ có những học sinh nam khác đi theo. Cho nên học sinh nữ đối với anh vừa yêu vừa hận, thậm chí còn hy vọng anh xằng bậy, như vậy các cô ít nhất còn có cơ hội, mà không phải giống như hiện tại, chỉ có thể trở mắt nhìn hai người trên ảnh chụp.

Bất quá, cũng có không ít nữ sinh nhìn ảnh chụp giống như tỏa sáng, hút hút nước miếng, tuyệt phối a tuyệt phối a, đáng yêu mỹ mạo dụ thụ VS nho nhã dịu dàng công, không được, không được, máu mũi sắp chảy ra.

"Xin lỗi, bữa cơm này có chút không được thoải mái." Tô Tô chọc chọc chén cơm, có chút khổ sở.

Lục Tử Ngọc thấy vậy, tự nhiên lại muốn sờ sờ đầu cậu, nói cậu đừng uể oải, thật ra bị nhiều người vây xem như vậy, anh cũng không cảm thấy phiền, nhìn cái miệng nhỏ từng ngụm từng ngụm ăn cơm, khi thì buồn bực thở dài, khi thì dùng mắt trộm nhìn anh, cảm thấy rất có ý tứ.

"Nga, đây không phải Lục Tử Ngọc sao? Cùng ai ăn cơm vậy?" Thanh niên tiến vào hai tay đút túi quần, nhìn hai người bị nữ sinh vây quanh, trong mắt tràn ngập ác ý.

Lục Tử Ngọc ngừng cười, nhàn nhạt nhìn về phía gã, "Chân Thành, thật trùng hợp!"

"Chậc chậc, thật không khéo, nếu không phải tao thấy bài đăng, biết mày cùng một tên đồng tính ăn cơm, tao cũng không đặc biệt chạy tới, ngay từ đầu còn tưởng có đứa bày trò, thật không ngờ, vậy mà là sự thật." Chân Thành đi tới bên cạnh bàn hai người, phía sau đi theo một đám hồ bằng cẩu hữu, đối diện bọn họ phát ra tiếng cười nhạo.

Nữ sinh xung quanh không nhịn được nhíu mày, đối với Chân Thành có vẻ đặc biệt chán ghét.

"Ai da, không nghĩ tới tên đồng tính lúc trước bộ dáng không thấy rõ, thay đổi quần áo, cắt tóc, lớn lên lại mê người như vậy a! Lục Tử Ngọc mày diễn phúc không cạn, thế nào? Mùi vị không tồi đi!"

Ánh mắt Chân Thành trơn trượt mà ghê tởm, giống như rắn bò trên người Tô Tô.

Tô Tô cười lạnh một tiếng, không nói hai lời cầm đồ uống lạnh trên bàn tưới từ trên đầu Chân Thành xuống, cảm giác lạnh lẽo dính nhớp trong nháy mắt làm Chân Thành không dám tin tưởng, trong đám người có không ít người phát ra tiếng kinh hô.

Tô Tô đặt ly xuống, cười như không cười nói, "Thế nào? Mùi vị không tồi đi?"

"Mày, mẹ nó tìm chết!" Chân Thành nổi giận gần lên một tiếng, vung nắm đấm hướng tới trên người Tô Tô.

Tô Tô đương nhiên sẽ không ngốc tới mức đứng yên để người ta đánh mình, cậu vừa muốn né tránh, thân thể liền bị người lôi kéo, được Lục Tử Ngọc bảo vệ sau lưng, Lục Tử Ngọc dễ như trở bàn tay bắt được cánh tay Chân Thành, không chút khách khí mà phản kích, dẫn tới nữ sinh xung quanh nho nhỏ kinh hô.

"Chân Thành, mày cùng Chân Trí là anh em song sinh, mày là anh, cậu ta là em trai, vì sao em trai mày học hành tử tế, cực kỳ được giáo sư cùng bạn học yêu quý, mà mày lại ăn hiếp người nhỏ yếu, trong miệng toàn phun phân, hoàn toàn không giống em trai mày. Lại nói nữa, nếu không phải bọn mày lớn lên giống nhau, tao thật sự rất nghi ngờ hai đứa mày có thật sự là anh em ruột hay không."

Chân Thành tuy là anh trai sinh ra trước, nhưng mọi thứ lại không bằng em trai gã, trong 20 năm không ngừng chịu kích thích cùng so sánh, gã đối với em trai không hề yêu thích, thậm chí còn vô cùng chán ghét. Đặc biệt là em trai gã là thi đậu Đại học X, mà gã lại tiêu tiền đi cửa sau, cái này làm cho gã trước mặt thân thích anh em không dám ngẩng đầu.

Càng là như vậy, gã lại càng phản nghịch, mà Chân Trí chính là tử huyệt của gã, vừa nhắc tới hắn, Chân Thành liền rơi vào trạng thái bạo nộ.

"Lục Tử Ngọc mày muốn chết!" Chân Thành nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tất cả đều là ánh sáng ác độc, gã chán ghét Lục Tử Ngọc, bởi vì anh với em trai gã rất giống nhau, là học sinh cực kỳ xuất sắc, càng đừng nói quan hệ giữa hai người cũng không tệ lắm, chỉ điểm này cũng đủ để gã nhắm vào Lục Tử Ngọc.

Lục Tử Ngọc nhàn nhạt cười, "Trường học không phải mày mở, muốn hay không muốn chết không do mày quyết định. Rãnh như vậy không bằng tìm em trai mày học hỏi một chút, học cái gì gọi là nội quy trường học, cái gì gọi là dùng từ văn minh."

Lục Tử Ngọc tiếp tục châm lửa giận trong lòng Chân Thành, hai tròng mắt gã như muốn chảy ra máu, sắc mặt dữ tợn giống như muốn ăn thịt người.

Cùng lúc đó, tranh chấp trong nhà ăn đã được người khác đăng lên diễn đàn, một ít người quen biết Lục Tử Ngọc nhìn thấy, đều không ngoại lệ chạy tới nhà ăn.

Không bao lâu, hai người vốn thế lực mỏng thật mau đã có sự giúp đỡ, tới cuối cùng, thế nhưng là người bên Lục Tử Ngọc đông hơn, số lượng trực tiếp nghiền áp Chân Thành, khiến cho nhà ăn vốn không lớn càng thêm chen chúc, bên ngoài cũng vây đầy người xem náo nhiệt.

Tô Tô bị bảo vệ trong vòng người, nhìn một đám người vẻ mặt chuẩn bị múc nhau, tỏ vẻ cậu không hiểu tại sao bản thân chỉ muốn ăn một bữa cơm vui vẻ, đến cuối cùng lại biến thành quánh lộn?

Nhưng cuối cùng trận này cũng không đánh nhau, lại làm giáo viên phụ đạo biết được, bị dạy dỗ một chút, sau đó mới được thả ra.

Cảm ơn các bạn học đã chạy tới hỗ trợ, Tô Tô cùng Lục Tử Ngọc im lặng đi dạo trong trường, "Thật xin lỗi, không nghĩ tới cơm chiều hôm nay lại xảy ra chuyện." Tô Tô dừng bước, ánh đèn ven đường lờ mờ, bóng dáng của cậu cùng Lục Tử Ngọc đan chéo vào nhau.

Lục Tử Ngọc rũ mắt nhìn cái đầu nhỏ trước mặt, dưới ánh đèn tối tăm, cần cổ cậu giống như được lau qua một lớp mật.

"Không phải là cậu sai, cậu nói xin lỗi làm gì vậy! Không cảm thấy đêm nay thật kích thích sao?"

Tô Tô nghe vậy ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Tử Ngọc chớp chớp mắt với cậu, một chút cũng không có bộ dáng bối rối, cậu nắm chặt tay, có chút ấp úng, "Thật ra tôi không nên hẹn cậu đi ăn cơm, như vậy mọi người sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn cậu, là tôi không tốt."

Cậu lo sợ bất an, giống như lại muốn rúc vào vỏ ốc sên, toàn bộ dũng khí trên người đều bị tiêu phí hầu như không còn.

Lục Tử Ngọc nghĩ tới cậu bởi vì anh an ủi mới nỗ lực từ trong góc bò ra đứng dưới ánh mặt trời, lộ ra gương mặt tươi cười sáng lạn nhất, cậu dũng cảm như vậy là vì anh, mà hiện tại—

Lục Tử Ngọc thầm than một tiếng, lại vì người trước mắt mà cảm thấy đau lòng, bởi vì lo sợ anh bị liên lụy, cho nên không nhịn được lại muốn trốn vào một góc sao? Anh cảm thấy vô cùng may mắn vì có thể khống chế vui buồn của người khác.

Lúc thân thể ấm áp dụng vào cậu, Lục Tử Ngọc rõ ràng có thể cảm nhận được cơ thể Tô Tô run rẩy, anh đem cơ thể nhỏ gầy ôm vào trong ngực, mang theo ý trấn an vỗ vỗ bờ vai cậu, "Đừng nói những lời này, tôi một chút cũng không thèm để ý cái nhìn của người khác. Còn nhớ rõ lời tôi nói không? Cậu phải vì chính mình mà sống, cuộc sống cậu là thuộc về chính cậu."

Tô Tô ừ một tiếng, hốc mắt phiếm hồng, khi Lục Tử Ngọc buông cậu ra, nhịn không được lại nắm chặt quần áo anh, "Cậu dịu dàng như vậy, tôi rất dễ hiểu lầm. Cậu có phải cũng sẽ ghê tởm tôi vì tôi thích cậu hay không?" Lúc cậu hỏi câu này, tay cậu run rẩy, thanh âm cũng đang phát run.

Sau đó, cậu nghe Lục Tử Ngọc dùng lời nói dịu dàng lưu luyến, "Nếu chán ghét em, anh sẽ không chủ động ôm em, ngu ngốc!"

Tô Tô trợn tròn mắt, giống như có cái gì nhẹ nhàng dừng trên trán cậu, ấm áp mềm mại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play