Không mất thời giờ, tên nam tử còn lại bị trấn sát.
Còn hai nữ tử, một người quyết không chịu mệnh nhục nên tự sát, người còn lại chưa kịp tự sát thì đã bị bắt lại.
Sau khi giết xong đám người xui xẻo kia, Hồng Vũ lấy hết đan dược của bọn họ rồi tiếp tục lên đường, theo hướng đi có lẽ là tới Trảm Phá thành.
Xem ra hắn cũng có một cái gạch ngang tới Kiếm Trảm tông rồi.
Không được, chi bằng đem hắn diệt sát đi, nếu tương lai hắn thực sự có thể vào Kiếm Trảm tông thì đám Vân Uyên, Lý Kiếm cũng khó sống.
Hoàng Phủ Thiên quyết định âm thầm đi theo tên Hồng Vũ này, tìm cơ hội ra tay.
Khởi hành tới gần tối, đám người Hồng Vũ dừng lại ở một cái sơn cốc cắm trại nghỉ ngơi.
Còn Hoàng Phủ Thiên lựa chọn ở một dòng sông nhỏ, vì không có giới chỉ nên chắc chắn đám người đó sẽ cắm quan ở một vị trí có nguồn nước ở gần.
Vì vậy hắn chỉ cần mai phục trước ở đây sau đó hạ dần từng tên một mà thôi.
Từ trong giới chỉ lấy ra cây ngân cung cùng các mũi tên trong tay, bản thân Hoàng Phủ Thiên im lặng hòa vào với cảnh vật.
Đêm tối như vậy muốn xác định rất khó khăn, thích hợp để hạ thủ.
Đúng lúc này Hoàng Phủ Thiên lại nhìn thấy một thân ảnh đang lén lút cũng ẩn nấp gần bờ sông, sau đó nhảy xuống dòng sông, giống như muốn mai phục.
Có kẻ mang ý định giống hắn sao?
Đợi tới gần hai canh giờ sau sau.
Phía hạp cốc truyền đến bước chân nhè nhẹ, vài hộ vệ đi tới.
Có tổng cộng ba người, người cầm đầu là một đại hán mặt ngựa, thực lực Hoàng Nguyên trung kì đỉnh hai bên hắn là hai tên một béo một gầy, tu vi theo thứ tự là Hoàng Nguyên trung kì.
Bọn chúng vừa đi vừa cười dâm uế nói:
- Nữ tử kia cũng thật tao, không biết thiếu chủ chán có đem thưởng cho chúng ta không?
- Ngươi còn không nhiểu tính thiếu chủ sao, đương nhiên là có rồi.
Chậc chậc, đến lúc đó chúng ta tha hồ mà dày vò nha đầu đó.
Mấy người đi tới bờ sông ngồi xổm xuống lấy nước mang về.
Xoạt.
Đúng lúc này, trong nước sông nhảy ra một thanh niên mặc áo đen, hắn tung ra một chưởng, từ bên cạnh đánh tới, đối chiến một kích với đại hán mặt ngựa.
Phong Vân Chưởng!
Vừa ra tay thì hắn đã sử dụng chưởng pháp đỉnh cấp sở trường của mình.
Phành phành...
Đại hán mặt ngựa dưới tình huống vội vàng không kịp phòng bị, đối chiến một kích, khí huyết chấn động nhộn nhạo, bị thụ thương.
Đối phương thừa thắng truy kích, lại tiếp tục đánh ra các loại chưởng pháp liên tục ép đối phương không kịp trở tay.
- Mã Tam, ta đến giúp ngươi.
Tên đại hán mập mạp ở bên cạnh cũng xuất kích.
Vù...
Hoàng Phủ Thiên đứng trên gốc đại thụ, dây cung chấn động, một đạo tiễn ảnh màu vàng như thiểm điện vạch phá vòm trời, xẹt qua hư không, tạo thành một đường vòng cung.
A...
— QUẢNG CÁO —
Event
Tên đại hán mập không kịp đề phòng bị một mũi tên xuyên qua lồng ngực “phịch” một tiếng, ngã xuống đất, cơ bản mất đi chiến lực.
- Có mai phục! Trong chỗ tối có cung thủ.
Tên đại béo bị trúng tên trọng thương, đau nhức rên rỉ không thôi, mũi tên đã bắn trúng lồng ngực nhưng không trúng tim tạm thời chưa chết, nhưng khiến hắn sinh cơ đang liên tục trôi đi.
Tên đại hán gầy vội lao tới phía tên mập lại một mũi tên phá không mà đến, bay sượt qua quần áo của tên đại hán gầy.
Nguy hiểm thật!
Tên đại hán gầy lăn một vòng miễn cưỡng tránh thoát một tiễn.
Còn đồng bọn của hắn không may mắn như thế, mũi thứ hai trực tiếp xuyên qua cổ họng của hắn tử vong ngay tại chỗ.
- Ngươi trước hết rút lui trở về thông báo.
Đại hâm mặt ngựa miễn cưỡng chặn được công kích của người kia, hét lớn với đồng bọn.
- Mã Tam, ngươi hãy cẩn thận!
Chạy đi đâu!
Hoàng Phủ Thiên lấy ra chiếc mũi tiễn đặc biệt, hướng tới tên đang chạy trốn kia bắn tới, mũi tên phá không đâm tới phía tên đại hán gầy kia.
Có điều hắn đã sớm có phòng bị, một thanh đoảng kiếm vung lên muốn đánh gãy mũi tên đó, nhưng đầu mũi tên này có chút đặc biệt, va chạm với đoản đao nổi thành tia hỏa diễm, ở khoảng cách gần như vậy hỏa diễm đốt trúng mắt của tên đại hán gầy gò khiến hắn tạm thời mất đi thị lực.
Phập.
Một mũi tên tiếp theo bắn tới, trực tiếp xuyên qua đầu của tên đại hán mập, tên thứ hai chết đi.
Thấy đồng đội mình liên tiếp tử vong, đại hán mặt ngựa trong phút chốc thất thần, nắm quyền của đối thủ tên mặt ngực xen vào khoảng khắc đó một quyền đánh nát đầu tên mặt ngựa.
Giờ phút này khó mà phòng bị.
Sau khi giết xong tên đại hán mặt ngựa, người tập kích dưới sông nhìn về phía mũi tên bắn ra ôm quyền nói:
- Đa tạ các hạ ra tay tương trợ, tại hạ cảm kích không thôi.
Không ai đáp lời, Hoàng Phủ Thiên không hề xác định là đối phương là đồng minh hay địch nhân, nên hắn sẽ không hiện thân trước kẻ đó.
Đối phương hẳn cũng hiểu điều đó nên sau khi lục lọi đồ trên người ba tên kia tìm ra một ít nguyên kim, ngoài ra có một lọ huyễn cốt tán thì bắt đầu xử lý cái xác rồi đem huyễn cân tán hòa vào dòng suối.
Bản thân thì ẩn nấp ở một địa phương khác
…..
- Đại ca! Mấy huynh đệ vừa rồi ra ngoài tìm hiểu vẫn chưa trở về.
Một người mặc quần áo chỉnh tề chạy tới phía người đàn ông đứng đầu Hoàng Nguyên hậu kì báo cáo.
- Hai canh giờ còn chưa trở về thì chắc chắn đã rơi vào bất hạnh rồi...
Bên trong huyệt động thanh âm trầm thấp của một nam tử trung niên.
- Lập tức phái người để phòng, ta hoài nghi địch nhân mò đến tận đây.
Một đêm này đám người Hồng Vũ canh trừng trước cửa động không hề tách ra.
— QUẢNG CÁO —
Event
Sang này thứ hai, khi đám người đó lên trên đường muột lần nữa.
Hoàng Phủ Thiên cùng người kia âm thầm bám theo sau lưng.
Vẫn chờ tới đêm tối hai người ẩn nấp.
Sau lần hành động trước thì đám hộ vệ của Hồng Vũ hành động cẩn trọng hơn rất nhiều không hề tách nhau ra nữa.
Mà tên Hồng Vũ bộ dáng vẫn bất cần đời, một tay ôm lấy eo một nữ nhân trêu đùa.
Mà cả người ngồi lên một nữ nhân, chính là cô gái xấu số bị bắt đó.
- Quả là một tên súc vật mà.
Hoàng Phủ Thiên nhìn tràng cảnh đó trong miệng lẩm bẩm.
Hiện tại hắn cách đám người đó ngoài trăm trượng, đối phương có hộ vệ Hoàng Nguyên hậu kì, dù có bắn lén cũng khó mà kích sát được, có khi còn bị bại lộ hành tung, phải làm thế nào đây.
Đúng lúc này tên hộ vệ Hoàng Nguyên hậu kì liếc nhìn một góc lớn tiếng nói:
- Là kẻ nào, ra đây.
Ở trong bụi rậm đó chính là chỗ mà kẻ từng cùng Hoàng Phủ Thiên kích sát tên hộ vệ.
Ngay lập tức tên đó phản ứng cực nhanh lẩn trốn vào trong rừng rậm.
Tên Hoàng Nguyên hậu kì liếc nhìn hai tên thủ hạ, hai tên đó nguyên khí trong nháy mắ bao lấy hai chân, toàn thân như mũi nhọn bắn ra, bắt về phía phương vừa nãy.
Người đó tốc độ chạy cũng rất nhanh, còn am hiểu địa hình trong rừng, nhưng hắn giống như đang dụ dỗ kẻ khác đuổi theo, chỉ một lúc sau, tiếng bước chân đuổi theo càng ngày càng rõ rằng, người đó ngẩng đầu nhìn lại, đang thấy hai tên hộ vệ đang vội vàng đuổi theo mình.
Hai tên hộ vệ nhìn bộ quần áo trên người người đó, cười lạnh nói:
- Ha ha ha ha! Nguyên lai là tiểu cẩu còn xót lại này? Ha ha ha! Ngươi trốn thì trốn, chúng ta không tìm ngươi còn chưa tính, không nghĩ tới, ngươi dì nhiên chủ động dân xác ra ngoài, ngươi bị lừa đá vào đầu à? Ha ha ha ha ha!
Hai người quan sát đến, quanh thân người tòa ra tu vi Hoàng Nguyên trung kì, nhưng bọn hắn vẫn không đặt ờ trong mắt.
Dù sao, hắn có tu vi Hoàng Nguyên trung kì lâu năm lại còn có hai người đuổi theo, không lẽ không bắt được một tên Hoàng Nguyên trung kì thợ săn sao.
Khoảng cách hai bên, từ từ kéo dài ra chừng mười thước.
Cùng lúc đó, hai tên kia bị dẫn dụ lại lọt vào tầm công kích của Hoàng Phủ Thiên, đứng ở trên cây lớn, dây cung run lên, một mũi tên nhọn phá nát hư không phát ra kình phong rít gào.
Phịch...
Hai tên kia lần này đuổi theo đối phương đã có tâm trạng phòng bị, ngay lập tức phản ứng kịp, đưa binh khí nghênh đón được.
- Sưu!
Thân hình người đó chợt lóe, trong một hô hấp, đã từ bên ngoài mười thước, trực tiếp vọt tới trước mắt một tên không hộ vệ.
Lần gia tốc đột nhiên này, giống như quỷ mị.
Tên hộ vệ nghênh đón cung tiễn căn bản không kịp phản ứng qua đây.
Người đó dơ cao nắm quyền ngưng tụ nguyên kích cường đại, dưới chân vận đủ cước bộ nhanh chóng sát qua bên người tên hộ vệ đó.
- A!
Đối phương gầm lên một tiếng như dã thú lồng lộn, bất quá, âm thanh của hắn ngắn ngủi dị thưởng, trong nháy mắt đã dừng lại, như bị quyền khí cường đại chặt đứt.
Cái đầu đứt gãy, quay ngoặc xuống tử vong.
Mà tên còn lại liền bị một tiễn xuyên đầu chết theo đồng bọn.
Người đó cũng không ở lại chỗ này hắn biết, tiếng rống trước khi chết vừa rồi, tất nhiên sẽ làm kinh động đám người kia.
Liền rút mũi tên ra, dùng quyền đánh nát đầu đối phương.
Rồi chạy tới đến một đám cỏ bên trái cách đó gần năm mươi trượng, nguyên khí lặng lẽ biến mất toàn thân như biến ảo thành một cây khô, không mang theo chút ba động nào, lẳng lặng ẩn núp.
Đây giống với kĩ năng của thợ săn thay vì nói giống vũ kĩ ẩn thân.
— QUẢNG CÁO —
Event
Xem ra đối phương không muốn Hoàng Phủ Thiên bị phát giác ra nên dùng cách đó che dấu.
Tên Hoàng Nguyên hậu khì vốn tâm tư vô cùng cẩn trọng, nghe được một tiếng tru lên ngắn ngủi liền nhận ra không ổn liền nhìn tên Hoàng Nguyên hậu kì còn lại nói:
- Bảo vệ an nguy cho thiếu chủ, ta đi xem như thế nào.
Hắn mang theo binh khí, bay thẳng đến nơi phát ra tiếng kêu thảm.
Trong đêm yên lặng, tiếng tru này giống như quy khóc, lại như sói tru, quy dị nói không thành lời, kinh khủng bất tận.
- Có, có chuyện gì?
Hồng Vũ tên nhị tế tổ này, nháy mắt liền cảm thấy trong lòng sợ hãi, trên lưng gia như có một khối băng lạnh ụp vào, quai hàm hắn run lên, thất hồn lạch phách nói.
- Xem ra có kẻ âm thầm theo dõi chúng ta, ra tay với các hộ vệ.
Bác Hải đã đi xem xét, thiếu chủ không cần lo lắng.
Tên Hoàng Nguyên hậu kì còn lại cung kính nói với Hồng Vũ.
- Các ngươi cẩn thận cho ta, nếu ta có mệnh hệ gì thì cha ta sẽ không tha cho các ngươi đâu.
Hồng Vũ hơi lo sợ nhưng cố gắng không có biểu lộ gì, mỗi tội ai cũng nhìn ra hắn đang sợ, thật là một tên phế vật, lúc dựa hơi giết người ta thì vênh vênh tự đắc, giờ gặp chút chuyện thì lộ ra sợ hãi tới như vậy.
Hoàng Nguyên hậu kì gọi là Bác Hải chạy tới đi được vài trăm thước, dưới ánh trăng, thi thể cứng ngắc của hai thuộc hạ mình, chết một cách vô thanh vô tức, không khí trầm lặng.
- Bị một kích mất mạng, trực tiếp miểu sát, ngay cả cơ hội hoàn thủ cùng không có...!Tính tới bây giờ chúng ta đã mất đi năm hộ vệ rồi.
Bác Hải quan sát thi thể của hai thủ hạ, nặng nề rút ra kết luận.
Hắn quay lại phía Hồng Vũ bẩm báo, trong lòng dâng lên một loại dự cảm bất thường.
- Vậy thì làm như thế nào? Hai ngươi là Hoàng Nguyên hậu kì không lẽ không thể đảm bảo an toàn cho ta.
Hồng Vũ tức giận nói.
- Thiếu chủ, hiện tại chúng ta ngoài sáng, đối phương trong tối rất khó phòng bị.
Chi bằng chúng ta cấp tốc lên đường sớm đến Phong Vũ thành như vậy mới có thể đảm bảo an toàn cho ngài.
Bác Hải giọng nói hơi trầm xuống nói.
- Phế vật, các ngươi là một lũ phế vật, đến việc bảo vệ ta an toàn còn không làm được.
Hồng gia nuôi các ngươi đúng là tốn gạo.
Hồng Vũ đem trút hết sự tức giận lên người đám hộ vệ mắng bọ họ.
Sau đó cũng phải lên đường, ai bảo hắn sợ hãi.
Mà hai người Hoàng Phủ Thiên giống như u linh theo đuổi đám người Hồng Vũ, tùy thời ra tay.
Vì phòng bị đám Hoàng Phủ Thiên mà bọn Hồng Vũ phải cấp tốc di chuyên ngày đêm, đến lấy nước uống cũng căng thẳng vô cùng.
Hồng Vũ từ khi biết có kẻ đang bám theo âm thầm nhìn chằm chằm, bời vậy, phàm là có một điểm gió thổi cỏ lay, bọn họ đều khẩn trương hề hề, rất có cảm giác trông gà hóa cuốc, thần hồn nát thần tính.