Một thanh niên kia toàn thân nguyên khí rung động, hai chân đảo nhanh, giống như viên đạn hướng phía trước bay đi, thân nhẹ như tơ hồng, bộ pháp tương đối đẹp mắt.
Vài hô hấp, thanh niên kia kia đã đi tới hơn gần chín mươi thước!
Bên ngoài Khôi Lỗi thí luyện, trước mặt hai người canh giữ có một tấm bản đồ, trên bản đồ lấp lánh mấy đốm ánh sáng, đốm sáng đang di chuyển, mỗi đốm sáng ứng với từng người đang trong thí luyện trường.
Nam tử trung niên đó khóe miệng nở một nụ cười giống như quá quen thuộc với trò này rồi, nói:
- Haha, thực sự là ngu xuẩn! Thi triển thân pháp muốn mạnh mè xông lên sao? Nghe con không sợ hổ mà.
Người bên cạnh cũng lắc đầu cười.
- Ở trong hành lang thi triển thân pháp, đây không phải là sợ chết không đủ nhanh sao?
.....
Trong Khôi Lỗi thí luyện.
Thân pháp của thiếu niên kia thật là nhanh , chỉ nghe thấy giọng của hắn cười đắc ý.
- Haha! Cái hành lang này căn bản là không khó như trong tưởng tượng.
Hoàng Phủ Thiên cảm thấy tên này vừa cắm cờ tử cho mình.
Quả nhiên vừa dứt lời.
Hai khôi lỗi vốn đứng im chợt cử động.
Trong đó, một khôi lỗi cầm trong tay cây thiết chùy lớn, một khôi lỗi cầm trong tay thiết cự bổng, tỏa ra nguyên khí ba động Hoàng Nguyên trung kì đỉnh phong.
Cả hai khôi lỗi công kích tên ngốc đang hăng hái đi lên đó!
Tên ngốc kia, bản thânchỉ là tu vi Hoàng Nguyên trung kì vậy mà kích phát hai khôi lỗi Hoàng Nguyên trung kì đỉnh phong! Cao hơn một khoảng cách.
Tuy khôi lỗi không thể dùng nguyên khí, nhưng tồn tại trong thế tấn công của các khôi lỗi ở đây ẩn lực đạo cực mạnh, tốc độ nhanh chóng nên dù bọn chúng không dùng nguyên khí cũng là loại khó nhai tới đau răng.
- A!
Tên ngốc kia trước mặt sự công kích của hai khôi lỗi thất hồn phách lạc kêu một tiếng sợ hãi.
Con đường phía trước đã bị hai con khôi lỗi phong tỏa, lại không trốn được, cũng không dám chính diện chống trả đòn tấn công của hai con khôi lỗi.
Chỉ có thể liền triển khai thân pháp lùi về phía sau!
Nhưng hắn vừa lui đã trễ, đằng sau lại xuất hiện một con khôi lỗi Hoàng Nguyên tay cầm thiết cự bổng, oanh kích tên kia!
Tên kia kia né tránh sự công kích của khôi lỗi ở phía trước, nhưng không có cách nào né tránh sự bất ngờ ở phía sau, trong lúc hoảng loạn, trường kiếm nắm trong tay loạn xạ chém vài cái, trong miệng cuồng hô.
Còn hai khôi lỗi phía trước cũng không xông lên mà lại lùi về chỗ cũ.
- Đừng mà.
- Phốc!
Khôi lỗi cầm cự bổng bổ tử trên đinh đầu đi xuống.
- Ầm!
Trong nháy mắt thiết cự bổng đập lướt qua người tên đó, sau đó Tử thạch lóe lên quang hoa bao trùm lên tên ngốc kia, tức khắc hắn liền biến mất trong tầm mắt.
Xem ra là Tử thạch còn có công năng bao hộ tránh để có người chết trong thí luyện nữa.
Sau khi tên kia được cứu thoát, khôi lỗi lại về vị trí.
Hành rơi vào yên lặng.
- Khôi lỗi này so với trận khôi lỗi nhập môn còn khó hơn một bậc! Hai bên hành lang, đều là khôi lỗi, nếu dùng bộ pháp kích phát càng nhiều khôi lỗi, như vậy khiến trước sau đều có địch thủ, chỉ có đường chết!
Hoàng Phủ Thiên nhanh đương nhiên nhận ra trình độ của Khôi lỗi công kích kia so với khôi lỗi nhập môn mạnh hơn không ít về lực đạo không kích.
Một quyền e rằng có thể đem tên thiếu niên kia đánh bị trọng thương.
Lúc này trong lòng quả có hơi e ngại, không biết Ẩn Khí quyết có qua mặt được mấy con khôi lỗi kia không.
Vốn chỉ tới luyện kiếm, nếu bùng phát ra chiến lực mạnh mẽ quá e sẽ thu hút sự chút ý.
Trong khi Hoàng Phủ Thiên còn đang suy nghĩ thì mấy tên kia đã rời đi từ lâu rồi.
Nhận ra còn mỗi mình ở lại Hoàng Phủ Thiên bắt đầu cất bước đầu tiên.
Một khôi lỗi tòa ra nguyên khí ba động xuất hiện, một kiếm hướng Hoàng Phủ Thiên chém tới!
- Hoàng Nguyên trung kì!
Cảm nhận được nguyên khí ba động chỉ đạt tới Hoàng Nguyên trung kì trong lòng thở phào ra một cái, Ẩn Khí quyết xem ra có chút tác dụng.
Hoàng Phủ Thiên bình thản như không, ảnh mắt qua khôi lỗi.
Trong chiêu kiếm của khôi lỗi này các đạo kẽ hở xuất hiện, nháy mắt tìm được hai mươi bảy kẽ hở.
Thực ra cũng chẳng cần phải nhìn, vì không nhìn thì trình độ này của khôi lỗi cũng không thể làm gì thương tổn tới hắn.
Nhưng vì tới đây luyện kiếm, nên không thể nhàm chán như vậy.
Toàn thân nguyên khí khẽ động trên cương kiếm, trong nháy mắt đã đâm trúng ngực trái của khôi lỗi.
Kiếm này đâm trúng điểm yếu trong kiếm thức của khôi lỗi, khiến một vật vô tri vô giác khó lòng chống đỡ.
Khôi lỗi trúng chiêu, thân hình đình trệ, không hề công kích lại, mà lùi về chỗ.
- Ây ya, phải dùng thức kiếm mới đúng, sai lầm sai lầm.
Lần sau rút kinh nghiệm.
Nguyên khí hắn thi triển chỉ ở mức Hoàng Nguyên sơ kì, nhưng đánh trúng điểm yếu của khôi lỗi nên thắng lợi dễ dàng.
Hoàng Phủ Thiên hơi ảo não, theo bản năng đánh vào điểm yếu của khôi lỗi.
Hắn tiếp tục bước tiếp, sau vài chục bước cuối cùng khôi lỗi thứ hai xuất kích rồi, lần này khôi lỗi dùng quyền cước, nắm quyền đánh thẳng tới đầu Hoàng Phủ Thiên
Hoàng Phủ Thiên hưng phấn, cương kiếm trong tay rung động nhỏ.
Chớp mắt nhất kiếm thức xuất ra.
Một kiếm xuất ra ra mang theo uy thế vô cùng, giống như sự tồn tại độc nhất! Động tác khôi lỗi lập tức chậm lại như bánh quay thời gian xảy ra vấn đề.
Trái lại động tác Hoàng Phủ Thiên cũng không có chút chậm lại, động tác thức kiếm tung hoành mà đi.
Nội tâm Hoàng Phủ Thiên khác lạ, thức kiếm này thi triển ra, truyền tới cảm giác ngộ ra thứ gì đó vô cùng kì diệu, cùng thời điểm luyện tập hoàn toàn khác nhau.
Một kiếm xẹt qua, cái đầu gỗ lim của khôi lỗi lập tức bay thẳng lên trời mà xoay vòng thành một đạo đường cong rồi mới rơi xuống đất, lăn ra chừng vài thước xa mới ngừng lại được.
Một kiếm liền hủy đi khôi lỗi!
Khôi lỗi sau khi bị chém bay đầu, liền nhặt lại cái đầu, lắp lại lên trên rồi quay người đi vào không truy kích.
Nhìn thấy khôi lỗi tự sửa được đầu, Hoàng Phủ Thiên thở phào, xem ra là để tránh khôi lỗi bị phá hủy nên người thiết kế cố tình tạo ra nó giống với mấy món đồ chơi lắm ghép.
Nhìn lại cương kiếm trong tay, Hoàng Phủ Thiên nghĩ hôi lỗi không đúng là không có nguyên khí hộ thể, nhưng nó cũng được làm bằng chất liệu không kém so với yêu thú cũng cứng rắng vô cùng, vậy mà chỉ với một thức kiếm này có thể đem cắt đầu nó ra, khôi lỗi lực chống cự cũng không có bao nhiêu lại yếu ớt giống như trẻ nhỏ.
Khai Thiên nhất thức thật sự quá cường đại so với tưởng tượng!
Hoàng Phủ Thiên lĩnh ngộ thức thứ nhất của Khai Thiên kiếm pháp đến tám thành “hình”.
Nhưng chỉ có tám thành lại một kiếm đánh chém bay đầu khôi lỗi Hoàng Nguyên hậu kì.
Đó là hắn còn chưa dùng tới toàn lực của bản thân, điều này đủ khiến người ta rung động.
Không biết nắm giữ “ý” trong kiếm pháp không biết còn cần bao nhiêu thời gian! Có điều nếu nắm được rồi, e rằng đủ khiến hắn xưng bá ngoại môn, cho dù là có động thủ Huyền Nguyên cảnh cao thủ thì đối phương cũng không thể đả bại hắn.
Hắn vĩnh viễn vào thế bất bại.
- Điểm yếu là chỉ là một kiếm này hao tổn đi hai thành nguyên khí.
Hoàng Phủ Thiên nguyên khí so với những võ sĩ Hoàng Nguyên cấp bình thường cũng nằm trong diện khá cao.
Chỉ là nhiêu đó cũng không đủ để liên tục xuất ra Khai Thiên nhất thức.
Trong đầu hắn bắt đầu suy tính về Khai Thiên nhất thức.
Hoàng Phủ Thiên tiếp tục cất bước, hồi tưởng một màn phía trước một kiếm đánh bại khôi lỗi, từng lần Khai Thiên thức thứ nhất trong đầu, với ngón tay thay cương kiếm, không ngừng huyễn hóa, tăng lên cảm ngộ.
May mắn ở đây không hề có ai chứng kiến nhất kiếm vừa nãy, bằng không gây ra oanh động thật lớn.
Khi cảm ngộ không đủ, liền bước tiếp xuất ra nhất thức đó một lần nữa, chém rụng khôi lỗi.
Mỗi lần như vậy hắn đều có một phen cảm ngộ mới, đặc biệt trong nháy mắt chém bay đầu khôi lỗi khiến hắn có loại rung động không rõ, dường như vẫn thiếu một chút gì đó không rõ.
Nhà nhã đi qua chín mươi thước không chút khó khăn, trong đầu chìm vào cảm ngộ kiếm thức.
Lúc này phía xa truyền tới âm thanh chiến đầu, Hoàng Phủ Thiên nhìn thấy hai tên Hoàng Nguyên hậu kì cùng đi một đợt với hắn vô cùng chật vật khí đối kháng với hai con khôi lỗi cấp bậc đều là bán bộ Huyền Nguyên chứng minh hai tên này đã đạt tới một trăm tám mươi thước.
Đôi bên hiện tại đang cân bằng, nhưng nhìn ra hai kẻ kia đang vất vả mà chống đỡ lại hai khôi lỗi kia.
- Xem ra năm tên còn lại đều đã thất bại để bị đào thải mất rồi, còn lại hai kẻ thực lực không tệ ở lại.
Hoàng Phủ Thiên khẽ lẩm bẩm.
Khi khôi lỗi đạt tới bán bộ Huyền Nguyên thì sản sinh ra một thứ đặc biệt khiến nguyên khí kẻ khác tấn công bị rối loạn.
Tên Hoàng Nguyên hậu kì to lớn đầu tiên không ngừng chống trả, chém được vài chiêu thì khôi lỗi tung ra một đao, , đao phong gào trực tiếp xé rách quần áo của tên đó kia, cánh tay trong nháy mắt bị đứt một đường, máu tươi bắn ra.
Tên đó đâu đớn ôm cánh tay phải, kêu gào thảm thiết, xoay người bỏ chạy.
Đáng tiếc hành động của tên đó là ngu ngốc, khôi lỗi không truy kích tiền đề là rời khỏi vị trí của khôi lỗi.
Nếu chỉ biết bỏ chạy thì khác gì dâng lưng cho kẻ khác mà chém.
- Ngu ngốc.
Hoàng Phủ Thiên lắc đầu thở dài.
Khôi lỗi rất nhanh đuổi kịp, thanh đao bổ một đường xuống người hắn.
Tử thạch mau chóng hóa thành ánh sáng, kéo tên xui xẻo kia ra ngoài.
Một tên khác, trong tay cầm cây thương, thương kỹ ngang dọc, miễn cưỡng mới có thể cùng khôi lỗi cầm cự mà không bị rơi vào hạ phong.
Hoàng Phủ Thiên kiên nhẫn đứng xem không can thiệp tránh bản thân tự dưng trúng đạn vô cớ.
- Tên phế vật này, tới một con khôi lỗi vô chi cũng thể làm gì được đúng là đồ phế vật.
Một âm thanh khinh miệt vang lên sau Hoàng Phủ Thiên khiến hắn giật mình.
Quay đầu nhìn lại liền gặp phải người quen..
chính xác là người hắn quen chứ đối phương chưa chắc biết hắn.
Hoàng Phủ Thiên trong lòng thầm hô là Lý Cung Ngâm! Không ngờ tên này hôm nay lại chạy tới đây, tay còn đang cầm đại đao lướt trên đất, chắc tới xả tức, bản thân tốt nhất nên tránh hắn nổi khùng lên rồi gây phiền phức cho mình.
Sau năm phút mà tên đệ tử cầm thương kia vẫn dây dưa với khôi lỗi khiến Lý Cung Ngâm ánh mắt trầm xuống, không nói gì nhiều, đẫm mạnh chân một cái, bóng người lướt đi tới vị trí tên cầm thương đang giao chiến cùng khôi lỗi chưa phân thắng bại, đại đao trong tay vung lên.
Một đao sắc bén tung ra.
Một tiếng vang giòn, đại đao của Lý Cung Ngâm trực tiếp chém qua bụng khôi lỗi! Khôi lỗi như diều đứt dây bắn mạnh ra xa gần mười thước, trên bụng của khôi lỗi lưu lại một vết tích nứt vỡ nhỏ.
Khôi lỗi trúng một đao liền đừng dậy sau đó, lùi lại về chỗ cũ.
- Đao pháp này cư nhiên bá đạo!
Hoàng Phủ Thiên nhìn một đao vừa rồi chỉ đơn thuần là chém ngang, thế mà khôi lỗi Hoàng Nguyên hậu kì đỉnh bị đánh bay.
Đặc biệt chính là thế mà một đao đó của hắn hoàn toàn chỉ có vẻ vẻn sáu điểm kẽ hở để công kích, mà điểm đó đều nằm ở các vị trí khó mà công vào được.
Đó mới chỉ là một đao đơn thuần đã ít kẽ hở như vậy rồi, nếu thi triển ra vũ kĩ thì không phải còn ít hơn sao!
Hắn thầm nghĩ quả nhiên như lời mà tên Bắc Viện đó nói, Lý Cung Ngâm trong tay có đao liền thực lực khác hẳn với thông thường.
Ngày đó hắn mang đao ra đối chiến, thắng bại có lẽ khó phân.
- Không hổ là đệ nhất nam viện ngoại môn, không thể đùa giỡn được.