Xe ngựa lắc lư đi về phía trước, đột nhiên tốc độ chậm lại.
Khoảnh khắc này, trong mắt bọn họ đột nhiên xuất hiện một điểm đen nho nhỏ.
Xa xa có một điểm đen mờ mờ, cho tới khi ngày càng tiến gần mới nhận ra, điểm đen trong chốc lát đã biến thành một tòa thành lớn cao ngất hùng vĩ, quy mô so với Vân thành còn lớn gấp bốn gấp năm lần, giống như một cựu thú Man Hoang mở cái miệng lớn, nuốt gọn vô số xe ngựa và người đi đường vào trong khiến hắn nảy sinh một cảm giác áp bách hết sức mãnh liệt.
- Tiểu hữu, đây là Trảm Phá thành, là nơi tập chung của những người thông qua vòng tuyển trọn của Kiếm Trảm tông.
Quy mô của thành trì này đối với Kiếm Trảm tông cũng chỉ là chín trâu mất một sợi lông.
Các thành trì lân cận xung quanh thời điểm này đều phục vụ một phục đích.
Là đích đến của các nhân vận khắp Bắc Hoang Châu đến Kiếm Trảm tông gia nhập.
Trần thúc đối với Hoàng Phủ Thiên tương đối ưa thích, nhìn bộ dáng kinh ngạc của hắn liền chủ động giải thích.
- Lớn!
Tường thành trăm dặm liên miên, cao nhất tới mấy chục thước, xa xa nhìn lại giống như một cơn rồng lớn nằm sấp, dường như sống lại bất cứ lúc nào vậy, vô cùng khí phách! Vân thành khởi điểm của hắn so ra vẫn còn kém chút đỉnh.
Vậy cũng được coi là thành nhỏ, thật tò mò không biết Kiếm Trảm tông rốt cuộc quy mô kinh thiên cỡ nào đây.
Trước đại môn, hơn mười thị vệ mang khải giáp, ánh mắt hung dữ dò xét những người tiến nhập vào trong thành.
Những người có lệnh bài đặc thù mới được thông qua, còn không thì đành phải đi ra môn khác.
Xe ngựa rất nhanh đi tới cửa thành, Trần thúc lấy ra một tấm lệnh bài, sau khi thị vệ tiếp nhận kiểm tra liền trả lại cho ông ấy và nói:
- Mỗi người chỉ được mang ít nhất là một thủ vệ, còn lại xin đi vào Nam môn để chờ đợi.
Ý là nói Hoàng Phủ Thiên hoặc Trần thúc tự động quay đầu ra Nam môn của thành đi.
Hoàng Phủ Thiên thấy vậy liền tâm động, lấy tấm lệnh bài mà trước đó bọn họ được phát ra cho thị vệ.
Đối phương tiếp nhận, cẩn thận kiểm tra sau đó trả lại Hoàng Phủ Thiên,
Một thị vệ thay ba người dắt ngựa, đưa bọn họ vào trong thành.
Xe ngựa rất nhanh tiến vào quận thành phồn hoa.
Trên đường đi, ngựa xe như nước, dòng người đông nghịt.
Lúc này Hoàng Phủ Thiên mới phát hiện, tùy tiện một thiếu niên trong quận thành này, phần lớn đều tấn chức Hoàng Nguyên sơ kì, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy thân ảnh của Hoàng Nguyên hậu kì trong đó.
Trọng điểm là những người này tương đối trẻ, nhiều lắm là mười bảy mười tám tuổi, đặt ở Vân thành cũng coi như là thiên tài rồi.
Mà Vân thành, thì rất nhiều người trưởng thành vẫn là người bình thường còn chưa thể bước vào cánh cửa võ đạo.
Rất nhanh thị vệ dẫn họ tới một khách điếm sau đó nói gì đó với tiểu nhị, tiểu nhị liền niềm nở với bọn họ nói:
- Khách quan mời vào, đây là khách điểm dành riêng cho các vị.
Đây là do thành trì mở ra, bởi vì ít ngày này dùng để bố trí cho thiếu niên tham gia khảo hạch nhập môn, cho nên ra ra vào vào tất cả đều là thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, nhỏ nhất thậm chí còn chưa đầy mười lăm!
- Các vị đến sớm hơn dự tính là một ngày, các vị ở đây sẽ là một ngày trước khi Kiếm Trảm tông thu môn.
Tiểu nhị cười giải thích một lèo chi tiết vô cùng.
Hoàng Phủ Thiên nhảy xuống xe ngựa trước, Trần thúc cũng ghé sát vào cửa xe nói:
- Tiểu thư, đã tới khách điếm rồi, chúng ta nghỉ ngơi ở đây trước.
Vị tiểu thư trong xe khẽ mở cửa xe đi ra ngoài, một nữ nhân mặc váy dài màu trắng tuyệt trần chậm rãi bước ra từ đám người, ồn ào xung quanh chợt im bặt.
Toàn thể đám thanh thiếu niên kia như ngừng hô hấp, mắt nhìn về cùng một hướng.
Thiếu nữ tuổi có lẽ mười sáu mười bảy, trên khuôn mặt được che bởi lớp khăn lụa không nhìn rõ dung nhan bên dưới, có điều làn da trắng như bông tuyết mùa đông khiến người ta mê ly.
Tóc dài đen như mực, váy trắng làm nổi bật thiếu nữ tỏa sáng khiếp người.
Thiếu nữ áo trắng như bao phủ trong vầng sáng trắng, xinh đẹp tinh khiết đến không chân thật.
Đặc biệt là đôi mắt của thiếu nữ, giống như tòa băng sơn khiến người ta phải rùng mình vì lạnh lẽo.
— QUẢNG CÁO —
Hoàng Phủ Thiên cũng sững người vì vị tiểu thư lần đầu tiên thấy mặt này, có điều sống hai kiếp người định lực vẫn có một chút.
Trong lòng nhẩm bảng cửu chương, cố gắng quay đầu rời đi, không thì nhân tâm hắn không yên lòng lắm.
Ánh mắt của hắn rất nhanh thu hồi.
Mỗi tội hắn cảm thấy người này có chút quen mắt, hay gặp ở đâu rồi.
Chắc không phải, khí chất tới mức này không lẽ hắn gặp rồi lí nào có thể quên được.
Trần thúc nhìn thấy Hoàng Phủ Thiên bình thản khi tiểu thư xuất hiện liền đánh giá cao hắn hơn một bậc.
Vị tiểu thư kia trước ánh mắt kinh diễm của mọi người cũng đã quen, đến khi nhìn thấy Hoàng Phủ Thiên thì đôi mắt như tòa núi băng lại hiện lên tia giật mình, giống như quen hắn.
Có điều rất nhanh ánh mắt rời đi.
Bước xuống dưới sự dìu của Trần thúc.
Đám thanh thiếu niên nhìn thấy vị tiểu thư khí thái như thế giống như lang sói muốn bổ nhào vào người cô nàng vậy.
- Hừ.
Trần thúc đương nhiên nhìn ra ý đồ của bọn chúng, thở ra một hơi, khí tức Huyền Nguyên cảnh tràn ra bao trùm không gian, làm đám loắt nhắt trong khách điếm vốn tràn ngập thèm thuồng vội co đầu rụt cổ lại.
Cũng đúng, hầu hết bọn họ đều là thiếu gia của một gia tộc tại các thành trì, gia tộc cùng lắm là có một tới hai Huyền Nguyên cảnh tọa trấn, hộ vệ cũng chỉ là Hoàn Nguyên.
Mà vị tiểu thư này lại có tới Huyền Nguyên cảnh làm đi theo, dù không phải là đại gia tộc cũng là viên ngọc quý được nâng niu, không có mắt trêu chọc là tìm chết.
Ánh mắt của bọn họ rất nhanh truyền tới Hoàng Phủ Thiên, đi cùng vị tiểu thư xinh đẹp như thế rốt cuộc hai người có quan hệ gì.
Trái lại, người bình tĩnh ở đây nhất là tiểu nhị, hắn thành thục lấy ra khóa phòng và dẫn dắt bọn họ lên trên tầng.
- Vậy Trần thúc và tiểu thư nghỉ ngơi.
Nhận được phòng rồi Hoàng Phủ Thiên đối với hai người kia ôm quyền nói.
- Vậy tiểu hữu nghỉ ngơi.
Cả ba người cùng tiến vào gian phòng bất đồng.
Hoàng Phủ Thiên tiến vào trong gian phòng nằm ườn trên giường một lúc, sau đó trong giới chỉ lấy ra một cái hộp lấy ra viên Dưỡng Tâm đan.
Đối với loại đan dược này hắn tương đối hiếu kì trước công dụng của nó.
Công hiệu của Dưỡng Tâm đan đó là khiến lúc võ giả tu luyện vũ kỹ, đạt được một loại cảnh giới chân chỉnh trong lòng không còn tạp niệm, cảnh giới vong ngã, thậm chỉ có thể sinh ra tinh ngộ và sinh linh cảm, đối với tình trạng tu luyện vũ kỹ, đột nhiên tăng mạnh!
Hoàng Phủ Thiên dùng hai ngón tay kẹp viên dược hoàn màu xanh Dưỡng Tâm Đan nằm ở trong hộp ngọc kia đưa vào miệng.
Đan dược vừa vào trong miệng, khiến hắn có cảm giác thơm, ngọt không kiêng nể chút nào lượn tại yết hầu, chảy vào trong bụng.
Linh đài trong sáng, vô nhân vô ngã!
Vạn vật không bận lòng! Dường như ngay cả hoàn cành xung quanh đều không liên quan đến mình!
Chỉ có, trong đầu thoáng hiện tâm pháp của Thiết Man Thể quyết! Giờ khắc này, đường bộ vốn không rõ mà không có manh mối, bắt đầu trở nên dần dần rõ rằng! Lóe sáng lên trong đầu Hoàng Phủ Thiên!
Hoàng Phủ Thiên như được hiểu ra, thúc đẩy tia nguyên khí kia trong cơ thể, chạy vào trong một số kinh mạch đặc thù liên tục công kích.
Cho tới khi hai canh giờ sau hiệu lực của Dưỡng Tâm đan tan đi Hoàng Phủ Thiên mới chậm rãi mở mắt ra.
Trong hai canh giờ vừa rồi hắn đã tu luyện Thiết Man Thể quyết tới cực hạn của tầng thứ nhất.
- Dưỡng Tâm đan và Yên Sở quyết dường như có chỗ tương đồng.
Hoàng Phủ Thiên lẩm bẩm nói:
- Yên Sở quyết giúp ta chìm vào thế giới huyền ảo của vũ kỹ có tính công kích hay di động.
Để ta có thể thôi diễn lại nó, đối phương càng thuần thục vũ kĩ, thì thôi diễn lại càng được nhanh hơn, nắm được nhiều hơn, quá trình sử dụng thuận lợi hơn.
Trái lại đối phương chỉ nắm vững da lông thì Yên Sở quyết cũng không phát huy quá nhiều tác dụng cho bản thân.
Còn đối với dạng vũ kỹ luyện thể, tăng cường man lực thì Yên Sở quyết trực tiếp không còn bất kì lợi thế gì để thôi diễn.
- Ngược lại Dưỡng Tâm đan lại có thể có tác dụng giúp người học tất cả các loại vũ kỹ rút ngắn lại thời gian tu luyện, đột phá được bình cảnh nhanh hơn nhiều.
Trong trường hợp ta muốn học vũ kỹ cấp cao nào đó có thể dùng Dưỡng Tâm đan tăng cường cảm tri.
Hoàng Phủ Thiên khoanh tay chợt lấy ra một viên Dưỡng Tâm đan cùng với Huyết Nhân Sâm năm trăm tuổi lẩm bẩm:
- Chi bằng lợi dung Dưỡng Tâm đan và Huyết Nhân Sâm đột phá Thiết Man Thể lên giai đoạn thứ hai.
— QUẢNG CÁO —
Đưa Huyết Nhân Sâm vào miệng trong cơ thể dược lực tràn ngập, tích tụ lại một chỗ.
lúc nhất thời khó có thể hấp thu.
So với Huyết Nhân Sâm ba trăm năm mạnh hơn nhiều, ngay lập tức đem Dưỡng Tâm Đan hấp thu.
Dược lực cảu đều đã bắt đầu giao chiến nguyên khí của Hoàng Phủ Thiên trong lục phủ ngũ tạng, xương cốt kinh mạch, huyết quản.
Như thiên quân vạn mà.
quyết chiến sa trường!
Cảm giác này so với giai đoạn đầu của Thiết Man Thể quyết đau đớn không biết bao nhiêu lần.
Dưỡng Tâm đan cưỡng chế đem Hoàng Phủ Thiên từ trong đau đớn chìm vào cảm giác huyền ảo, đem cỗ dược lực kia xông phá từng gồng xiêng, đem rót vào từng sợi kinh mạch, bao bọc lên gân cốt.
- Hự.
Khi hắn cắn răng chịu đựng.
- Không là gì so với đau đớn khi đó.
Trong lòng hắn cố gắng nhớ tới cảm giác đau đớn khi nuốt nội đan của đầu Huyết Xà kia để tìm thấy được sự kiên cường hơn.
Một canh giờ qua đi, ự đau đớn hoàn toàn mất đi, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch, huyết quản da thịt trở nên cứng rắn như sắt! Đúng với chữ “Thiết” của quyết pháp.
Hắn chợt mở mắt, hai mắt sáng lên.
- A!
Lúc này cơ thể toàn thân săn chắc sáng bóng, lại mơ hồ phát ra hồng quang, dưới da thịt như có bảo quang lưu động.
- Đã đột phá tới giai đoạn thứ hai của Thiết Man Thể quyết rồi.
Cảm nhận lực lượng cơ thể tràn đầy, Hoàng Phủ Thiên lẩm bẩm.
Theo nếu như vậy thì lực lượng thân thể hiện tại của hắn toàn lực đánh ra cũng là trên hai nghìn cân lực.
- Ta có cảm giác, giờ gặp lại tên Bác Hải đó, thì dùng lực lượng thân thể cũng có thể đánh cho mẹ hắn không nhận ra.
Hoàng Phủ Thiên khẽ lẩm bẩm nói.
……
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, sắc trời cũng đã tối lại, ánh đèn rực rỡ bật lên, Hoàng Phủ Thiên cảm thấy đói bụng, liền đi ra khỏi phòng tiến về phía khách điếm.
Lúc này đã có không ít người rời phòng xuống ăn cơm, bởi vì tất cả đều là thiếu niên, cho dù không quen nhau cũng cùng lứa tuổi, không khí rất là náo nhiệt.
Mọi người đều là thiên tài trong trấn, tự nhiên ai cũng không chịu phục ai, nói đến hai ngày sau, mỗi người đều mặt đỏ tới mang tai, nhao nhao tuyên bố mình mới là thiên tài trong thiên tài.
- Oanh!
- Không cần tranh cãi nữa, hạng nhất chỉ có thể là Diệp Phong.
Một gã thiếu niên nặng nề vỗ xuống mặt bàn, chân phải chống lên bàn, bộ dáng cực kỳ kiêu ngạo.
- Ngươi cái thứ đồ vậy gì ở đây?
Mọi người lập tức công phẫn.
- Diệp gia, nghe bao mà ghim vào đầu đi!
Thiếu niên kia vênh váo tự hào:
- Các ngươi chưa nghe nói qua tên Diệp Phong của Diệp gia chúng ta, năm nay mới mười sáu tuổi, nhưng đã Hoàng Nguyên hậu kì!
Lời này vừa ra, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, đây cũng không phải thiên phú mạnh nhất, nhưng tuyệt đối là thiếu niên có tu vi mạnh nhất trong này.
Ở nơi này dùng thực lực xưng vương, hết thảy những cái khác đều là giả! — QUẢNG CÁO —
Mười bảy tuổi, Hoàng Nguyên hậu kỳ thiên phú đúng là đủ cường hãn.
- Hoàng Nguyên hậu kì thì thế nào, ỷ vào gia tộc đầu tư, đồng dạng là Hoàng Nguyên cảnh, đánh nhau ai thua ai thắng còn không biết !
Trầm mặc một hồi, một thiếu niên đột nhiên nói.
Chung quanh lập tức vang lên một mảnh thanh âm phụ họa không chịu thua theo.
Ở thế giới này, thực lực đại biểu hết thảy, nếu muốn khiến những thiên tài từ nhỏ ngạo thị cùng thế hệ bội phục thiệt tình, trừ bỏ tu vi cảnh giới ra, còn phải xem chiến lực!
Thiên tài chân chính, là có thể nghịch phạt võ giả bậc cao !
- Thật sự đánh nhau, mười các ngươi cùng nhau cũng không phải là đối thủ của Diệp Phong!
Thiếu niên kia không sợ nhiều người tức giận, cả người đều đứng ở trên bàn, hoa chân múa tay vui sướng, nước miếng văng tung tóe.
- Lăn xuống!
- Diệp gia có gì đặc biệt hơn người, cũng chỉ là có ba Huyền Nguyên cao thủ tọa trấn mà thôi, kinh thường gia tộc khác không có sao?
- Tên tiểu tử này!
Chúng thiếu niên đều là hạng người huyết khí phương cương, đều nhao nhao quát lên, kỳ quái là, tuy rằng miệng náo nhiệt, lại cũng không ai xuất thủ, chỉ ỷ vào miệng càng thêm náo nhiệt.
Hoàng Phủ Thiên khô hạn lời, muốn ăn bát cơm cũng không yên.
Hắn vội lấy đồ ăn đầy sau đó bê lên trên phòng, tránh cho phiền phức nhảy tới đầu hắn.
- Diệp gia chúng ta thì sao.
Một tiếng cười lạnh rất có uy nghiêm, một bóng người thon dài cũng đã đi tới, đi qua nơi nào, người phụ cận ai cũng bị khí thế cường đại ngạnh sinh bức lui, tự động nhường ra một cái lối đi.
Một người trẻ tuổi đi đến trung ương phòng lớn, ngạo nghễ mà đứng, cả người tản phát ra khí thế hách nhân.
Mọi người ai cũng chợt nghiêm lại, bọn họ không ngờ bị khí thế người trẻ tuổi kia lộ ra ngoài bức lui.
Hoàng Nguyên cảnh hậu kì, thậm chí còn mạnh hơn hậu kì bình thường.
Ngang ngửa với trình độ của Bác Hải, chạm tới Huyền Nguyên.
Tên này thật đáng sợ!
Hoàng Phủ Thiên phát hiện ra Diệp Phong này chính là kẻ hắn từng gặp.
Hắn cũng nghiêm túc đánh giá người gọi Diệp Phong này, tuy bản thân chém giết Hoàng Nguyên hậu kì cũng có mấy cái, cũng có đả bại Bác Hải.
Nhưng đối với loại thiên tài trẻ tuổi như Diệp Phong cũng có chút bội phục đi.
Hồng Vũ đồng dạng là con của gia tộc lớn, không phải chỉ có Hoàng Nguyên trung kì thôi sao.
- Diệp Phong, ở đây dù gì cũng là tụ tập thiên tài với nhau, cũng không nên quá kiêu ngạo, bằng không sẽ ăn trái đắng.
Nhóm người này rõ ràng còn trẻ.
Cầm đầu là một cô gái mặc một áo hồng bó sát người, dáng người đầy đặn, chỗ nào nên lồi thì lồi, lõm thì lõm, thật là một nữ tử mê người.
Cái váy ngắn không che được đôi chân thon dài làm trong đại sảnh có có không ít ánh mắt nam tử ngẫu nhiên đảo qua cặp đùi này, trong mắt hiện lên một chút thèm muốn.
- Một nữ nhân thôi cũng dám to tiếng ở đây, đả bại ngươi, ta chỉ cần ba chiêu! Ân, cho ngươi mặt mũi, nhiều nhất chỉ cần mười chiêu!
Mọi người đều im lặng, đây tột cùng là ai kiêu ngạo hơn a!
Võ giả, người nào không thích tranh đấu tàn nhẫn? Không có khát vọng đối với thắng lợi, đào đâu ra động lực đi tới?
Hoàng Phủ Thiên nhìn đám người Diệp – Lý kia đầu hơi bị to ra, trùng hợp như vậy, hắn vội cầm đồ ăn trong tay, quay người lên.
Dưa đã hóng đủ cũng đến lúc tự lặn rồi..