Trận cuối cùng của vòng thứ ba chính là Bùi Đông Lai của Bắc Viện đấu với bàn tử của Tây Viện.

Vốn trận chiến này hoàn toàn không hề cân sức tí nào, đại đa số mọi người đều nghĩ bàn tử của Tây Viện tất bại.
Không ngờ tới rất nhanh bọn họ bị vả mặt, tên bàn tử mà không ai coi trọng vậy mà Bùi Đông Lai thiên tài đứng sau Bùi Vũ Long lại thua.

Thậm chí thua không biết vì sao thua! Khiến người ta trố mắt.
- Cái quái gì!
Bàn tử của Tây Viện chỉ dùng vài bộ vũ kĩ Nhật cấp hạ phẩm, cùng giao chiến với Bùi Đông Lai sử dụng dụng Nhật cấp trung thậm chí thượng phẩm cũng không phá vỡ được cục diện.
Ở dưới đài Hoàng Phủ Thiên mơ hồ cảm nhận được tên bàn tử này giống như đem các loại vũ kĩ vốn không hề liên quan lại khiến nó trở nên tương hỗ lẫn nhau.

Giống như hắn tiến vào một ý cảnh lợi hại.
Loại ý cảnh cảm quan này khiến Hoàng Phủ Thiên cảm thấy bị áp chế gắt gao, giống như đang đối đầu với một ngọn núi khủng bố.

Chắc chắn Bùi Đông Lai đang đấu với bàn tử này cũng như vậy.
Tại sao có thể phát sinh tình huống quỷ dị như vậy? Rõ ràng tên Bùi Đông Lai này khí thức chính là bán bộ Huyền Nguyên, thực lực chân chính còn mạnh hơn cả đám đệ tử của Phách Lý môn, vậy mà không thể tổn hại gì với bàn tử kia được.
Hai mươi chiêu, tên mập chỉ dùng đôi tay đánh lên người Bùi Đông Lai nhưng không hề thấy thương tổn gì cả.

Sau hai mươi chiêu động tác của Bùi Đông Lại chợt cứng lại, dường như tốc độ đại giảm.

Chớp khoảng khắc đó cuối cùng bị bàn tử cước quyền đánh bay khỏi lôi đài.
Thân hình Bùi Đông Lai thổ ra một búng máu, cả người lảo đảo ngã mặt đất, thở hồng hộc, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ và cực kỳ không cam lòng.
Thua rồi!
Hắn không chỉ thua, mà còn thua một cách nhục nhã.

Cái gì thiên tài của Bắc Viện, tới đối phương còn không ép ra dùng sức được thì còn gì là thiên tài!

Cú sốc này khiến cho không chỉ đệ tử, thậm chí đến cường giả cao tầng cũng không thể tin tưởng vào mắt mình.
- Tên bàn tử đó rõ ràng ý cảnh hắn cùng cảnh giới có sự chênh lệch.

Ít nhất mức lý giải của hắn phải đạt tới đệ tử nội môn! Chưa kể bộ pháp quái dị hắn thi triển, tới ta cũng không thể nắm bắt hoàn toàn.
Một vị trưởng lão giọng nói ngập ngừng không nắm chắc.
- Tiểu tử để tâm tới hắn trước.
Vậy là trong cuộc so tài bốn viện này xuất hiện thêm rất nhiều nhân tố thú vị khác, trừ những kẻ đứng đầu các viện.
Vòng ba kết thúc trong nhiều sự bất ngờ, một tên tân sinh và một tên bàn tử lọt vào đại chiến ngũ cường.
Hoàng Phủ Thiên chiến thắng Bắc Viện lão sinh liền mở ra một tiền lệ ở Đông Viện rằng tân sinh có thể tiến vào ngũ cường.

Đám tân sinh nhìn hắn như là ánh sao, Trần Thập Nhất đã khiến bọn họ kinh ngạc khi cầm cự với Bùi Vân Long được.

Giờ Hoàng Phủ Thiên lại cấp thêm cho họ cái kinh hỉ nữa.

Cả đám vây quanh Hoàng Phủ Thiên và Trần Thập Nhất đưa tới trạm xá gọi hết đồ ăn ngon, cả đám cùng ăn cơm chém gió với nhau.
Thời gian trôi nhanh, hoàng hôn đỏ rực rơi xuống đường chân trời.

Đông Viện các đệ tử ồn ào hơn hai canh giờ sau Hoàng Phủ Thiên tìm cớ rời đi.
Đứng trước ánh trăng, Hoàng Phủ Thiên khẽ cảm thán, hắn đã đến thế giới này được khoảng nửa năm rồi.

Nửa năm kinh biến, gặp qua yêu thú, chém giết qua người, tu luyện công pháp vũ kĩ, gia nhập tông môn.

Nghĩ lại tuy hơi khó chấp nhận cũng bất đắc dĩ.

Diêm Vương đại nhân đã nói, một người không thể sống lại trên cùng một nơi.

Hắn chỉ có thể chấp nhận điều này.
— QUẢNG CÁO —
Cảm thán một hơi, Hoàng Phủ Thiên xuyên qua rừng cây nhỏ rậm rạp, Đông Tam viện của mình.

Nhớ tới Mộc Thiên Tuyết cả tuần không gặp, xem ra nàng ta vẫn có ý định tránh né mình đây mà.
Trên đường nhỏ Lâm Lộ và hai tâm phúc đã chặn ngay ở Đông Tam viện, giống như chờ Hoàng Phủ Thiên.
Lâm Lộ chậm rãi bước ra nhìn Hoàng Phủ Thiên nói:
- Chờ ngươi đã lâu.
Hoàng Phủ Thiên nhìn người này không có hảo cảm với cho lắm, hắn cảm giác mỗi lần bị Lâm Lộ nhìn giống tính kế hắn vậy, thêm cả bộ dáng lúc nào cũng cao cấp hơn người ta một bậc làm càng cho người ta không ưu thích.

Đương nhiên Hoàng Phủ Thiên không có ác cảm với Lâm Lộ, chỉ là không có hảo cảm mà thôi.
- Hôm nay ngươi biểu hiện rất tốt.
Lâm Lộ nói:
- Ta quyết định một cơ hội đi theo ta, chỉ cần ngươi làm thuộc hạ của ta tương lai của ngươi sẽ rộng mở vô ngần.
Hoàng Phủ Thiên ngẩn người, ý gì đây? Muốn thu hắn về dưới chướng làm thuộc hạ hả? Hắn nghi hoặc quan sát Lâm Lô ngập ngừng hỏi:
- Ngươi khẳng định không nói đùa?
Lâm Lộ rất nghiêm túc nói:
- Ta đã xem biểu hiện của ngươi, tổng thể thực lực có sức đạt được thanh danh trong Đông Viện, còn biết sử dụng mưu trí.

Ta thật sự hy vọng ngươi tham gia với ta, ta sẽ thâu tóm Đông Viện, ngươi sẽ khống chế lòng người của Đông Viện.

Sau đó hai năm chúng ta sẽ nắm giữ tất cả ngoại môn đệ tử, cái nào Bắc Viện thiên tài đều bị chúng ta nắm trong tay.

Sau đó là nội tông, nhất thống Kiếm Trảm tông.
Lâm Lộ chận rãi nói ra dã tâm của mình không chút che giấu.

Đôi mắt lóe lên tia sáng cuồng nhiệt, kiên định, tự tin.
Hoàng Phủ Thiên nghe xong trong lòng thầm hô chọc phải tên điên rồi.

Hắn đương nhiên không cười suy nghĩ Lâm Lộ, ai cũng có ước mơ và hoài bão riêng.

Nhưng hắn không điên theo người này, lời của đối phương giống như bản thân tương lai sẽ trở thành tông chủ không bằng.

Hoàng Phủ Thiên không có hứng thú làm thuộc hạ của người khác vì vậy nhẹ lắc đầu từ chối.
Lâm Lộ trầm mặc nói:
- Không lẽ thật sự muốn đấu với ta?
- Đấu với ngươi?
Hoàng Phủ Thiên khó hiểu nói:
- Đấu cái gì? Ta chỉ không có hứng thú với lời của ngươi thôi.

Chẳng hề muốn đấu gì với ngươi cả.

Ta thích cuộc sống tự tại hơn.
Lâm Lộ đánh giá Hoàng Phủ Thiên dường như muốn nhìn rõ Hoàng Phủ Thiên đang nói thật hay không.

Một lúc sau, hắn nhẹ gật đầu.
— QUẢNG CÁO —
- Có lẽ ngươi cũng không muốn đấu với ta.

Hi vọng ngày đó cũng không bao giờ diễn ra.

Bằng không ngươi sẽ thua mà thôi.
Lâm Lộ nói với bộ dáng chắc chắn:
- Đừng nghi ngờ, ta nói đều là thật.

Thân phận của ta không giống ngươi cho nên ngươi sẽ không so được với ta.
Nói xong Lâm Lộ cùng thuộc hạ xoay người rời đi.
Hoàng Phủ Thiên thở dài, mình cứ gặp toàn loại người khùng điên kiểu nào đó.
….
Khai thiên nhất thức.
Hoàng Phủ Thiên ở trong sân nhà xuất ra đạo kiếm quang quái dị.
Nhất thức thi triển ra cảm giác mô phỏng thức Khai Thiên thứ nhất đến “hình” cơ bản, nhưng đây chỉ là “hình” mà thôi không hề có “ý” nào trong đó cả.

Phải nắm giữ “ý” trong đó lại không biết còn cần bao nhiêu thời gian.

Hơn nửa chỉ dùng mỗi “hình” đã ngốn một phần ba nguyên khí của hắn.
- Ta dùng hơn ba ngày cũng chỉ lĩnh ngộ ra phần “hình”.

Không biết là do thức kiếm này quá phức tạp hay do ta quá trì độn đây.
Hoàng Phủ Thiên ngồi bệt xuống đất có hơi bất lực nghĩ.

Đến Dưỡng Tâm đan cũng bị hắn lấy ra dùng hết nhưng chỉ ngộ ra được “hình”.
- Cứ thế này cũng không phải cách, chi bằng đi tìm một nơi nào đó rèn luyện nhất thức này.

Vòng ba và vòng bốn chỉ được nghỉ ngơi ba ngày hồi phục lại trạng thái đỉnh cao nhất.

Nếu không nắm được “ý” không biết có thể tiến vào tứ cường được không.
Trong lòng Hoàng Phủ Thiên tính toán, trong đầu hắn hiện lên một ý tưởng, liền chạy đến Khôi Lỗi thí luyện.

Khôi Lỗi thí luyện vẫn là tương đối khó, nhưng phần thưởng cũng rất hậu hĩnh.

Biết đâu vào đây có cơ may tìm ra đồ tốt.
Giờ khắc này ở bên ngoài Khôi Lỗi thí luyện, tám đệ tử đứng đó, tất cả đều muốn đi vào trong, đang đăng ký với người canh giữ ở đây.
Hoàng Phủ Thiên liền đi qua.
- Ngươi cũng muốn tiến nhập thí luyện?
Một nam tử trung niên cười liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Thiên.
Hoàng Phủ Thiên gật đầu.
- Ngươi đến đây đăng ký trước.
Nam tử trung niên đưa sổ đăng ký cho Hoàng Phủ Thiên, khi nhìn thấy tên hắn khẽ nhíu mày nói:
- Ngươi không phải là một trong ngũ cường của tứ viện so tài sao? Ngươi thật muốn tiến vào.

Hẳn ngươi biết bị thương bên ngoài cũng không được cảm thông phải không?
- Không sao, đệ tử muốn thử một chút.

— QUẢNG CÁO —
Hoàng Phủ Thiên nói.
- Được, tổng cộng chín người chuẩn bị tiến vào Khôi Lỗi thí luyện.

Tên nam tử trung niên không nói thêm nhiều, sau đó từ trong người lấy ra chín viên đá, giao cho chín người muốn vào Khôi lỗi thí luyện.

Hắn nói rằng:
- Đây là mẫu tử thạch, các ngươi tiến vào mang theo một miếng tử thạch, chỗ này của ta có mẫu thạch.

Mẫu tử thạch tồn tại cảm ứng rất nhạy bén, các ngươi ở trong đó đi qua được khoảng cách bao xa cũng sẽ cảm ứng được hết.

Nếu như các ngươi không chống đỡ được thì đừng có cố mà chống đỡ, bằng không bị thương nặng thì đừng oán trách.

Khôi lỗi ở trong thí luyện, sẽ bị nguyên khí của các ngươi kích hoạt, chủ động triển khai công kích đối với các ngươi.

- Trước tiên ngươi nên hiểu rằng vào trong Khôi Lỗi thí luyện khó tránh trọng thương.

Nếu như không thể chống đỡ được công kích của khôi lỗi, chỉ cần các ngươi quay người chạy về, khôi lỗi chắc sẽ đuổi các ngươi.
Nam tử trung niên uể oải nói.
- Theo quy tắc của khôi lỗi thí luyện cứ ba mươi thước sẽ có một khôi lỗi xuất hiện, hai con khôi lỗi đầu là bằng cảnh giới với các ngươi, con thứ ba sẽ hơn các ngươi một tiểu cảnh giới.

Các ngươi nên lưu ý thời gian, sau khi đi ra chín mươi thước sẽ tính thời gian, cứ một khắc không đánh bại đối thủ sẽ xuất hiện thêm một khôi lỗi có thực lực ngang bằng hoặc hơn các ngươi một tiểu cảnh giới.

Đồng thời càng đi sâu vào trong công kích của khôi lỗi cũng khó lường hơn bình thường.

Được rồi nhanh chóng đi vào.
Giải thích xong liền thúc giục nói.
Hoàng Phủ Thiên cùng những khác đi vào trong Khôi Lỗi thí luyện trong lòng mấy người còn lại đều thấp thỏm sợ hãi.
Hoàng Phủ Thiên ngược lại lại rất bình tĩnh, hắn sở dĩ chọn Khôi Lỗi thí luyện, đã suy nghĩ rất cẩn thận.

Khôi lỗi trong thí luyện, là bị nguyên khí khí của đi vào trong mà kích phát, mới có thể phát động công kích.

Nếu có gì nguy hiểm thì chỉ cần dùng Ẩn Khí quyết che đi thực lực.

Việc khác không dám nói, ít nhất có thể đảm bảo khôi lỗi mạnh mẽ sẽ không chủ động công kích.
Nơi này vừa vặn để bản thân có thể mặc sức tôi luyện kiếm pháp, cố gắng thời gian ngắn nhất nắm được “ý” của kiếm pháp.
Lúc này,khi mọi người tiến nhập thí luyện đều đang đứng trên một cái đài tiếp nối đó là một hành lang sâu thẳm.
Hành lang dài chừng cây số, rộng hơn hơn mười, cao hơn thước.

Ánh sáng yếu ớt càng khiến nơi này đáng sợ giống như vực thẳm.
Ở hai bên hành lang, loáng thoáng có thể nhìn thấy hai thân ảnh, à không là hai tảng đá được trạm khắc tinh xảo hình người sừng sững.

Khiến kẻ khác nhìn thấy phải rùng mình chính là đầu của hai tảng đá tại vị trí hai mắt là dùng tinh thạch đặc biệt khảm vào.

Loại tinh thạch này tòa ra ánh sáng tối tăm kinh sợ.
Cùng với đó là một loại hơi thở lạnh buốt giống như thực chất, tràn ngập hành lang, mang đến áp lực rất lớn, bị cảm giác này trói buộc đến ngạt thở.
- Sát khí!
Hoàng Phủ Thiên nhận ra khí tức này, hắn đã giết không ít người, đối với sát khí đặc biệt có mẫn cảm hơn.
Người ở bên cạnh đứng ở bên cạnh Hoàng Phủ Thiên, hàm răng va vào nhau, cơ thể hơi run lên, hai mắt kinh sợ.
- Nơi này quả nhiên không tầm thường.
Hoàng Phủ Thiên đương nhiên không bị chút việc này làm ảnh hưởng sợ hãi gì cả.

Hắn hoàn toàn bình thản đối diện với sát khí ở đây.

Dù sao nơi này để cho đệ tử cảm nhận được nguy hiểm, đồng thời tôi luyện ý chí giết chóc nên có sát khí là bình thường..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play