Hoàng Phủ Thiên cũng động thân, di chuyển tới vũ kĩ tấn công, tìm tới quyền pháp, với kiếm pháp hắn có một bộ kiếm pháp Nhật cấp thượng phẩm từ tên Hồng Vũ kia nên không cần thiết tìm thêm bộ thứ hai.
Đổi lại quyền pháp thì biết rất ít, nếu tương lai không dùng kiếm mà dùng quyền để đánh đối phương bất ngờ thì cũng ổn.
Hắn chú tâm tới một bộ Nhật cấp thượng phẩm Mãnh Long Kính quyết, vốn phải nhiều người tranh nha chọn mới đúng, sao lại chổng trơ ở đây không ai đoái hoài tới.
Đem bộ Mãnh Long Kính quyết cầm lên xem qua liền hiểu ngay ra vấn đề, thì ra muốn tu luyện bộ quyền pháp này cần thân thể cường đại hơn người bình thường, hoặc ít nhất có công pháp luyện thể cơ sở mới phát ra uy lực chân chính, bằng không cũng chính là phí công vô ích thậm chí thương tổn chính mình.
Nhưng khi sở hữu đủ điều kiện khi luyện tới cảnh giới cao nhất sẽ đánh ra một đầu Mãnh Long chân thực, uy lực phát ra đủ sức đối đầu cùng Huyền Nguyên cảnh cao thủ.
Theo ghi chép thì bộ vũ kĩ này là bản giản hóa của một bộ quyền pháp Hư cấp thượng phẩm Thanh Long Quyền Thần quyền.
- Bộ vũ kĩ này không phải phù hợp với mình nhất hay sao?
Hoàng Phủ Thiên nhìn nó khóe miệng không khỏi vui vẻ, hắn vừa vặn man lực mạnh mẽ lại sở hữu vũ kĩ luyện thể đáp ứng đủ yêu cầu tu luyện rồi.
- Trước tiên cứ xem xét trước đã, thử tìm xem có thứ gì thích hợp hơn bộ quyền pháp này không, nếu không có thì chọn nó cũng không tệ.
Giờ Hoàng Phủ Thiên chân chính là đi dạo xung quanh xem mà thôi.
Đi qua gia sách tâm pháp hàng cuối cùng, chính là nơi thu thập, tàng trữ những thứ tàn phẩm, không đầy đủ.
Có lẽ trong này sẽ tồn tại thứ tốt hơn so với đánh giá của nó, đây chân chính là vận khí của người chọn, một bước lên mây, một bước xuống chó.
Lúc này cơ thể Hoàng Phủ Thiên chợt cứng lại, cảm giác có gì đó quấn hút ở hàng sách này, mà chủ động đi vào xem.
Hắn cũng bị dị trạng này dọa cho không nhẹ nhưng thân thể không nghe lời hắn chút nào.
Một quyển sách nhẹ nhàng rơi xuống.
Nhìn quyển sách này, càng nhìn càng cảm thấy thân thiết, Hoàng Phủ Thiên mơ hồ nhặt quyển sách này lên.
- Minh.
Có lẽ đây là một bí tịch cổ xưa.
Từ những dấu vết do năm tháng lưu lại trên bìa sách có thể thấy được điều đó.
Trên mặt đầu quyển sách chỉ hiện ra chữ Minh huyền ảo, có điều kí tự này có hao hao giống ở chữ Nôm kiếp trước của Hoàng Phủ Thiên thế nhỉ! Chắc hẳn người trên đại lục này cũng không nhận ra chữ ở phía trên.
Không thắng nổi tính hiếu kì, Hoàng Phủ Thiên mở quyển bí tịch này ra xem, hắn có Yên Sở quyến thần diệu đối với công pháp khác không có hứng thú lắm chỉ là cái cảm giác này khống chế tâm thần nên xem thử.
Hoàng Phủ Thiên mở trang đầu tiên ra.
Nó không có bất kỳ lời giới thiệu nào, trực tiếp tiến vào công pháp chính văn.
Hắn lặng lẽ nhẩm đọc.
Mà trong lúc hắn đang đọc, một lực lượng đáng sợ dường như muốn hút hắn vào.
Ầm...
Trong giây lát, một lực lượng huyền bí rót vào trong đầu hắn.
Sau đó trong đầu hắn dường như xuất hiện thể chữ tương tự như trong sách.
Dường như có phạm âm vang lên ở trong đầu hắn.
Sauđó lực lượng này lại xuyên qua kinh mạch trong cơ thể trực tiếp đưa về phía Khí Hải của hắn.
- Chết tiệt, đây là cái gì đây.
Hoàng Phủ Thiên giật mình vội vã xếp bằng cùng lực lượng kì lạ kia phòng vệ.
Trong nháy mắt toàn thân thể tiến vào trạng thái hoàn toàn thả lỏng.
Động tĩnh bên này lập tức khiến cho những người khác trong Tàng Thư Các quan tâm.
Không ít người vây lại xem, không rõ vì sao gia hỏa này lại đột nhiên tu luyện ở chỗ này.
Đúng vào lúc này, mấy thanh niên mặc áo vào cũng nhận ra dị biến vội chạy tới xem xét, liếc thấy quyển sách trong tay Hoàng Phủ Thiên liền giật mình nói:
- Các lão, không hay rồi có người đụng phải Cấm điển.
Ngay tức khắc vị lão nhân tóc hai màu đã xuất hiện sau lưng của thanh niên áo vàng, lão nhân nhìn thấy quyển sách kia mặt xanh mét nạt đối phương:
- Khốn kiếp, tại sao quyển sách đó còn trong Tàng Thư Các, không phải ta dặn các ngươi đem tới Cấm phòng rồi hay sao?
Thanh niên kia bị nạt tới cúi đầu không dám đáp lại.
Mà vị trưởng lão tóc hai màu kia cũng không thể làm gì được, chỉ đánh ra một đạo lục quang bao chùm lấy Hoàng Phủ Thiên sau đó nói với các đệ tử khác tiếp tục tìm kiếm của mình không cần để ý tới Hoàng Phủ Thiên.
Một người thiếu niên cao to đi tới người này chính là Diệp Phong, hắn quả nhiên cũng bị thu hút bởi sự rộn ràng vừa nãy, ôm quyền hỏi thanh niên áo vàng: — QUẢNG CÁO —
- Xin hỏi vị niên trưởng này, Cấm điển là thế nào?
- Một quyển quyết pháp không thể tu luyện.
Trên sách không biết là thể chữ gì, cho nên đã bị đặt tên này.
Thanh niên áo vào kia cũng không đối với thiếu niên tức giận, chỉ thời dài một hơi cảm thán nói.
- Có người nói lật ra chẳng có cảm giác gì cả, xem cũng không hiểu bên trong viết cái gì.
Có vài người mở ra lại thấy từng tầng ma ảnh xuất hiện.
Sau đó không tự chủ được sẽ tu luyện, kim quang tỏa ra từng đợt, giống như tình huống trước mắt.
Thực lực sẽ đột nhiên tăng lên, nhưng hai tới ba năm sau sẽ tẩu hỏa nhập ma, nguyên khí toàn thân bị hủy hết, phải tu luyện lại.
Cả đám rít một ngụm khí lạnh, thế khác gì giết chết con nhà người ta, khác gì thứ tà công hại người hại mình đâu.
- Sư huynh làm sao biết được rõ ràng như vậy?
- Lần trước trong lúc vô ý ta đã nghe Các lão nói vậy.
Từng có vị chấp sự kia kia nói năm đó cũng tu luyện cái này, sau đó trực tiếp tu luyện lại.
Theo hắn nói năm đó vị chấp sự nọ cũng là kinh tài tuyệt diễm, có cơ hội bước vào hàng ngũ trưởng lão.
Nhưng bởi vì tu luyện lại, hiện tại mới rơi vào cảnh vĩnh viễn không bước qua cảnh giới kia được.
Cả đám hóng hớt thở dài một hơi, Hoàng Phủ Thiên chính là tên xui xẻo dính vào Cấm điển này.
Đám Lý Hiên, và hồng y thiếu nữ nghe vậy trong lòng cũng cảm thấy hơi sảng khoái.
Dù sao bọn họ cũng từng bị Hoàng Phủ Thiên đả kích không nhỏ, hiện tại cười trên kẻ khác gặp họa.
Mộc Thiên Tuyết nhìn Hoàng Phủ Thiên một cái cũng không nói gì xoay người quay đi.
….
Hoàng Phủ Thiên lúc này thần hồn đang xuất hiện bên trong Khí Hải.
Hắn đang há hốc mồm trước cảnh tượng trước mặt đây, trên “hồ” Khí Hải của hắn có một bộ xương trắng muốt.
Bộ xương này đang ngồi khoanh chân cố định, xương cốt toàn thân phát ra một đạo hào quanh mượt mà, vẻ mặt vô cùng nghiêm trang!
- Chết tiệt, cái dị trạng gì đây!!!
Trong khí hải xuất hiện một bộ xương to, Hoàng Phủ Thiên quả thực khóc không ra nước mắt.
Điều khiến người ta phát rồ hơn là phía trên đỉnh đầu của bộ xương khô xuất hiện một bóng mờ phiêu diêu.
- Ồ, khí tức quỷ thần trên người của tiểu huynh đệ xem ra là cũng là người từng đi qua Âm Ty Địa Phủ được trực tiếp luân hồi rồi.
Chắc lại là nạn nhân của Diêm Vương đại nhân đúng không?
Bóng mờ nhìn Hoàng Phủ Thiên bộ dáng nghiền ngẫm nói ra.
- Ngưu Đầu huynh?
Hoàng Phủ Thiên nhìn bóng mờ kia thấp thoáng cái đầu trâu thật lớn, giọng nói cũng ồm ồm quen thuộc, nghi hoặc hỏi.
- Là ta, cũng không phải là ta.
Bóng mờ không thấy rõ khuôn mặt có điều nhận ra ý cười nói.
- Ta bây giờ chỉ là một tia thần niệm được lưu lại trong bộ công pháp này mà thôi.
Theo bản năng cộng hưởng với chút tàn dư quỷ thần khí tức còn xót lại trên người của tiểu huynh đệ.
Hoàng Phủ Thiên thở phào một hơi hóa ra là người quen, hắn vội hỏi:
- Ngưu đầu huynh không biết tại sao Khí Hải của ta lại xuất hiện một bộ xương này vậy?
- Bộ xương này chính là hóa thân của bộ công pháp tiểu huynh đệ đã xem đưa vào trong đây, nên tiểu huynh đệ không cần lo lắng nó sẽ không tồn thương tiểu huynh đệ.
Thần niệm của Ngưu Đầu nói.
- Sao có thể, ta đã tu luyện một bộ công pháp trụ cột là Yên Sở quyết rồi, làm thế nào có thể tiếp nhận bộ công pháp nào được nữa! Như thế đi trái với quy luật thông thường rồi?
— QUẢNG CÁO —
Hoàng Phủ Thiên nghe xong đầu đầy dấu hỏi.
- Nói mới nhớ khi tiến vào Khí Hải của cậu ta cảm thấy cái gì đó chướng lắm….
giống như có kẻ nào đó đang nhìm chằm chằm vào chúng ta.
Thần niệm Ngưu Đầu nhíu chặt mày, nhìn không gian rộng lớn trong Khí Hải này.
- Ta sẽ giúp tiểu huynh đệ một tay.
Xem kẻ nào đang giở trò trong Khí Hải của tiểu huynh đệ.
Ngưu Đầu vung cánh tay lên, từng đạo năng lượng làm Khí Hải chợt chấn động không ngừng.
Vô số đạo văn trong Khí Hải từng cái từng cái hiện ra, đây là văn tự của Yên Sở quyết cấu tạo nên không gian này lại bị Ngưu Đầu triệu gọi lên dễ dàng như vậy sao!
Liếc trên vô số văn tự Ngưu Đầu chợt sững lại rồi cười lạnh nói:
- Quả nhiên, Yên Sở quyết công pháp chính là cái hố người to lớn mà, tiểu huynh đệ suýt bị tên khốn nào vẽ ra bộ công pháp này hố rồi.
- Ngưu Đầu huynh, có việc gì sao?
Hoàng Phủ Thiên không hiểu vội hỏi.
- Ngươi nhìn một câu này “ta Vĩnh Sinh” những lời này có vấn đề, công pháp này sợ rằng trong đó có huyền cơ khác!
Ngưu Đầu chớp mắt xuất hiện ngay sát hồn phách của Hoàng Phủ Thiên chỉ điểm nói:
- “Này làm ta cảm giác thành tựu là Chí Tôn, mà tích chỉ là quá khứ, vãng tích, nhận được thành tựu Chí Tôn ta vãng tích, Vĩnh Sinh đích là ta”….
Tiểu huynh đệ hiện nay tự nhiên không có cách nào nhận được vãng tích Thần Thông cùng thành tựu, như vậy cái "Ta" này sợ rằng chỉ không phải là ngươi, mà là người khác!
- Theo ta suy đoán kẻ sáng tạo ra Yên Sở quyết này mới là “Ta” chân chính được nhắc tới trong này.
- Điều này sao có thể? Ta tu luyện Yên Sở quyết hắn làm sao lại thành Chí Tôn gì đó? Trừ phi đoạt xá sống lại
Hoàng Phủ Thiên hít một hơi lãnh khí, tinh tế tính toán Yên Sở quyết, dần dần thấy càng ngày càng nhiều nghi điểm, lúc trước hắn không hiểu gì về tu luyện chỉ chăm chăm vào tìm hiểu dần, nhưng trải qua Ngưu Đầu chỉ điểm, nhất thời phát hiện trong công pháp có rất nhiều chỗ sơ hở.
Nói ra không phải chính là mình tu luyện bộ công pháp là tìm chết sao?
Tu luyện đến trình tự nhất định thì sẽ đem thần hồn của kẻ tạo ra công pháp này từ nơi tối tăm không thể biết dẫn dắt đến, vào làm chủ nhục thể của mình, để bản thân ở trong lúc vô tình liền biến thành hắn!
- Kẻ này năng lực không nhỏ, theo cách nào đó hắn ta đã tạo ra khái niệm luân hồi chuyển kiếp của bản thân hắn, ở thế giới này có lẽ cảnh giới của hắn đã đạt đỉnh phong rồi.
Ngưu Đầu đối với bộ công pháp này cũng tán thưởng một chút, lại nói tiếp:
- Có điều tiểu huynh đệ yên tâm có ta ở đây sẽ không xảy ra việc đó đâu.
Nếu tiểu huynh đệ đã có duyên như vậy ta liền đem Minh quyết ta sáng tạo cho chủ nhân cũ bộ công pháp này tặng cho huynh đệ vậy.
Ta đã căng cứ vào tố chân phàm nhân tạo ra nó.
Tiểu huynh đệ đồng ý không?
- Được.
Hoàng Phủ Thiên nói.
Yên Sở quyết tuy tốt nhưng đối với hắn ta không am hiểu gì chính là món vũ khí hại mình, thà nhận công pháp của Ngưu Đầu còn tốt hơn, cùng lắm là tu luyện lại.
- Tiểu huynh đệ yên tâm, dù có chuyển sang Minh quyết cũng không ảnh hưởng gì tới thực lực hiện tại của tiểu huynh đệ đâu….
Nhưng sẽ mang chút đau đớn.
- Ngưu đầu huynh, bắt đầu đi.
Ngưu Đầu bùng phát lực lượng quỷ thần, len lỏi vào vô số văn tự trong không gian này, từng cái văn tự cấu tạo nên không gian chợt tách rời hóa thành đạo quanh nho nhỏ.
Không gian vì mất đi kết cấu trống đỡ liền bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ, nếu để nó sụp đổ nghĩa là tu vi của Hoàng Phủ Thiên triệt để thế mất.
Hồn phách của Hoàng Phủ Thiên cũng bị chấn động, run rẩy không ngừng.
Thân thể bên ngoài khóe miệng hơi chảy máu, khí tức hỗn loạn.
- Chết thật.
— QUẢNG CÁO —
Trưởng lão tóc hai màu đứng canh cho Hoàng Phủ Thiên cảm nhận khí tức hỗn loạn của hắn tức khắc bắn tới đạo nguyên khí của bản thân bảo trì cho hắn.
Không phải lão có ý tốt, mà vì đây là trách nghiệm của lão, nếu để Hoàng Phủ Thiên lăn đùng ra đây vì Cấm điển thì cao tằng đem lão trách phạt mất.
- Khốn kiếp, năm đó tiểu tử kia dùng thực lực Địa Nguyên cảnh sơ kì một đường luyện tới Địa Nguyên cảnh hậu kì mới xảy ra vấn đề.
Nay tiểu tử này mới Hoàng Nguyên trung kì e không chịu đựng được mất.
Trưởng lão tóc hai màu lo tới vò đầu bứt tai, đồng thời đánh ra vài chục đạo nguyên khí tiến vào từng kinh mạch chủ đạo của Hoàng Phủ Thiên, nay chỉ mong tiểu tử này sớm tỉnh lại mới ổn.
....
Không gian thần niệm của Khí Hải vốn đang có dấu hiệu sụp đổ liền đình chỉ lại, cảm giác đau đớn đối với Hoàng Phủ Thiên cũng dừng lại.
- Ồ, có người đang giúp tiểu huynh đệ bảo trì khí tức, cũng tốt.
Tiểu huynh đệ nhập vào mi tâm trong bộ khô lâu này sẽ nhận được khẩu quyết của Minh quyết, sau đó đem đạo khẩu quyết đó bồi đắp trong không gian liền ổn thỏa được.
Ngưu Đầu nhìn Hoàng Phủ Thiên nói.
Hoàng Phủ Thiên cũng không suy nghĩ nhiều lao tới mi tâm của Khô Lâu Bạch Cốt khổng lồ này, chớp mắt cảm tri của hắn như được khếch đại vô số lần, cũng vô số minh văn truyền vào trong não hải của hắn.
Theo thứ tự Hoàng Phủ Thiên đem văn tự vận chuyển, từng đợt từng đợt tu bổ không gian Khí Hải này.
Rất nhanh khẩu quyết Minh quyết một đường đả thông và phục hồi lại các ránh nứt không gian Khí Hải.
Hoàng Phủ Thiên bỗng nhiên cảm giác được từ trên người bộ xương tản ra một cỗ năng lượng hòa nhã, cuồn cuộn không ngớt rót vào kinh mạch của mình, theo lộ tuyến vận công của Minh quyết tuần hoàn không ngừng.
Đến khi Hoàng Phủ Thiên tiến khỏi đầu khô cốt này thì nhận ra không gian Khí Hải này có biến hóa nghiêng trời.
Trước kia dựa theo Yên Sở quyết thì không gian này trắng xóa không có vận gì tồn tại, nay theo Minh quyết thì không gian trở nên u ám hơn rất nhiều giống như… Địa Phủ tồn tại.
- Tiểu huynh đệ đã hoàn toàn sử dụng được Minh quyết rồi, khi tức quen thuộc.
Còn bộ Yên Sở quyết này tuy là cạm bẫy nhưng số đạo văn trong đó có thể giúp đỡ được tiểu huynh đệ nếu phá hủy thì lãng phí lắm chi bằng ta sẽ khắc vào mình của khô cốt này, khiến huynh đệ vẫn phần nào sử dụng được đặc điểm công pháp này.
Ngưu Đầu nhìn văn tự bị hắn thu trong tay cười nói.
Hắn đem một lượng đạo văn khắc trên đôi mắt rỗng của khô cốt, chấn động nhỏ vang lên, đôi mắt rỗng của khô cốt lóe lên bạch quang mập mờ rất có thần.
- Đa tạ Ngưu Đầu huynh.
Hoàng Phủ Thiên ôm quyền nói.
- Còn nữa, ta có điều muốn nhắc nhở với tiểu huynh đệ.
- Ngưu đầu huynh cứ nói.
- Ngươi nếu tu luyện Minh quyết còn cần phải cẩn thận khi làm việc, tuyệt đối không để cho ai nhìn ra ngươi tu tâm pháp này.
Nếu để cho họ biết ngươi tu luyện tâm pháp này thì cao thủ muốn giết ngươi đoạt pháp.
Vì chủ nhân tâm pháp này trước đây đã từng khiến vô số người trên đại lục này chấn động không thôi rồi.
Phần thần niệm này tồn tại để ngăn cho kẻ khác ở thế giới này đọc được tâm pháp của Minh quyết, nhưng khi giúp tiểu huynh đệ xong thì thần niệm này sẽ tan biến.
Vạn sự mong tiểu huynh đệ cẩn thận.
Ngưu Đầu càng nói thì thân thể càng trở nên mở ảo hơn.
- Tôi đã hiểu.
Hoàng Phủ Thiên gật đầu nói.
- À, Minh quyết là ta tự ý đặt cho nó thôi, nó chữa có tên gì cụ thể, chi bằng tiểu huynh đệ hãy nghĩ cho nó cái tên nhé…
Lời vừa dứt thì Ngưu Đầu tan biến trong mắt của Hoàng Phủ Thiên.
- Tên sao? Vậy thì ta sẽ đặt tên là Minh Ngục Thần quyết đi..