Ngày hôm nay là thứ bảy, Tô Tô liền biếng ngủ tới giữa trưa mới dậy, lúc cậu dậy, ba bạn nam cùng phòng còn ngủ ngon lành.

Tô Tô xuống giường rửa mặt thuận tiện tắm rửa luôn, nhưng mà di động lại có tin nhắn, quần áo cậu đặt trên mạng đã giao tới, bởi vì đồ cậu mua đều trong thành phố nên giao tới rất nhanh.

Vì thế Tô Tô rất vui vẻ mặc quần áo cũ xuống lầu nhận chuyển phát nhanh, sau đó tùy tiện lựa chọn một bộ mặc vào ngay cả nhãn mác cũng chưa kịp cắt, vào phòng tắm soi gương, cảm thấy bản thân cuối cùng cũng sống lại. Ngay sau đó cậu liền bắt đầu đại chiến giặc quần áo.

Chờ Tô Tô giặc sạch quần áo đem ra ngoài phơi, ba người khác trong phòng ngủ cũng đã tỉnh, bởi vì sự việc tối hôm qua, cảm xúc ba người cũng rất uể oải.

Ban công không đóng cửa, bức màn dày nặng bị người xốc lên, ánh mặt trời không chút kiêng nể chiếu vào phòng, trong nháy mắt trở nên sáng sủa, Tô Tô ôm thau đi đến, hôm nay cậu giống như đổi quần áo mới, áo thun màu trắng đơn giản, hơi lộ ra chút xương quai xanh, bên dưới mặc quần đùi màu xanh nhạt, lộ ra đôi chân vừa dài vừa trắng.

Ba người trong phòng ngủ rất ít thấy Tô Tô mặc như vậy, đa số thời điểm đều đem bản thân bao bọc kín mít, cho dù bên ngoài nóng muốn chết, cậu vẫn mặc áo dài quần dài như cũ.

Ngô Tư Khải nuốt nước miếng, nhìn đôi chân kia lắc lư qua lại trước mặt, như thế nào so với con gái còn thẳng còn xinh đẹp hơn?

"Tô Tô." Hắn theo bản năng mà mở miệng, nghĩ rằng Tô Tô sẽ không đáp lại hắn, rốt cuộc ngày hôm qua xảy ra chuyện rất không thoải mái, nhưng Ngô Tư Khải không nghĩ tới chính là, cậu dừng lại, ôm thau, mềm mại đáng yêu ngửa đầu nhìn hắn, cần cổ tạo nên độ cung cực kì đẹp, "Làm sao vậy?"

"Cái kia, chuyện ngày hôm qua, thật xin lỗi."

Tô Tô rộng lượng nói, "Không sao, không phải cậu sai, cậu không liên quan, đầu sỏ gây tội cũng chưa xin lỗi, cậu thay cậu ta gánh làm gì?" Nói xong, cậu liền vàở phòng tắm, cởi quần áo bắt đầu tắm rửa.

Ánh mắt Hoàng Tinh nặng nề nhìn quần áo còn nhỏ nước phơi trên ban công, bên tai là giọng nói buồn bực của Lưu Dịch, "Tô Tô thật sự đã thay đổi, vậy mà một lần mua nhiều quần áo như vậy, kiểu dáng còn theo trào lưu, trời ạ, cậu ấy không phải thật sự thích Lục Tử Ngọc chứ? Cho nên muốn vì cậu ta hoàn toàn thay đổi."

Ngô Tư Khải sờ cằm, "Tôi cảm thấy rất có khả năng, cậu ấy lúc trước tính cách quái gở, nội tâm vô cùng thiếu thốn tình cảm, trong đầu không nhịn được tưởng tượng có người sẽ thích cậu. Cho nên Lục Tử Ngọc trong cảm nhận của cậu ấy không khác gì thiên sứ, hơn nữa, Lục Tử Ngọc lớn lên đẹp trai, Tô Tô thích, cũng là việc rất bình thường, nếu tôi là con gái, tôi cũng sẽ thích Lục Tử Ngọc."

Lưu Dịch dụi mắt, có chút buồn bực nói, "Rõ ràng vẫn rất ghét đồng tính, nhưng hôm nay suy nghĩ lại cảm thấy cũng không buồn nôn như vậy."

Ngô Tư Khải cười cười, mặc quần áo xong trèo xuống giường, "Đại khái là bởi vì người Tô Tô thích không phải cậu, cậu ấy và Lục Tử Ngọc lớn lên đều đẹp, mặc dù là tình yêu đồng giới, cũng không làm cậu chán ghét đi!"

Lưu Dịch thò người khỏi lan can nhìn hắn, "Lời nói này của cậu không phải ý là tôi đang nhìn mặt đi?"

"Còn không phải là như vậy sao?"

"Xì!" Lưu Dịch trợn trắng mắt, nhìn Hoàng Tinh phía đối diện, lại thấy vẻ mặt hắn tối tăm dựa người vào tường, không rên một tiếng, Lưu Dịch nhớ lại ngày hôm qua, Hoàng Tinh đối với Tô Tô còn rất phản cảm, nghĩ rằng trong lòng hắn còn buồn bực, liền không nhiều chuyện hỏi hắn.

Tô Tô tắm rửa xong xuôi thì kêu cơm hộp, bắt đầu giải đề toán thầy giáo cho bài tập cuối tuần, nhân tiện ôn tập kiến thức một tuần này cùng chương trình học thứ hai tuần sau.

Thành tích của nguyên chủ không tồi, nhưng Tô Tô nhìn nội dung trong sách, cảm thấy vô cùng đơn giản, cậu sờ sờ cằm, "Hệ thống, ngươi nâng cấp chỉ số thông minh của ta sao?" Bằng không, vì sao không học qua nội dung này, cậu nhìn một lần liền biết, tuy rằng cậu thông minh, nhưng còn không tài giỏi đến mức này.

Hệ thống vui vẻ nói: [Đây là chút quà nho nhỏ hệ thống tặng cho ngài, có thích không, bất ngờ không, vui vẻ không?]

Tô Tô rất vừa lòng, "Thích, rất bất ngờ, vui vẻ! Ta cảm thấy chúng ta hợp tác rất thích hợp."

Hệ thống cũng cảm thấy như vậy, [ (//◍⁠/•⁠ᴗ⁠•⁠/◍⁠)/]

Ôn tập đại khái một lần, sau đó nhớ kỹ toàn bộ nội dung, Tô Tô cảm thấy trên con đường công lược Lục Tử Ngọc, ít nhất việc học không phải chướng ngại của cậu.

Cậu từ hệ thống lấy được số điện thoại Lục Tử Ngọc thường xuyên sử dụng Wechat, lại một lần nữa cảm thấy hệ thống rất tri kỷ, hệ thống thẹn thùng che mặt, tỏ ra thật vui vẻ.

Nguyên chủ không thể dùng Wechat cùng QQ, cũng không ai hướng dẫn cậu sử dụng, hình đại diện đều tùy tiện tìm ảnh phong cảnh đặt tạm, Tô Tô tùy tiện tìm góc chụp, làm hành động dễ thương tự chụp một tấm chân dung, sau đó thêm Lục Tử Ngọc vào bạn tốt.

Lúc cậu mở ra Wechat, phát hiện rất nhiều lời mời thêm bạn tốt, đại khái là nhìn bài đăng trên Teiba cho nên mới tò mò kết bạn với cậu.

Tô Tô nhìn sơ qua, thấy hai chữ Bạch Sinh, liền thuận tay đồng ý, những người khác thích bỏ qua.

Cậu vừa mang tai nghe xem phim truyền hình, một bên vừa chú ý di động, chờ khi nào Lục Tử Ngọc chịu đồng ý lời mời kết bạn.

Ước chừng khoảng nửa tiếng sau, bên kia Lục Tử Ngọc cuối cùng cũng chịu đồng ý, lúc ấy Tô Tô vừa vặn xem tới đoạn cao trào giết người phá án, tiện tay chuyển một icon mặt cười qua, liền đem điện thoại quăng qua một bên, cho đến khi bộ phim kết thúc, tìm ra hung thủ, cậu mới thoả mãn cầm di động lên, phát hiện Lục Tử Ngọc cũng gửi cho cậu icon mặt cười, hơn nữa còn hỏi cậu ăn cơm chưa, mà thời gian tin nhắn được gửi đến là 40 phút trước.

Tô Tô có chút ảo não chọt chọt đầu mình, lấy tai nghe xuống, liền tâm trung vào cuộc trò chuyện.

[ Nam thần, tôi không phải cố ý lơ cậu, vừa rồi quá tập trung giải bài tập.]

Lục Tử Ngọc bên kia trả lời rất nhanh, Tô Tô nhìn điện thoại hiển thị đối phương đang soạn tin nhắn, nhịn không được nhếch miệng cười cười.

[ Không sao, không phải việc gì quan trọng.]

[ Vì cảm ơn nam thần chuyện lúc trước cùng sự giúp đỡ tối hôm qua, tối nay tôi có thể mời cậu ăn cơm không? Ăn cái gì cũng được!]

[ Mọi người đều là bạn bè, giúp đỡ lẫn nhau là việc nên làm.]

[ Vậy có thể mời cậu ăn cơm không? QAQ~]

Lục Tử Ngọc nhìn biểu tình năn nỉ trên màn hình, tự nhiên cảm thấy ký tự Q giống như đôi mắt Tô Tô, ngập nước long lanh, nhìn anh giống như lã chã chực khóc, Lục Tử Ngọc lập tức mềm lòng.

[ Ăn cơm đương nhiên có thể, cậu thích ăn cái gì?]

Thành công thông đồng mục tiêu, Tô Tô vui vẻ chậc lưỡi, vừa vặn Ngô Tư Khải từ WC đi ra, thuận miệng hỏi một câu, "Như thế nào? Thông báo thành công?"

Tô Tô mãn nguyện nói, "Đâu có, người ta còn chưa trả lời tôi nữa." Tuy rằng nói như vậy, nhưng biểu cảm trên mặt lại không phải vậy, rõ ràng rất vui vẻ, đôi mắt sáng lấp lánh, rất giống đá quý.

Lưu Dịch nhíu mày không nói chuyện, trong phòng ngủ, giống như chỉ còn một mình Ngô Tư Khải có thể cùng Tô Tô nói vài câu, hai người còn lại bị Tô Tô xem như không tồn tại.

Nhưng mà nghĩ tới chuyện hôm đó, Hoàng Tinh là đầu sỏ gây tội công bố nhật kí hại cậu bị người khác cười nhạo, còn ở trong phòng ngủ thường xuyên đối với cậu châm chọc trào phúng, chỉ có Ngô Tư Khải vì hai người bọn họ mà xa lánh cậu, lại chưa từng làm việc gì tổn thương đến Tô Tô, thậm chí còn vì cậu nói tốt, cũng khó trách Tô Tô còn nói chuyện vài câu với hắn.

Hoàng Tinh liền ngồi vào chỗ bên cạnh Tô Tô, chỉ cần rướn người một chút, là có thể nhìn thấy rõ nội dung trong Wechat, nhưng hắn không dám tới gần. Bởi vì Tô Tô cảm nhận chỉ cần hắn vượt qua ranh giới an toàn liền theo bản năng dựa sát vào tường cách xa hắn. Rơi vào đường cùng, mấy lần hắn đều giả bộ giống như đang uống nước, cầm ly đi ngang qua cậu, tuy rằng chỉ có thể thấy một nửa tin nhắn, nhưng hắn lại biết rõ ràng, tối nay Tô Tô muốn đi ăn cơm cùng Lục Tử Ngọc.

Hai chữ hẹn hò chói lọi xuất hiện trong đầu hắn, hắn có chút bực bội uống sạch ly nước, cảm thấy bản thân giống như đang bị bệnh.
-----------------------------
1740 từ!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play