Mất khoảng mười lăm phút sau thì về đến nơi ở của ở tên lão, những phòng ở quả thật đều rách nát, xung quanh còn bốc lên những mùi gay mũi, tên lão đại có phần ngượng ngùng nói:
- Tiền bối, nơi này của chúng ta quả thật….
- Đây….
Lão đại về rồi
Từ trong nơi này một nhóm tiểu tử cùng nhau lao ra, ở đây có đến năm sáu đứa trẻ quần áo rách rưới đối với tên lão đại vô cùng hoan nghênh, líu díu bên người hắn ta.
- Mặt lão đại sao vậy.
- Lão đại bị ngã, không có vấn đề gì đậy.
Tên lão đại cũng mỉm cười dịu dàng nói.
Hoàng Phủ Thiên có chút kinh ngạc, không nghĩ tới tên này lại có một mặt dịu dàng như này, nhìn bộ dáng thân cận của những đứa trẻ này xem ra vô cùng thân thiết với tên lão đại.
- Vị ca ca này là ai? Quần áo đẹp quá.
Một đứa trẻ tóc hai bím tiến tới nhìn Hoàng Phủ Tiên cắn ngón tay chảy nước mũi nói.
Còn định lấy tay bám lấy quần áo của hắn.
Tên lão đại giật mình ôm lấy đứa bé vào trong lòng cúi đầu mắng:
- Đây là đại nhân, không được vô lễ.
Hoàng Phủ Thiên nhận ra vừa rồi tên lão đại có ý bảo vệ đứa bé, dù mắng nó nhưng vẫn dùng lưng ngăn cản với hắn.
Hoàng Phủ Thiên cười mỉm lắc đầu, xem ra đúng không thể nhìn người chỉ bằng một mặt.
Hắn cũng nhẹ nhõm vì không giết tên lão đại, bằng không những đứa trẻ này có lẽ cũng sẽ chết theo.
- Đại nhân, tiểu hài tử chỉ là vô tình, xin ngài đừng để trong lòng….
Tên lão đại cười nịnh nọt nói.
- Không sao, ngươi không cần bày ra bộ dáng đó, chỉ cần lấy đồ vật ta cần là được.
Hoàng Phủ Thiên nói.
- Dạ dạ, tiểu nhân đi làm ngay.
Tên lão đại gật như mổ thóc, nói gì đó với những đứa trẻ để bọn chúng bỏ chạy.
Sau đó hắn tới một đống rơm, lật tung đốm rơm đó lên có một cái hốc, tên lão đại thò tay vào trong mấy phút sau lấy ra cái hộp gấm, cung kính đưa tới cho Hoàng Phủ Thiên.
Hoàng Phủ Thiên tiếp lấy cái hộp, mở ra bên trong chia làm ba ngăn, ngăn rộng nhất có rất nhiều đồng vàng, ít nhất tới năm trăm nguyên kim.
Ngăn thứ hai để hai quyển sách, có ghi Dẫn Khí quyết, Tật Phong bộ!.
Ngăn thứ ba là một bình đan dược.
- Đây là đồ của ngươi?
Dưới ánh mắt thắc mắc của Hoàng Phủ Thiên, tên lão đại gãi đầu nói:
- Đấy là đồ tích lũy của tên mà đại nhân đã giết, tiểu nhân trong một lần tình cờ bắt gặp được nên biết hắn dấu đồ ở đó.
- Trong này có món tài phú không nhỏ tí nào, không lẽ người không động lòng sao? Lại chịu dâng đồ cho ta.
Dù ngươi không nói thì ta cũng không định giết ngươi, cùng lắm chỉ phế ngươi mà thôi.
- Không được, như vậy tôi thà dâng hết cho ngài còn hơn.
Dù sao tôi vẫn cần một cơ thể lành lặn để nuôi lũ tiểu yêu kia.
— QUẢNG CÁO —
Event
Tên lão đại đầu lắc như trống nói.
- Nhưng đứa trẻ này là ngươi nhận nuôi?
Hoàng Phủ Thiên hỏi.
- Không phải, là tên đại nhân cũ nhận nuôi.
Mục đích của hắn là nhận nuôi những đứa trẻ như vậy.
Có chúng tu luyện cơ sở quyết pháp sau đó bán chúng cho các nơi như phú hào, quý tộc làm nô lệ.
Còn tôi được tên đó đưa vào để trông trừng những đứa nhỏ này.
Tên lão đại cay đắng cười khổ:
- Nhưng tên đó không quan tâm tới sống chết của những đứa trẻ này chỉ chu cấp mười nguyên tệ một tháng, căn bản không thể nuôi được bọn chúng.
Vì vậy từng đứa chết dần chết mòn đi chỉ còn lại những đứa có thể tu luyện đem bán với giá cao như năm mươi thậm chí một trăm nguyên kim.
Để chúng có bữa ăn tôi đành làm một số việc kiếm tiền.
Hoàng Phủ Thiên hiểu ra, đó là lý do tên lão đại chọn những kẻ có vẻ khá giả ăn vạ, mười nguyên kim không là gì với bọn chúng.
- Tại sao ngươi phải làm vật? Dù sao bọn chúng đâu có máu mủi với ngươi? Có thể để chúng tự sinh tự diệt mà?
- Tiểu nhân cũng nghĩ thế, nhưng nhìn thấy bọn chúng tiểu nhân nghĩ lại quá khứ cơ cực của mình, từ nhỏ đã phải tự lập, ăn trộm, lừa đảo, cướp bóc không việc xấu gì không làm.
Tiểu nhân không muốn những đứa trẻ ngây thơ này phải chịu điều đó.
Tiểu nhân cố gắng giúp chúng sống càng lâu càng tốt, khi tu ra được tia nguyên khí liền có thể đem bán cho người ta.
Ít nhất không phải lo cơm ăn áo mặc.
Tên lão đại giật mình gãi nhẹ đầu xấu hổ nói:
- Để đại nhân nghe lời than thở của tiểu nhân rồi.
- Ngươi muốn bảo vệ những đứa nhỏ đó?
Hoàng Phủ Thiên chợt nói.
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Hoàng Phủ Thiên, tên lão đại vội vàng gật đầu không ngớt.
- Ngươi phải biết trên đời chỉ có chính bản thân ngươi mới có thể giúp ngươi!
Hoàng Phủ Thiên nói xong thì tên lão đại sửng sốt.
Không để tâm Hoàng Phủ Thiên tiếp tục nói:
- Nếu như hôm nay không phải ta giết chết tên đó thì các ngươi sẽ lại quay về trạng thái cũ? Vẫn phải đi ăn vạ bữa đói bữa nó cho những đứa trẻ đó? Cho đến cuối cùng thì những kẻ hữu dụng thì bị bán đi, những kẻ vô dụng thì chết đi.
Ngươi đến cuối vẫn là trắng tay, vẫn là không thể bảo vệ được ai cả.
Thay vì thế sao ngươi không nỗ lực tu luyện để mạnh lên, dù ngươi đã qua độ tuổi tu luyện tốt nhất chứ không phải không thể tu luyện.
Vì sao không có gắng thử xem.
- Đại nhân, người có thể dạy chúng ta phương pháp bảo vệ người khác không?
Tên lão đại nghiêm túc nói.
- Ta không thể dạy ngươi cái gì, vì ta cũng chỉ mới bắt đầu đi trên con đường này.
Có nhiều thứ ta không hiểu, nhiều điều ta không biết.
Nghe đến vậy tên lão đại chợt hiện lên thất vọng.
Có điều Hoàng Phủ Thiên nói tiếp:
— QUẢNG CÁO —
Event
- Ta có thể chỉ ngươi cách kiếm tiền tốt hơn việc đi ăn vạ.
- Hả? Đại nhân nói thật.
Nghe được lời Hoàng Phủ Thiên nói tên lão đại lập tức hưng phấn.
- Ngươi biết xí ngầu? Cờ bạc không?
Hoàng Thủ Thiên nói ra mấy danh tự mà tên lão đại chưa nghe bao giờ, hắn lắc đầu.
Nghĩ vậy Hoàng Phủ Thiên liếc nhìn xung quanh có hai khối kim chúc, hắn rút kiếm, sử dụng kiếm pháp chém hai khối kim trúc đó thành hình vuông cắt góc vuông của nó thành bốn góc bóng loáng.
Tên từng mặt vuông điểm các số khác nhau.
- Ngươi tới đây một chút.
Hoàng Phủ Thiên chỉ vào tên lão đại.
- Vâng.
Tên lão đại nhìn cử động kỳ quái, nhưng mà không dám hỏi thăm cái gì, cũng chỉ là thuận theo đi tới trước mặt hắn.
- Ngươi có thấy vật này không?
Hoàng Phủ giơ tay lên hai cái xúc xắc có sáu mặt có khắc lổ nhỏ bất đồng, mặc dù có chút khó coi, nhưng vẫn có thể thấy rõ.
- Thấy được!
Tên lão đại trả lời.
- Vật này có sáu mặt, trên mặt phân biệt có khắc một lỗ, hai lỗ, cho đến sáu lỗ.
Một ba năm là lẻ, hai bốn sáu là chẳn.
Hoàng Phủ Thiên giải thích.
Sau đó đem xúc xắc ném vào trong chén, nhẹ nhàng lay động.
- Hiện tại, ngươi đều nhìn không thấy, nhưng mà ta cho ngươi đoán, bên trong là mặt chẳn hay mặt lẻ.
- Ta đoán chẵn!
Tên lão đại vừa nói thì một đám nhóc nhảy vào nói:
- Ta đoán là lẻ.
Xung quang vang lên tiếng nô đùa hưng phấn.
Hoàng Phủ Thiên không từ chối cho đám trẻ này đoán, nhưng sau này phải nhắc nhở tên lão đại không được chơi trò này trước mặt trẻ con.
- Tốt lắm, hiện tại ta lấy ra cái chén, cho các ngươi nhìn thấy rõ ràng, mặt này là chẳn hay là lẻ.
— QUẢNG CÁO —
Event
Hoàng Phỉ Thiên cầm cái chén mạnh mẽ xốc lên.
Trong thời gian Hoàng Phủ Thiên xốc lên cái chén mọi người kia đều mở to hai mắt, dù sao ai nấy đều rất hiếu kỳ, đều muốn nhìn xem mình suy đoán có phải là đúng không.
Khi xốc chén, viên xúc sắc bên trong vang lên những tiếng vui tai, khi mở ra hiện lên mặt bốn lỗ lên trên.
- Bốn, đoán chẳn là đúng, đoán lẻ là sai.
Hoàng Phủ Thiên nói.
- Tiểu nhân hiểu rồi.
Đây chính là cái đại nhân nói.
Tại này trò chơi, kim tệ chính là một chất xúc tác! Chờ một chút người đều lần lượt đoán chẳn lẽ, mỗi người một lần.
Người đoán đúng, thì nhận lấy nguyên tệ, người đoán sai, phải trả trả cho người sở hữu xúc sắc.
Tên trại chủ vỗ đùi tỏ vẻ hiểu.
Đến Hoàng Phủ Thiên cũng kinh ngạc, ta còn chưa kịp làm xong ngươi đã hiểu rồi! Rốt cuộc não ngươi có thích hợp để chơi mấy trò này hơn đấy.
Hắn gật đầu nói:
- Khi đoán đúng, ngươi sẽ trả cho người thắng bằng số nguyên kim đã đặt, người đặt đoán sai, bị mất tiền đặt cược.
Minh bạch chưa?
- Minh bạch!
- Khi chơi trò đều mang đến cảm giác kích thích, càng làm cho những người này bắt đầu có điểm cảm giác mê muội.
Đúng là trò hay… nhưng tròn này cần vốn, tiểu nhân lại không có nhiều như thế.
- Cầm lấy ba trăm nguyên kim này, dùng một trăm nguyên kim làm vốn, hai trăm nguyên kim còn lại giữ lấy.
Còn bộ quyết pháp và kiếm pháp này với ta không hữu dụng cầm lấy… Ngươi là người thông minh, chắc hẳn ngươi sẽ hiểu cần làm gì đúng chứ?
Hoàng Phủ Thiên để lại ba trăm kim tệ cho tên lão đại và bộ 2 quyết pháp căn bản cùng kiếm pháp kia.
Hắn tin tên này sẽ biết làm thế nào kiếm lời từ trò này, hắn cũng hiểu sẽ không để mấy đứa nhóc kia tiếp cận loại hình này.
- Đa tạ đại nhân, ân đức của đại nhân tiểu nhân đời này không quên.
Tên lão đại chợt quỳ xuống khấu đầu với Hoàng Phủ Thiên.
Hắn hiểu Hoàng Phủ Thiên vừa chỉ cho hắn một con đường vô cùng tốt.
Đối với Hoàng Phủ Thiên giờ chính là cảm giác phục tới sát đất.
- Không cần, ta muốn biết ở đây có chợ đen không?
Hoàng Phủ Thiên chợt hỏi.
- Tiểu nhân biết, tiểu nhân sẽ dẫn ngài đi.
- Không cần thiết, ngươi miêu tả đường đi là được, ta tự biết đi đến đâu.
Ta khuyên người trước khi bắt đầu sử dụng nó kiếm tiền thì nên ngộ ra kiếm quyết trước, để có chút lực tự vệ.
Còn về việc sử dụng nó như nào thì hẳn ngươi cũng hiểu.
Nói xong Hoàng Phủ Thiên xoay người rời đi, hắn không biết chỉ một trò chơi nhỏ mà nhiều năm về sau có vô số thay đổi dẫn tới Vân La thành này, dẫn tới thay đổi số mệnh của một tên chỉ biết lừa đảo để nuôi sống những đứa nhỏ.
Về việc thay đổi về mặt tích cực hay tiêu cực thì đúng là chỉ có trời mới biết được điều đó..