Hoàng Phủ Thiên trở lại thực tại, khi hắn mở mắt ra thì nhìn thấy có nhiều ánh mắt nhìn tới hắn, còn có lão nhân tóc hai màu gọi là Các lão đôi mắt cũng nhìn chằm chằm chằm hắn giống muốn mổ xẻ hắn ra vậy.
- Tiền bối, có việc gì sao?
Hắn cười khan hỏi.
Trưởng lão tóc hai màu nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Thiên hỏi:
- Ngươi có sao không? Thân thể không có vấn đề gì chứ? Đầu óc ngươi có tỉnh táo tí nào không thế?
- Đệ tử ổn, hoàn toàn không có vế đề gì.
Nghe được câu trả lời, thêm cả Hoàng Phủ Thiên vẫn còn tỉnh táo Các lão mới thở phào một hơi.
- Tiền bối, có phải sắp hết giờ chọn rồi không… nhưng….
Hoàng Phủ Thiên có chút do dự nhìn quyển Minh Ngục Thần quyết và Mãnh Long Kính quyết.
Hắn muốn chọn Mãnh Long Kính quyết nhưng hiện tại thần niệm của Ngưu Đầu đã tan biến thì sẽ có nhiều người có thể đọc được nội dung quyết pháp bên trong mà đó là điều Ngưu Đầu không muốn, nên làm thế nào đây.
Thực ra quyển Minh Ngục Thần quyết hiện nay không khách gì quyển sách trống không còn có tác dụng gì nữa Hoàng Phủ Thiên không cần phải lo sợ điều gì cả.
- Ngươi lựa chọn quyển sách này sao? Ta cảnh báo ngươi, quyển sách đó tà môn vô cùng, không cẩn thận là tẩu hỏa nhập ma đó.
Trưởng lão tóc hai màu chỉ vào Minh Ngục Thần quyết nói.
- Tiểu tử quyết định chọn nó rồi
Hoàng Phủ Thiên ôm chặt nó vào trong lòng quả quyết nói.
- Ừ, quyển sách này cho ngươi.
Ngươi còn có có thể đem một quyển vũ kĩ khác ra khỏi đây.
Mặt trưởng lão tóc hai màu không thay đổi sắc nói.
- Thật sao? Ngài thật sự tặng quyển sách này cho ta sao?
Hoàng Phủ Thiên ngạc nhiên hỏi.
- Đưa cho ngươi, đỡ phải...
Trưởng lão tóc hai màu muốn nói đỡ phải để ở chỗ này gây họa cho người khác, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu một cái, trực tiếp xoay người rời khỏi đó.
Trước đó lão đã nhắc nhở một lần rồi hắn không thèm để ý tới, cũng lười nhắc nhở thêm điều gì.
Đại nhân đã không nói gì, những tiểu nhân khác lại không quen biết gì Hoàng Phủ Thiên, nhìn dáng vẻ hắn cao hứng cũng biết hiện tại nói gì chỉ sợ hắn cũng sẽ không tin tưởng.
Chuyện này không liên quan tới mình, tốt nhất là không nên dính vào.
Nhưng thật ra mọi người đều có phần chờ mong được nhìn thấy bộ dạng của hắn vào ngày nào đó khi nguyên khí của hắn bị phế sẽ có bộ dáng như thế nào.
Trưởng lão tóc hai màu trông coi nơi này thực sự là người tốt.
Vốn nghĩ mình phải bỏ Mãnh Long Kính quyết đi không ngờ lại vớ bở được hai món đồ, thầm hát bài hát lưu hành trong kiếp trước, Hoàng Phủ Thiên không để ý tới ánh mắt thương hại của tất cả mọi người mà ôm chặt hai quyển vũ kĩ công pháp không rời.
— QUẢNG CÁO —
- Được rồi, các thiếu niên, vũ kỹ công pháp đã chọn xong, mỗi người một quyển, công việc của ta coi như là đã hoàn thành hơn nửa.
Đều nghe kỹ cho ta, từ nay trở đi, bản thân các ngươi tìm hiểu tu luyện vũ kỹ bên trong công pháp phải thật kín đáo, tuyệt đối không được truyền lại cho nhau, cho nhau mượn đọc những vũ kí công pháp của mình, người nào vi phạm, trực tiếp xử tử!
Trong lúc nói, trong mắt hai vị trưởng lão hung quang đại thịnh, khí thế khắp người, giống như yêu vương yêu hoàng, hung tàn thô bạo.
- Các ngươi tốt nhất mau nhanh chóng học thuộc lòng nội dung quyển công pháp trong tay, sau đó tiêu hủy đi, ai dám mượn công pháp của người khác, cướp đoạt công pháp của người khác hay trao đổi, giết không tha!
Hai vị các lão giọng điệu nghiêm túc, lời nói kiên định, vẻ mặt hung dữ, các thiếu niên ở đây đều lo lắng, sợ hài thâm nhập vào xương cốt, khiến bọn họ vội vàng gật đầu lia lịa.
- Vâng, vâng, vâng!
Chợt, hai vị trưởng lão thu hồi khí thế, trở lại dáng dấp lão già bình phàm, lười biếng nói:
- Ta cũng muốn tốt cho các ngươi thôi, đạo lý ăn nhiều nuốt không trôi các ngươi cùng biết.
Được rồi, đi ra ngoài.
Dưới sự hướng dẫn của hai vị các lão, các thiếu niên cầm công pháp trong tay, trân trọng để vào trong lòng, cũng không dám nhiều chuyện hỏi người khác chọn công pháp gì, nơm nớp lo sợ đi ra ngoài.
Bên ngoài, hơn gần hai nghìn người đứng quanh Tàng Thư Các bộ dáng sốt ruột khi nhìn thấy đám người ra khỏi liền hồi hộp, ai cũng biết người vào trước có tỷ lệ nhận được đồ tốt cao hơn, biết đâu vào sau cùng chỉ còn lại mấy món đồ tệ nhất thì sao.
Cũng không phải không đúng, thực chất chỉ có một trăm người đầu tiên được chọn công pháp cấp bậc Nhật cấp thượng phẩm còn số người còn lại sẽ nhận được Nhật cấp trung phẩm, sẽ có một nhóm người chỉ còn Nhật cấp hạ phẩm thôi đây cũng là tông môn muốn nói với bọn họ, muốn đạt được đồ tốt thì hãy nỗ lực hơn nhiều lần, bằng không các ngươi chỉ mãi không thể vơn lên được.
Hoàng Phủ Thiên thì sau khi rời khỏi vũ động thân pháp chạy một mạch về Đông Tam viện, hắn muốn mau chóng tiêu hủy đi bộ Minh quyết này.
Mộc Thiên Tuyết theo sau Hoàng Phủ Thiên, ánh mắt nhìn bóng lưng hắn như muốn nói gì đó, cuối cùng lại im lặng rồi bứt tốc vượt lên phía trước Hoàng Phủ Thiên.
Hai người là hai người duy nhất bài danh trên một trăm tân đệ tử, trong khi đó Trần Thập Nhất và tên công tử ngứa mắt kia đều xếp sau họ nên phải quay về sau cùng.
Về đến nơi Mộc Thiên Tuyết chiếm phòng gỗ to lớn nhất, Hoàng Phủ Thiên thì chọn gian thứ hai.
Đi vào phòng đóng cửa thật chặt, sau đó hắn nhóm chút lừa đem quyển Minh quyết kia đốt, nhìn nó cháy rụi thành than hắn mới an tâm.
Tiếp tới hắn lấy ra Mãnh Long Kính quyết đọc qua, bộ quyền pháp này chia làm ngũ thức, biến ảo khôn lường.
Đạt tới thức cuối cùng là Du Tẩu Thiên Long chính là ngưng tụ ra đầu cuồng long kinh thường hết thảy, tàn phá hết thảy.
- Quyền pháp này quả nhiên lợi hại, bộ U Minh kiếm quyết kia không biết có lợi hại như vậy không?
Hoàng Phủ Thiên cảm thán.
Bên ngoài cửa phòng của Hoàng Phủ Thiên vang lên tiếng gõ cửa phá vỡ mạch suy nghĩ của hắn.
Có lẽ là Trần Thập Nhất, mang theo suy nghĩ đó ra mở cửa thì phát hiện đối phương là tên công tử nọ.
Thiếu niên áo tím cẩm bào nói:
- Này tiểu tử, lại đây, hai ta đổi phòng!
Giọng điệu của thiếu niên áo tím cẩm bào cực kỳ bá đạo nhưng không chừa chỗ thương lượng.
Hoàng Phủ Thiên lời chấp nhất với hắn, mặt không đổi sắc muốn đóng cửa lại, kết quả tên áo tím cẩm bào sống chết chặn cửa không cho Hoàng Phủ Thiên đóng lại, còn hống hách nói:
- Tiểu tử nhà ngươi, nghe ta nói không, gian phòng to lớn như này không xứng với ngươi, biết điều thì giao lại cho bản thiếu gia.
Bằng không ta cho ngươi nếm mùi lợi hại.
— QUẢNG CÁO —
- Cút.
Hoàng Phủ Thiên mặt không một chút kiên nhân văng ra chữ cút.
- Dám chửi ta! Đừng tưởng vào được Kiếm Trảm tông liền kiêu ngạo như thế, ở Kiếm Trảm tông cũng phân ra cao thấp đó, Hoàng Nguyên trung kì cũng dám trả treo với ta kẻ đạt hạng thứ một trăm sáu mươi.
Thiếu niên áo tím cẩm bào tức giận, bùng nổ thực lực Hoàng Nguyên hậu kì, vung nắm quyền đánh thẳng vào người của Hoàng Phủ Thiên.
Một cỗ phá phong kình khí, trầm thấp vang lên giữa không trung, hướng đến bả vai của Hoàng Phủ Thiên, theo thanh thế thế này, nếu bị đánh trúng người bình thường, nhất định sẽ bị thương nặng, xem ra, người này đã không có ý niệm hạ thủ lưu tình từ đầu.
Mặt Hoàng Phủ Thiên lạnh xuống, ngày hôm nay hai lần bị người ta xuất thủ tâm trọng đương nhiên không thể vui nổi.
Đặc biệt đám người xuất thân gia tộc liền coi thường kẻ khác như thế, Hồng Vũ như vậy, tên này cũng như vậy.
Thực coi hắn dễ hiếp đáp phải không, vậy hắn liền cho hắn biết tí gì gọi là lợi hại.
Hoàng Phủ Thiên nắm chặt tay lại hung hăng cùng thiếu niên áo tím cẩm bào lấy cứng đối cứng cùng lúc.
- Phanh!
Hai nắm tay gặp nhau giữa không trung, thoáng một chút yên tĩnh, khuôn của thiếu niên áo tìm cẩm bào chợt trở nên trắng bệch, vết máu không ngừng từ khóe miệng tràn ra.
Sắc mặt tái xám, cánh tay mạnh mẽ run rẩy, quần áo lúc này tựa như phát ra tiếng kêu phần phật, nắm tay phía trước đẩy mạnh tới, thân hình đối phương giống như một mảnh lá vụn trong cuồng phong bắn ra khỏi Đông Tam viện.
- Aa!
Thiếu niên áo tím cẩm bào cảm giác xương cốt như đã nứt toác ra, duy nhất một quyền Nhật cấp trung phẩm quyền kĩ của hắn liền bị phế luôn.
Trong lòng hắn chợt cảm thấy sợ hãi.
- Tiểu tử nghe cho rõ đây, lão tử không biết ngươi là thiếu gia cái gì nhưng đã ở trong Kiếm Trảm tông này thì không ai thèm quan tâm gia thế của ngươi.
Tông môn cấm tương tàn, nhưng luận bàn thì không cấm.
Nếu ngươi không biết điều thì ngày nào ta cũng LUẬN BÀN với ngươi xem ngươi chịu được mấy quyền của ta… Nghe rõ không.
Hoàng Phủ Thiên lạnh lùng bước tới trước người của thiếu niên áo tím cẩm bào, một bàn chân dẫm lên lực hắn ép hắn nằm rạp xuống đất.
Mỗi câu nói đều gia tăng lực đạo.
- Hiểu… tôi hiểu rồi… Khụ khụ.
Đối phương bị bộ dáng hung hăng của Hoàng Phủ Thiên dọa không nhẹ, lập tức thỏa hiệp nhanh chóng.
- Hừ.
Hoàng Phủ Thiên không thèm quan tâm hắn thật lòng không, xoay người đi vào trong gian nhà gỗ thứ hai của mình đóng sầm cửa lại.
Lòng thiếu niên áo tím mũi ưng kiêng dè, thay đổi sắc mặt, cuối cùng không nói gì hơn.
Nhưng trong con ngươi hẹp dài chớp lóe tia sáng không phục và độc ác.
Lết thân xác của mình vào trong gian nhà gỗ thứ ba.
Đến khi Trần Thập Nhất vì chọn vũ kĩ công pháp tới tận sát thời gian rồi mới quay về.
Nên khi về thì chỉ còn gian phòng cuối cùng, gian kém nhất ở Đông Tam viện mà thôi hắn cũng không ý kiến gì, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với những nơi hắn từng ở trong quá khứ.
Vốn tưởng yên bình rồi, ai ngờ nửa đem Hoàng Phủ Thiên liền bị gõ cửa làm phiền khiến hắn tức tới nhe răng.
Hắn vừa đem Dưỡng Tâm đan nuốt xuống tìm hiểu ảo diệu trong Mãnh Long Kính quyết thì lại gõ cửa.
Hắn đi ra ngoài nhìn.
Không ngờ chính là Mộc Thiên Tuyết! — QUẢNG CÁO —
- Chuyện hôm nay ngươi nhìn thấy tướng mạo ta, ngươi không được phép nói ra ngoài.
Bất kỳ ai cũng không thể nói.
Mộc Thiên Tuyết lạnh như băng nói.
- A!
Hoàng Phủ Thiên không nghĩ tới nàng ta nửa đêm tìm hắn chỉ nói câu này thôi.
- Ta nói nghiêm túc đấy.
Nếu như ta nghe được bất kỳ một lời đồn nào, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, chỉ cần có một chút tiếng đồn nào, chúng ta nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt.
- Khụ khụ, Mộc tiểu thư yên tâm.
Trần thúc có ơn với ta, sao có thể tiết lộ bí mật của tiểu thư ông ấy ra ngoài được.
Tuyệt đối kin như bưng.
Hoàng Phủ Thiên sau đó lẩm bẩm:
- Bộ dáng này chẳng lẽ trên đời này ngoại trừ người thân của nàng ra, ta là nam nhân đầu tiên nhìn thấy mặt sau lớp che sao? Không đến nỗi thế chứ chứ.
- Nếu ngươi biết thì tốt, không phải vì chúng ta ở chung tông môn, ta liền một chiêu giết chết ngươi.
Mộc Thiên Tuyết mặt đầy sát khí, không giống nói chơi.
Hoàng Phủ Thiên không nghĩ nàng ta nghe thấy vội nghiêm trang nói:
- Yên tâm đi, tôi sẽ không nói ra ngoài.
Là nam nhân duy nhất nhìn thấy vẻ đẹp của Mộc tiểu thư, tôi thấy thật vinh hạnh.
Tôi nhất định sẽ giữ ở trong lòng, thể nghiệm cảm giác ưu việt mà người khác không cảm nhận được.
Keng.
Một đạo kiếm quang áp lên cổ Hoàng Phủ Thiên.
Mộc Thiên Tuyết nói:
- Nếu còn nói một câu linh tinh, ta sẽ đem người giết đi.
- Được rồi, ta thề rằng ta sẽ không đem việc này nói cho người thứ ba.
Hoàng Phủ Thiên phát hiện ra Mộc tiểu thư này trừ xinh đẹp chính là không thích nói nói giỡn.
Thật là sao khác xa với khi nàng ngồi trên xe như vậy chứ.
Đến khi tiễn được Mộc Thiên Tuyết về Hoàng Phủ Thiên ngồi trên giường suy ngẫm nói:
- Nàng đeo khăn che suốt ngày như thế, lại không cho ta nói ra diện mạo của nàng như nào.
Không lẽ gia quy của gia tộc hay gì đó sao? Nếu nhìn thấy mặt nàng liền cưới, ừm ừm truyện xưa nào cũng viết như thế.
Nhỡ nàng ấy bắt mình chịu trách nghiệm có nên lĩnh hay không đây….
…….
Những ồn ào cuối cùng cũng khép lại sự thư thái của ngày đầu tiên tiến nhập Kiếm Trảm tông.
Tương lai gian khổ và cố gắng trở thành đỉnh cấp cường giả trong tông môn chuẩn bị mở ra đối với đám thiếu niên này.
Điều đầu tiên bắt đầu chính là cuộc so tài giữa các viện chuẩn bị diễn ra..