Hiện tại trong tay Hoàng Phủ Thiên có khoảng ba trăm nguyên kim, một bộ bộ pháp, một thanh kiếm cùng kiếm quyết.
Từ một tên không có gì thành một tên có tiểu gia tài.
Hắn quay về trạm xá sập sệ lúc nãy trả cho chủ quán năm mươi nguyên kim về sửa phòng.
Dù sao đánh thủng nhiều lỗ như vậy vẫn nên bồi thường một chút sau đó tìm một trạm xá cao cấp hơn một tí vì nó có thể đảm bảo an toàn để có thể ở lại.
Hoàng Phủ Thiên tìm được một trạm xá thanh tu.
Cách trang trí bên trong vừa xa hoa lại tao nhã, tuy chỉ cách một cánh cửa, thế nhưng trong này dường như lại yên tĩnh hơn những con phố ồn ào ngoài kia rất nhiều.
Trước cửa treo ba chữ Bích Ngọc các.
Bước vào bên trong lập tức có người ra đón tiếp, đưa tới chỗ thị nữ.
Giá phòng ở đây một ngày tốn mất bảy nguyên kim cao dường như gấp đôi.
Nhưng Hoàng Phủ Thiên đánh giá chỗ này tương đối ổn nên trực tiếp thanh toán, trước khi vào đây hắn để sẵn năm mươi nguyên kim trong người tránh sử dụng tới giới chỉ.
Tiền đặt năm này, không ngờ ở đây có chính sách đặt từ năm ngày trở lên khuyến mãi thêm một ngày ở.
Đối với người có tiền thì khuyến mãi thêm bảy nguyên kim không to tát gì vì họ đặt toàn mười ngày nửa tháng, với Hoàng Phủ Thiên là quỷ nghèo, đương nhiên vội gật đầu.
Trong gian phòng to bằng hai cái phòng cũ cộng lại, yên tĩnh trang nhã, một lư hương trầm đang từ từ cháy, làn khói hương khiến trong gian phòng trở nên thanh thoát.
Bên ngoài cửa sổ thinh thoảng lại có cơn gió nhè nhẹ thổi qua, khiến chiếc chuông gió trên cửa lắc lư phát ra tiếng âm thanh leng keng trong trẻo nghe thật vui tai.
So với nơi trước đó đúng là tốt không chỉ gấp đôi, Hoàng Phủ Thiên ngồi dựa vào chiếc ghế thái sư rộng rãi, an nhàn đung đưa người, rồi xoay tròn tách trà trong tay, vui vẻ nói:
- Đúng là ở đâu đi chăng nữa có tiền thật tốt, ngày tháng sau này sẽ chỉ càng tốt hơn mà thôi.
Cảm thán một lúc Hoàng Phủ Thiên lấy ra bình đan dược và quyển bộ pháp Tật Phong Bộ.
Trước tiên hắn mở bình đan dược ra, trong đó có năm viên đan dược đỏ như máu, Hoàng Phủ Thiên đưa lên mũi ngửi ngửi thử không có mùi hôi tanh gì, ngược lại còn có chút hương thơm.
Nhưng đan dược không thể ăn bậy, ăn xong bạo thể thì kiếm ai mà khóc.
Tạm cất lại đan dược vào bên trong, Hoàng Phủ Thiên mở Tật Phong Bộ ra đọc.
Không biết sử dụng Yên Sở quyết thôi diễn ra thì có nhanh hơn không? Hoàng Phủ Thiên liền thử, đọc một lượt hết khẩu quyết của tâm pháp Tật Phong Bộ.
Trong lòng chợt bừng tinh.
Trên thực tể, Tật Phong Bộ này phi thưởng đơn giản, chỉnh là vận chuyển nguyên khí trong cơ thể theo lộ tuyến kinh mạch đặc thù, vận hành đến hai chân, khiển cho thân pháp nhanh hơn, thân pháp phiêu dật, giống như đạp nước mà đi.
Tu luyện Tật Phong Bộ lại phân ra ba tầng, tầng một có thể tăng thêm tổc độ lên gấp rưỡi, tầng thứ hai thêm gấp đôi, tầng thứ ba liền tăng thêm bốn lần.
Mượn tốc độ hiện giờ của Hoàng Phủ Thiên mà nói thì có thể một lần lướt đi khoảng ba mét dưới trạng thái lực lượng thân thể mà thôi.
Như vậy, nếu như luyện Tật Phong Bộ tới tầng ba, một bước có thể đạt được tầm khoảng ba mươi sáu mét! Tốc độ này, có thể nói kinh khủng.
Mà đó mới chỉ là lực lượng thân thể của hắn, nếu có nguyên khí vào vậy thì cũng không chỉ đơn giản là ba mét nữa.
Chưa kể theo cảnh giới tăng cao thì tốc độ cũng đề thăng theo, vậy thì so ra tốc độ sẽ đề thăng không nhỏ đâu.
Đúng là đồ tốt mà.
Hoàng Phủ Thiên có chút tiếc rẻ thế nhưng đó là vũ kĩ này chỉ là tàn khuyết, thiếu mất khẩu pháp tầng ba, đến khẩu pháp tầng hai cũng không hoàn toàn đầy đủ.
Thả nào chỉ là Nhật cấp hạ phẩm.
- Cũng được, tăng thêm gấp rưỡi cũng là lợi hại lắm rồi.
Hoàng Phủ Thiên dọn dẹp căn phòng một chút rồi dùng Yên Sở quyết vận chuyển nguyên khí đi toàn thân, cơ thể lúc này của hắn cơ hồ trở nên có mấy phần hư ảo, theo bước chân của hắn, thân hình quỷ dị lướt ra, trong quá trình lướt đi, cơ thể giống như rơi vào hư không lúc dừng lại mới thoát ra.
- Không đúng, cảm thấy không đúng.
Thử lại.
Hoàng Phủ Thiên lẩm nhẩm tâm pháp trong đầu liên tục thi triển ra Tật Phong Bộ, nhưng chung quy vẫn không hoàn toàn đạt được hiệu quả mong muốn.
Xem ra phẩm giai bộ này tuy rơi vào Nhật cấp hạ phẩm nhưng không có nghĩ là dễ học như Hổ Nha Thập Tự Trảm.
Tập luyện từ sáng tới đêm, Hoàng Phủ Thiên thở ra ngụm trọc khí.
Miễn cưỡng đạt được gần gấp rưỡi thực lực.
Dưới tình trạng liên tục thôi động Yên Sở quyết để sử dụng, hiện tại nguyên khí trong nội thể trống rỗng.
— QUẢNG CÁO —
Event
Hoàng Phủ Thiên ngồi xếp bằng bổ sung lại năng lượng.
Nhìn trời đã có ánh trăng lên cao hắn bước ra khỏi trạm xá, tìm mặc áo choàng vải rách đã chuẩn bị sẵn che mặt mũi mới đi vào khu vực đặc biệt sâu.
Ven đường dần thưa bóng người.
Đá lởm chởm hai bên, rất yên tĩnh.
Ngẫu nhiên nghe tiếng bước chân, người qua lại cũng che mặt, bước đi vội vàng.
Lúc này mặt trời đã núp sau dãy núi, bốn phía chìm trong tối tăm.
Hoàng Phủ Thiên dọc theo đường nhỏ quẹo hai ngã rẽ, đi vòng qua mấy núi đá cao tới một mặt cỏ trống trải.
Bãi cỏ bị nham thạch, núi lởm chởm vây quanh, vách đá treo cây đuốc, ngọn lửa bập bùng cháy cho nơi kỳ dị này một chút ánh sáng.
Nhiều người đang bày quán, có rất nhiều người ngồi lựa hàng.
Tiếng cò kè mặc cả ồn ào như chợ.
Thật sự thì chỗ này là cái chợ, là chợ đen.
Có thể tìm nhiều thứ ngươi cần tại đây, bao gồm vũ khí, linh dược, các loại huyền công bí tịch.
Đương nhiên đa phần đẳng cấp rất thấp, hàng giả nhiều, ngẫu nhiên có một số thứ hiếm hoi bị mai một.
Phải xem xem ánh mắt của ngươi có sắc bén hay, có thể đào bảo bối từ đống đồ giả, hàng vô dụng.
Không có thực lực ít khi nào đến chỗ này làm ăn.
Bởi vì nơi này không có quy tắc, chỉ dùng nắm đấm, thực lực lên tiếng.
Nếu thực lực của ngươi không tốt, bị người cướp đồ chỉ có thể than xui, đừng hy vọng có ai đứng ra giúp.
Trong này trà trộn rắn rết thực lực không lớn, võ giả cường đại thật sự sẽ không khom đầu gối đến đây.
Hoàng Phủ Thiên đi một vòng các quầy hàng phát hiện ra hai trăm hơn nguyên kim của mình tưởng thì rất nhiều nhưng ở đây chỉ mua được một ít đồ vật mà thôi.
Lúc này khóe mắt Hoàng Phủ Thiên liếc thấy một quyển sách cũ đặt trên quầy hàng bên cạnh.
- Ủa? Tàn phổ kiếm quyết?
Quyển sách rách rưới mà dám đặt giá một trăm nguyên kim, chủ bán thật độc.
Hoàng Phủ Thiên hỏi:
- Năm mươi nguyên kim, bán hay không?
- Ánh mắt quý khách thật tài nhưng ra giá hơi ác chút.
Bộ kiếm quyết tàn khuyết là bí tịch kiếm pháp công kích, thực lực ít nhất là Nhật cấp hạ phẩm thật sự, uy lực lớn.
Khi luyện đến mức tận cùng bất kể là đối thủ nào chỉ một luồng kiếm quang sẽ tiễn kẻ đó lên đường, ta ra giá trăm nguyên kim đã rất thấp rồi.
Năm mươi nguyên? Không bán.
Chủ tiệm là một lão nhân gầy gò đáng khinh, mặt nhăn nheo như bị đao nhỏ điêu khắc, bộ dáng gian thương.
Mắt lão nheo lại thành khe hở hẹp lóe tia sáng.
Hoàng Phủ Thiên cười khảy, bộ dáng hết hứng thú nói ném bộ kiếm quyết mỏng dính xuống, nói:
- Nếu là bản hoàn chỉnh thì một trăm nguyên kim là quá rẻ nhưng tiếc rằng tàn quyết của lão chưa đến một phần ba.
Không bán thì thôi.
— QUẢNG CÁO —
Event
Hoàng Phủ Thiên xoay người định đi.
- A?
Chủ tiệm sốt uột nói:
- Quý khách, từ từ nói, từ từ.
Bảy mươi nguyên kim? Không thì một Sáu mươi? Đừng đi! Rồi rồi, năm mươi nguyên kim còn không được sao? Hì hì, lão già ta thấy mặt ngươi có phúc hậu, xem như hai ta có duyên, ta lỗ vốn nhỏ máu bán cho ngươi.
Hoàng Phủ Thiên mỉm cười không nói, trả tiền.
Xong hắn chợt nghĩ gì đó hắn lấy ra một biên đan dược đỏ như máu hỏi:
- Ngươi bây đây là loại đan gì dược gì không?
Lão chủ tiệm nhìn viên đan đó mắt trừng lớn vội vàng lấy cả người che viên đan dược đó đi, cười khổ với Hoàng Phủ Thiên nói:
- Vị thiếu gia này, tôi đương nhiên biết đấy là Nguyên Huyết đan dùng để bồi bổ nguyên khí trong hai tới ba ngày tiêu hao rồi….
Nếu cậu có nó thì cần gì trả giá nữa, nếu muốn trao đổi thì nên nói sớm một chút chứ, sao lại có thể lộ liễu như vậy.
Hoàng Phủ Thiên liền hiểu đây là Nguyên Huyết đan dùng để bổ xung nguyên khí, theo lời của lão chủ tiểm chắc giá trị khoảng năm mươi nguyên kim.
Mắc quá, vậy mà tên trung niên nhân có tới năm viêm tức là khoảng hai trăm nguyên kim.
- Được rồi, cầm lấy đi.
Đặt viên đan dược vào tay lão chủ tiệm, lão lập tức dọn hàng phi như bay rời khỏi chợ đen.
Chắc vừa rồi có nhiều người đã nhìn thấy Hoàng Phủ Thiên lấy ra Nguyên Huyết, hắn cảm giác có vô số ánh mắt như lửa nóng nhìn chằm chằm vào người.
Thực ra giá trị của Nguyên Huyết đan chính thống khoảng sáu mươi nguyên kim, nhưng ở chợ đen giá trị tới một trăm nguyên kim.
Với những võ giả không đủ khả năng mua Nguyên Huyết đan ăn như ăn đậu thì thường sẽ tích lũy nho nhỏ, hoặc sử dụng trong trường hợp sắp đột phá cũng vô cùng hữu dụng.
Giờ Hoàng Phủ Thiên có thể xuất ra một viên đám võ giả ở đây đương nhiên có chút rục rịch mang tâm tư cướp đoạt.
Rất nhanh đã có người không kiềm chế được.
- Tiểu tử, viên đan hồi nãy của ngươi.
Ta mua.
Một nam nhân cao hơn hai thước, to con vạm vỡ đi tới trước quầy hàng.
Mái tóc nam nhân dài mà rối, mặt dữ dằn, mắt chớp lóe tia sáng xấu xa.
Nam nhân không che mặt hiển nhiên rất tự tin vào thực lực của mình.
Hoàng Nguyên sơ kì đỉnh phong, so với tên lão đại kia mạnh hơn một bậc.
Tiếc là Hoàng Phủ Thiên so với Hoàng Nguyên trung kì còn mạnh hơn, tên nam nhân to con này chính là tự mình tìm đòn.
Hoàng Phủ Thiên bình tĩnh nói:
— QUẢNG CÁO —
Event
- Không còn.
- Đừng nói dối ta, ta ghét nhất bị ai nói dối.
Ở đây có mười nguyên kim ta mua lại xem như ngươi kiếm lời.
Nam nhân vừa nói vừa ném mấy nguyên kim chưa đủ năm cái, bàn tay như cây quạt mo chộp hướng Hoàng Phủ Thiên.
Vù.
Một luồng sáng chợt lóe trong tay Hoàng Phủ Thiên.
Nam nhân biến sắc mặt, như gặp sét đánh đứng chết trân, bàn tay vươn ra khựng giữa chừng, cách người hắn chưa đến một ly nhưng không dám chạm vào.
Giọt mồ hôi tuôn ra trên trán nam nhân.
Một thanh kiếm sắc bén từ bao giờ chĩa vào yết hầu của nam nhân chỉ cầm đâm ra một chút có thể khiến hắn tử vong.
Đám đông chú ý tình hình bên này hút ngụm khí lạnh.
Người biết hàng nhìn ra được trong chớp mắt đó nam nhân vạm vỡ bị một kiếm chợt lóe vừa vặn ngăn chúng yết hầu của nam nhân không kịp phản ứng.
Kiếm pháp không thấp chút nào.
Mọi người rung động vì kiếm thuật vừa thể hiện, những ánh mắt tham lam vội vàng nhìn hướng khác.
Nguyên Huyết đan đáng giá nhưng không đáng giá trọc vào một kẻ không rõ thực lực.
Hoàng Phủ Thiên chỉ lạnh lùng nói:
- Cút.
Nam nhân liên miệng xin lỗi:
- Vâng vâng vâng vâng, đại hiệp thứ tội, tiểu nhân có mắt không tròng...
Nam nhân hốt hoảng chật vật rời đi.
Người xung quanh nhìn tình huống tương tự này quá uyên mắt, không thấy lạ, vẫn tiếp tục làm việc của mình.
Nhìn mấy đồng nguyên kim dưới đất, Hoàng Phủ Thiên vẫn là nhặt lên, không thể tiện nghi cho người khác.
Sau khi xem qua một lượt tìm thấy một bố kiếm quyết cơ sở và một quyển tạp văn tên gọi Kiếm Trảm tông niên đại ký nổi lên hứng thú nên mua về luôn.
Sau đó không còn thứ gì khiến Hoàng Phủ Thiên hứng thú nên rời khỏi chợ đen.
Thu được thêm một bộ kiếm pháp, cũng là không tệ.