Thấm thoát qua ngày cuối cùng, trong thời gian đó Hoàng Phủ Thiên cùng vị tiểu thư của Trần thúc an tĩnh tu luyện.
Một phần tránh phiền phức không đáng có, còn tiếp theo là củng cố thực lực.
- Không biết rằng đám Lý Kiếm, Vân Uyên đã đến nơi chưa.
Hoàng Phủ Thiên trong lòng thầm nghĩ.
Ngày tuyển chọn đã đến, chúng thiếu niên nam nữ ở trong nhà trọ nghe được một tiếng nói hùng hồn.
- Toàn thể các ngươi hãy tập chung ở cổng thành cho ta, chỉ những người thông qua khảo hạch.
Còn toàn bộ hộ vệ đều phải ở lại.
Toàn thể mọi người trong khách trạm chấn động, nguyên khí không khống chế sôi xục lên.
Một giọng nói mà khiến cho bọn họ mất đi khống chế là cường hãn bậc nào.
Đám người không dám chậm chễ, có kẻ chạy vội xuống, có người xông cửa sổ, đủ loại thân pháp thi triển.
Hoàng Phủ Thiên cũng không ngoại lệ, hắn phản ứng cực nhanh mở tung cửa sổ ra, Tật Phong Bộ vận chuyển, chớp mắt leo lên mái nhà, nhìn trên mái nhà trong thành tràn ngập người.
Chợt một hương thơm nhàn nhạt nhẹ bay vào mũi của Hoàng Phủ Thiên, hắn quay đầu nhìn thấy chính là vị tiểu thư kia cũng đi theo con đương này.
Nàng ta nhìn tới hắn biểu thị cái gật đầu chào hỏi, rồi điểm mũi chân, chớp mắt đã bay vài trượng.
- Thân pháp thật cao manh.
Hoàng Phủ Thiên hơi sững người, sau đó đuổi theo.
Vậy mà vẫn kém hơn nàng ta vài bước.
Sau khi tiếng nói thông báo tới giờ khoảng nửa tách trà, khi Hoàng Phủ Thiên đến tới cũng có vài người tập chung ở đây trước.
Diệp Phong, Lý Hiên cũng có mặt trong đó.
Hai người này khi nhìn thấy vị tiểu thư kia đáp xuống thì ánh mắt chợt sáng lên, chính xác thì toàn thể giới tính đực ở đây đều sáng như sao.
Cực phẩm mĩ nữ, dù nàng ta có đeo khăn che từ khí chất cũng biết được là nữ nhân xinh đẹp.
Mải ngắm mĩ nhân, đến khi hai tên này nhìn thấy Hoàng Phủ Thiên cũng phi thường kinh ngạc, như việc tại sao hộ vệ lại có thể ở đây.
Hoàng Phủ Thiên cũng coi như không thấy họ, đi tới vị tiểu thư xinh đẹp đứng trước ánh mắt đố kị của mấy tên thiếu niên, bộ dáng giống hộ vệ của tiểu thư đó.
Vị tiểu tư cũng không để tâm lắm, dù sao bọn họ cũng tính là quen biết, đỡ hơn người lạ đứng gần nàng.
Một trung niên nam tử ở trước cổng thành nhìn qua đám thiếu niên đến trước này tạm hài lòng.
Rất nhanh sau đó càng nhiều người tập chung ở đây hơn.
Hoàng Phủ Thiên nhìn xung quanh mong có thể tìm được Vân Uyên, Lý Kiếm hay Trần Thập Nhất có điều, tìm ba người trong biển người cũng không dễ dàng lắm.
- Ta tên là Vạn Nhật Minh, là giám khảo thứ nhất của các ngươi, hiện tại, bắt đầu tiến hành khảo hạch hạng thứ nhất!
Sau khi cảm nhận dược tương đối, trung niên nam tử bắt đầu nói.
- Các ngươi chạy theo ta, thẳng đến Kiếm Trảm Tông! Người chậm hơn ta ba phút, tính không thông qua khảo hạch, không cần tiếp tục !
Mọi người nhìn nhau, sau đó một thiếu niên cao to chợt lên tiếng hỏi:
- Tiền bối, thực lực của ngài so với chúng ta cường hãn hơn, nếu đuổi kịp ngài thì e rằng toàn bộ người ở đây đều rớt hết.
— QUẢNG CÁO —
- Các ngươi không cần lo lắng điểm ấy, ta cam đoan các ngươi có thể đuổi cùng tốc độ của ta, tuy nhiên, có thể đuổi kịp bao lâu phải xem sự chịu đựng cùng ý chí các ngươi!
Vạn Nhật Minh mờ nhạt nói.
- Bắt đầu!
Hắn xoay người, thân hình triển khai, đi nhanh tới trước, nhìn như không vội không chậm, nhưng cất bước một cái chính là khoảng cách mười thước trở lên, trong chớp mắt ra được trăm thước.
Chúng thiếu niên tự nhiên không dám lãng phí thời gian, vội vàng đều triển khai thân pháp, chạy theo Vạn Nhật Minh, hơn trăm người nhất thời tạo thành một đạo thẳng tắp thật dài.
Vạn Nhật Minh cũng không nói dối, tốc độ của hắn tuyệt đối chỉ là tu vi còn Hoàng Nguyên, chỉ là thôi phát đến Hoàng Nguyên hậu kì đỉnh, nhanh như tuấn mã.
Khi võ giả đột phá Hoàng Nguyên cảnh chính là bước biến đổi về thể chất, võ giả đạt tới cảnh giới này sự chịu đựng tăng lên rất lớn, toàn lực đi động nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì nửa tiếng, nhưng Trảm Phá Thành cách Kiếm Trảm tông ngoài trăm dặm, ít nhất phải toàn lực đi hơn nửa canh giờ!
Để duy trì trước sau ba phút với Vạn Nhật Minh thì rất nhiều kẻ phải đánh vỡ cực hạn của bản thân.
Vì tiết kiệm lực lượng, dọc theo đường đi không có người nói chuyện, mỗi người đều tận khả năng hoàn mỹ lợi dụng mỗi một phần nguyên khí trong thân thể, tuyệt không dám có chút lãng phí.
Cũng có loại lệ, chính là một nhóm người đạt tới Hoàng Nguyên hậu kì, nguyên khí bọn họ tích lũy hùng hậu, cơ bản không cần lo lắng.
Hoàng Phủ Thiên không nói một lời, Tật Phong Bộ tiêu hao đối với nguyên khí của hắn rất nhỏ, hắn hoàn toàn không cần lo lắng không còn chút sức lực nào.
Có điều hắn vẫn không bắt kịp được vị tiểu thư thần bí kia, cả hai bảo lưu khoảng cách hai bước chân.
Theo Hoàng Phủ Thiên phỏng đoát, vị tiểu thư này đột phá đến Hoàng Nguyên hậu kì là cái chắc, phẩm chất bộ pháp kém cũng là Nhật cấp trung phẩm.
Bộ pháp của tiểu thư khiến những kẻ chạy sau chỉ thấy một đạo thân ảnh áo trắng trôi nổi bồng bềnh, phiêu dật như mưa bay, tốc độ nhanh như gió thổi.
Thời gian đang nhanh chóng trôi qua, sau nửa giờ, khảo nghiệm bắt đầu tàn khốc!
Dần dần có người không theo kịp đội ngũ, một cái, hai cái, ba cái, nhưng tốc độ Vạn Nhật Minh lại không chậm lại chút nào, luôn luôn bảo trì ở trạng thái lúc ban đầu, dẫn đội ngũ đi tới, rất nhanh vứt người tụt lại phía sau không còn thấy bóng dáng.
Mười cái, mười lăm cái, hai mươi!
Người tụt lại phía sau càng ngày càng nhiều, những người còn lại cũng không khẳng định sống khá giả, mỗi một người đều thở hổn hển, mồ hôi cuồn cuộn xuống, dù đám người Diệp Phong, Lý Hiên cũng có chút hô hấp hỗn loạn.
Hoàng Phủ Thiên hô hấp hơi khó nhọc, trán có tầng một mồ hôi rịn.
Dù sao hắn cũng chạy bộ tới Trảm Phá thành này, khả năng khống chế Tật Phong bộ so với nhiều người tốt hơn không ít.
Cộng thêm thể chất cường hãn của hắn, hô hấp hơi khó nhọc đã là nhẹ lắm rồi.
Lại sau vài phút, phía trước xuất hiện một tòa núi không tính là cao, đỉnh núi mơ hồ có thể nhìn thấy lá cờ tung bay vài lần, hai chữ Kiếm Trảm trên lá cờ đón gió phấp phới.
Sắp tới rồi!
Nguyên bản các thiếu niên đã sớm đạt đến cực hạn dường như hăng tiết lên, lập tức đại chấn tinh thần, có mấy người ra sức nhanh chạy, thậm chí vượt qua Vạn Nhật Minh.
— QUẢNG CÁO —
Nhưng nhìn núi ngựa chạy chết, núi kia nhìn như không xa, trên thực tế vẫn còn có lộ trình mười mấy dặm, mấy tên thiếu niên tuy rằng bạo phát một chút, nhưng rất nhanh bị đại bộ phận đuổi theo, cũng bị ném lại đằng sau phía xa xa.
Đến nơi này, càng ngày càng nhiều người đạt tới cực hạn, lục tục rơi ra khỏi đường, bất quá bọn hắn cũng không phải không có hy vọng, bởi vì sau khi Vạn Nhật Minh dừng lại, bọn họ còn có 3 phút.
Rốt cục, Vạn Nhật Minh dừng ở dưới chân núi, hắn quét mắt còn khoảng gần mười người cuối cùng còn dư lại, ánh mắt tán thưởng.
Trong gần hai mươi người này thực lực lực hầu hết là Hoàng Nguyên hậu kì, có thể kiên trì đến cuối cùng, cũng không kỳ quái! Mặc dù bọn họ có chút hô hấp hỗn loạn, nhưng người nào cũng không lộ vẻ mỏi mệt.
Có điều liếc tới vị tiểu thư đeo khăn che mặt và Hoàng Phủ Thiên ánh mắt lóe lên dị sắc.
Người khác không nhận ra cảnh giới của tiểu thư nhưng hắn là Địa Nguyên cảnh hậu kì, tuy nói không tới Thiên Nguyên cảnh có điều nhãn quang của lão há lại nhìn không ra.
Hoàng Nguyên trung kì! Lại có thêm hai Hoàng Nguyên trung kì bắt kịp được.
Dựa vào tiềm lực phát ra, quả thật có thể theo hắn, có thể không kém một bước gắt gao đi theo, điều này không khỏi làm cho người ta khó mà tin được.
Hơn nữa, dường như hai người này còn không đạt đến cực hạn!
Đều có thể lý giải chính là một nguyên khí hai người này tích lũy phi thường hùng hậu, tố chất thân thể có thể mạnh mẽ hơn đồng cấp.
Hoặc là công pháp, vũ kĩ cao cấp.
Cho dù có như thế nào thì cũng là những hạt giống tốt cho tông môn.
Phía sau lục tục có người chạy tới, từng cái hai má đỏ lên, hô hấp to như gió hộp.
Ba, ba, ba, những người này chạy đến điểm, thoáng một cái nằm lăn xuống đất, nhưng bọn hắn cũng biết sau khi tiêu hóa lực lượng trực tiếp ngủ sẽ tai hại vô ích, lại giùng giằng bò dậy vận chuyển công pháp để khôi phục nguyên khí.
Đến thời khắc cuối cùng, bọn họ đã sớm hết sạch nguyên khí, hoàn toàn đang dùng lực lượng của thân thể để chạy, gần như chính là liều mạng.
Ba phút đi qua rất nhanh, Vạn Nhật Minh không chút do dự nói:
- Toàn bộ những kẻ chưa đế đều đã thất bại, những người còn lại mau chóng di chuyển theo ta.
Nguyên khí hùng hồn ép tới những thiếu niên lại chạy tới bị một cỗ lực lượng vô hình ngăn trở, chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Không ít người nghĩ vinh quang gia tộc đã bị vứt, ngay cả đạo khảo nghiệm nhập môn thứ nhất cũng không thông qua, lập tức khóc lớn lên.
Chuyện này dường như có tính lây lan, sơn môn lập tức một mảnh tiếng khóc.
Những người này bỏ qua cơ hội lần này, chờ Kiếm Trảm Tông mở lại sơn môn lại một cái mấy năm , sớm đã vượt qua hai mươi tuổi, không có khả năng tham gia.
Mà không thể bái môn hạ tam đại tông môn, ý nghĩa đời này không có cơ hội đi lên đăng thiên lộ, sao có thể không bị đả kích?
Nghe tiếng khóc truyền tới sau lưng, những người đã qua khảo nghiệm cũng chua chác trong lòng, bởi vì đây chỉ là đạo khảo hạch thứ nhất, ai có thể bảo đảm kế tiếp chính mình sẽ không bị đào thải!
Vạn Nhật Minh xoay người lại, mặt ngó về phía một tòa sơn môn thật to, cung kính xoay mình thi lễ, mang theo chúng thiếu niên theo bậc thềm lên núi.
Hoàng Phủ Thiên nhìn Kiếm Trảm tông, bốn phía xung quanh dãy núi có không ít sương mù cổ quái, dùng mắt thường thật khó mà thấy rõ tình huống trong núi.
Đến khi Vạn Nhật Minh dẫn bọ họ tới đại môn Kiếm Trảm tông.
— QUẢNG CÁO —
Ở đây đã có tới mấy nhóm người đứng chờ sẵn, từng cái đều là Hoàng Nguyên hậu kì chiếm không ít.
Hoàng Phủ Thiên liếc qua mấy nhóm người đó, không ngờ nhìn thấy Lý Kiếm và Vân Uyên, hai người này cũng thông qua khảo hạch.
Mỗi tội bọn họ cũng là mệt tới thở không ra hơi, không để ý tới Hoàng Phủ Thiên cho lắm.
- Vạn chấp sự, đây là người năm nay huynh dẫn nhóm sao?
Lại một nam nhân trung niên đi tới, dáng người cao gầy, trên mặt mang nụ cười hòa ái, dường như rất dễ nói chuyện.
- Trảm Phá thành có tới bốn mươi lăm người đạt, cũng là thành tích không tệ rồi, các thành trì khác còn không có tới ba mươi người.
Đúng là thiếu niên càng ngày càng kém mà.
Tuy nhiên, nghe mấy cái thiếu niên này khinh miệt rõ ràng như vậy, mọi người đều lộ ra vẻ giận dữ, từng người bọn họ ở trong trấn nhỏ đều là thiên tài tuyệt đối, nào bị người khinh thị như thế? Nhưng không ai dám phản đối, họ đều biết tông môn này có được nội tình đáng sợ dường nào, cho nên mới cố sức chui vào!
- Sơn môn mở ra rồi!
Không biết là người nào trong đám thiếu niên hô lên, xung quanh lập tức trở nên sôi nổi.
Vù vù vù...
Một vài thân ảnh liền nhảy vào sơn đạo quanh co hình chữ “U” này.
- Khảo hạch nhập tông thứ hai sắp sửa bắt đầu rồi, các ngươi hay chú ý.
Vạn Nhật Minh cùng rất nhiều chấp sự nhắc nhở sau đó dẫn đầu phía trước.
Khi đi đến sơn đạo quanh co trải đầy đá xanh, mọi người đã đi tới trước mặt khối cửa đá nặng vạn cân kia.
Cửa đá này chính là đại môn của Kiếm Trảm tông.
Tại cửa vào sơn môn, lại xuất hiện một đội thành viên của tông môn, những thành viên trong tông môn này, toàn thân đều mặc một bộ thanh sam có hoa văn.
Người cầm đầu là một trung niên mập mạp.
- Bái kiến Lâm trưởng lão.
Toàn bộ các chấp sự đối với vị trung niên mập mạp này cúi người nói.
Các thiếu niên bên dưới cũng không dám xem thường, liền hành lễ theo.
- Các ngươi lấy lệnh bài ra, phải kiếm tra lệnh bài trước.
Ánh mắt của Lâm trưởng lão nhàn nhạt nhìn thoáng qua mọi người ở đây, kiểu dáng lạnh lùng như đang quét mắt nhìn một đám kiến hôi.
Cả đám nhao nhao lấy lấy bài có số thứ tự trong tay ra.
Đám người đi theo Lâm trưởng lão nhìn nhau gật đầu, vung tay lên vô số đạo quang bắn tới lệnh bàn, từng cái từng cái xuất hiện vô số ngọc quang chói lóa..