- Được rồi, nhưng người nào nhật được thẻ thông qua đợt khảo hạch này thì có thể lên đường tới Trảm Phá thành trong vòng năm ngày.
Ở đó sẽ diễn ra khảo nhiệm chính thức cho các ngươi, xem các ngươi có tư cách tiến nhập tông môn hay không.
Nam tử tuyên bố.
Đám người lại lần nữa ngẩn ra nói:
- Trảm Phá thành cách Vân La thành năm nghìn dặm, như vậy thì mỗi ngày phải đi tới nghìn dặm mới có thể tiến tới Trảm Phá thành, sao có thể.
Thậm chí hiện tại dù vượt qua khảo hạch đến cuối cùng cũng không có gì trong tay.
- Ngươi không cần lo lắng ở chỗ này, mỗi người các ngươi, đều có thể thu được một viên Thối Thể Đan, một viên Dưỡng Tâm Đan!
Ngân Sinh lúc này cũng đã xuất hiện ở bên dưới phòng từ lùng nào nhàn nhạt nói, tay phải nhẹ nhàng ma sát một chút trên ngón áp út bên tay trái.
Trên ngóp áp út tay trái ông ta đeo một chiếc nhẫn tinh xảo tạo bằng ngọc thạch, lại mang theo phong các cổ xưa.
Bất ngờ, chỉ thấy một đoàn sương mù bay ra từ trong giới chỉ, mông lung mờ ảo, tràn đầy tiên khí.
Trong sương mù, mười hộp nhỏ bằng ngọc, lơ lửng giữa không trung, nhẹ như lông chim, lại giống như bị một lực đạo vô hình nâng lên, có thể nói là một kỳ quan!
Vẻ mặt Ngân Sinh không chút biểu cảm, nhẹ nhàng vung tay lên, mươi hộp ngọc đang treo trên bầu trời, giống như sinh ra con mắt, chậm rãi nhẹ nhàng bay về phía đám người Hoàng Phủ Thiên.
- Trong mỗi một hộp ngọc, đều có hai viên dược hoàn, viên màu hồng chính là Thối Thể Đan, màu xanh chính là Dưỡng Tâm Dan.
Những đan dược này đối với các cả đệ tử trong gia tộc mà nói, thực sự không thể dùng tiền tài đi so sánh, lúc các ngươi sử dụng, tất nhiên sẽ có lợi.
Đây là phần thưởng Kiếm Trảm tông ban tặng cho các ngươi!
Hoàng Phủ Thiên tỉ mỉ quan sát hộp ngọc trong tay.
Toàn bộ hộp ngọc làm bằng học bích loại tốt, điêu khắc đơn giản như trang sức, phong cách cổ xưa, tỏa ánh sáng êm dịu, đặt ở trong tay cảm giác rất ấm áp.
Một người tiện tay mở nắp hộp ra.
Nhất thời, một mùi dược thơm như thấm vào ruột gan tỏa ra, chui vào trong lỗ mũi, rót vào mỗi tế bào lỗ chân lông.
Trong chớp mắt, toàn thân mọi người cảm thấy thoải mái, lâng lâng như được uống rượu nguyên chất, hưởng thụ bất tận!
Có lẽ trừ Hoàng Phủ Thiên ra vì trong Huyết Trì hắn đã cảm tri được thế nào là dược lực kinh thiên.
Nên có sức đề kháng nhất định.
- Viên thuốc màu hồng là Thối Thể Đan, hiệu quả rèn luyện thể chất, loại bỏ tạp chất trong cơ thể, dẫn đến tăng cường khí lực, dược hoàn màu xanh là Dưỡng Tâm Đan, dùng khi tu luyện vũ kỹ, dược hiệu một ngày đêm, trong thời gian tác dụng của dược liệu, toàn thân không chút tạp niệm, tiến nhập cảnh giới vong ngã, có thể trợ giúp tìm hiểu huyền bí của vũ kỹ.
Ngân Sinh ở một bên giảng lại:
- Những đan dược này, đối với các đại gia tộc tại thành trì chính là vô giá, vạn kim khó cầu, võ giả tu luyện, tuy rằng có thể mượn đan dược đến trợ giúp, nhưng then chốt vẫn là thiên phú của bản thân, cần cù, mượn Thối Thể Đan và Dưỡng Tâm Đan mà nói, lần đầu dùng, công hiệu thật lớn, bất quá nếu thường xuyên sử dụng, càng ngày công hiệu càng giảm.
Bởi vậy, ý nghĩ mù quáng ỷ lại ở đan dược cao cấp, thật sự là điều tối kỵ nhất của võ giả.
- Các thủ tục đã được hoàn tất, Các ngươi có thể tạm thời ở trong viên trang này! Nhớ kỹ, lần khảo nghiệm nhập tông sẽ bắt đầu trong năm ngày nữa, tận dụng cho kĩ.
Nói xong Ngân Sinh, bước tới Vạn Huyền nói:
- Ngươi thì đi theo ta, chúng ta trực tiếp lên đường về Kiếm Trảm tông luôn.
— QUẢNG CÁO —
Event
Trước ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người Vạn Huyền được Ngân Sinh đem đi.
- Được rồi, người nào ở lại nơi này thì có lựa chọn một gian phòng để nghỉ ngơi, ngày hôm sau lập tức rời khỏi.
Còn muốn có thể biết cách đi tới phòng của ta, mang theo các Dưỡng Tâm đan và Thối Thể đan.
Nam tử kia ánh mắt tràn đầy tham lam hướng tới đám người kia nói trắng ra luôn.
Rồi quay người rời đi.
Những người đều lưu luyến, tham lam thưởng thức hộp ngọc, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm đan dược, dường như hận không thể lập tức nuốt ăn những đan dược này vào trong miệng.
Nhưng ý của tên nam tử đó là như thế vậy phải làm như nào mới tốt.
Vân Uyên và Lý Kiếm sắc mặt có chút ảm đạm, Hoàng Phủ Thiên nhìn bọn họ như vậy có chút phiền não mở miệng an ủi:
- Sẽ không có việc gì đâu, Tần huynh thiên phú vô cùng mạnh mẽ, hai người cũng biết.
Dù không tiến nhập Kiếm Trảm tông cũng có thể mở ra một phương trời riêng, hiện tại chúng ta quan trọng nhất là cần xem đến Trảm Phá thành như thế nào.
Vân Uyên với Lý Kiếm cũng gật đầu hiểu rõ, mục tiêu hiện tại của bọn họ là gia nhập Kiếm Trảm tông, con người ai cũng có chút tâm ích kỉ.
Tuy bọn họ không nỡ để Tần Quân đi nhưng bọn họ hiện tại có cơ hội vào Kiếm Trảm tông, nếu bỏ lỡ thì không còn cơ hội nào nữa.
- Vừa nãy tên kia có nói rằng nếu có ý muốn đến Trảm Phá thành đúng thời hạn, ngụ ý rằng đổi những cái đan dược này sẽ có thể tiến tới Trảm Phá thành đúng thời hạn.
Hai người nghĩ sao?
Lý Kiếm hỏi.
- Việc này.
Đối với đám người bọn họ hai loại đan dược này phi thường trân quý, dù không thể dùng bán đi cũng ít hơn vài vạn nguyên kim.
Nhưng nếu bọn họ có cơ may thì vào được Kiếm Trảm tông, nghe nói nửa năm một bọn họ sẽ được phân phát hai loại đan dược này dùng.
Nếu bình thường cả đời thì cũng có đan dược phân phát tới tay.
Vân Uyên cũng không nghĩ ra hỏi Hoàng Phủ Thiên:
- Đệ tính như thế nào.
- Nếu hai người thực mong tiến vào Kiếm Trảm tông thì đưa cho tên đó cũng không phải ý kiến tồi.
Có lẽ đây là một luật ngầm của Kiếm Trảm tông rồi.
Còn ta, sẽ giữ lại nó dùng.
Vì lúc đầu ý ta không phải muốn tham gia vào đó nên không nhất thiết đặt nặng quá làm gì.
Hoàng Phủ Thiên, muốn thì nếu có thể vào Kiếm Trảm tông thì là điều tốt, còn không thì hắn một mình tiêu diêu cũng không phải ý tồi.
- Đệ không có ý định tham gia Kiếm Trảm tông.
Vân Uyên và Lý Kiếm kinh ngạc nói.
— QUẢNG CÁO —
Event
- Ngay từ đầu là ba người kéo ta vào việc này mà, ta đâu nói có ý gia nhập đâu.
Giờ có đồ tốt tới tay đã hài lòng rồi.
Hai người im lặng trước lời nói của Hoàng Phủ Thiên, có cơ hội vào Kiếm Trảm tông mà hắn lại ra vẻ sao cũng được đúng là không thể hiểu nổi.
- Vậy đêm ngay ngươi có ở lại đây không.
Vân Uyên hỏi.
- Không, phải về khách sạn mấy ngày không về rồi, sợ đồ đạc bị ném hết ra ngoài mất.
Tạm biệt.
Hoàng Phủ Thiên đối với hai người làm một cái cáo biệt rồi rời đi khỏi nơi này.
Trước đó hắn mua một tấm bản đồ từ Vân La thành tới Trảm Phá thành.
Sai chạy về khách sạn, may mắn lão bản là người tốt vẫn chịu để đồ lại cho hắn, hắn lại gia hạn thêm một ngày ở lại, tiện còn nhờ lão bản chuẩn bị thùng nước cho hắn tẩy rửa.
Về phòng đóng kín cửa, Hoàng Phủ Thiên mới lấy ra cái hộp đan dược.
Mùi dược vật thơm ngào ngạt, nhất thời bao vây hắn.
Trong hộp ngọc, có hai ô vuông nhỏ, trong mỗi ô vuông nhỏ đặt một viên dược hoàn màu hồng...!Thối Thể Đan.
Mà một ô vuông nhỏ còn lại, đặt dược hoàn màu xanh...!Dưỡng Tâm Đan!
Hoàng Phủ Thiên cẩn thận vươn ra hai ngón tay, cầm lấy Thối Thể Đan màu hồng, sau đó khép nắp hộp lại, trân trọng cất hộp ngọc thu vào trong giới chỉ.
Dưỡng Tâm Đan là đan dược dùng để cảm ngộ vũ kỹ, hiện nay cũng không có khả năng tu luyện vũ kỹ, như vậy tạm thời liền không dùng Dưỡng Tâm Đan, để tránh khỏi tạo thành lãng phí, mà hiệu dụng của Thối Thể Đan, tẩy rửa ô ế trong cơ thể, vừa vặn thích hợp với hắn.
Lão đầu nói thời gian trong huyệt động hắn dùng quá nhiều đồ khiến cho trong nội thể tích tụ nhiều dược liệu tàn dư.
Hoàng Phủ Thiên thay quần áo trước, rồi trực tiếp cầm Thối Thể Đan trong tay, đưa vào trong miệng.
Đan dược vừa vào trong miệng, trong nháy mắt, mùi dược thơm trực tiếp du đãng trước mặt Hoàng Phủ Thiên, chợt, hắn chỉ cảm thấy một cổ nhiệt khí trực tiếp chui vào kinh mạch các nơi trong cơ thể, nội tạng khí quan, tứ chi bách hài.
Toàn bộ cơ thể chìm trong ấm áp, như khi còn nằm trong bụng mẹ, cảm giác khoan khoái bao trùm hắn.
Loại cảm giác thoải mái như lượn lờ trong chốn thần tiên này, duy trì liên tục ba phút, mới dần dần biến mất.
- Ừm? Thối thật!
Rất nhanh, Hoàng Phủ Thiên đã ngửi thấy một cổ tanh tưởi, đầu thời cảm thấy toàn thân dường như ướt sũng, hình như mồ hôi ra đầy người.
Vừa giơ lên hai tay quan sát, trên lòng bàn tay, cánh tay, tất cả đều là mồ hôi màu den chảy ròng ròng, thối không chịu nổi.
- Nhất định là Thối Thể Đan đã loại bỏ tạp chất trong cơ thể ta ra ngoài!
Quả nhiên dược liệu tích tụ trong nội thể quá nhiều.
Hoàng Phủ Thiên hài lòng nhảy vào bồn để tắm rửa một lần cái ô uế trên người đi.
Sau đó Hoàng Phủ Thiên quyết định lên đường trong đêm tối, cũng phải xem thử xem là rốt cuộc thì Kiếm Trảm tông lợi hại tới mức nào.
— QUẢNG CÁO —
Event
…..
Khởi hành sớm trong đêm, cùng với Tật Phong Bộ liên tục thi triển thì Hoàng Phủ Thiên trong một đêm có thể lưới đi khoảng ba bốn trăm dặm.
Nhờ Ẩn Khí quyết đối với đại bộ phân yêu thú đều tránh né được, nghỉ ngơi trên cây là phương án an toàn nhất.
Trong một ngày một đêm cũng được gần ngàn dặm di chuyển Hoàng Phủ Thiên bắt gặp nhiều một lượng người không nhỏ di chuyển trên đường đi, hầu hết đều hướng chung về một địa phương là Trảm Phá thành.
Quả nhiên đại tông phái đều có sức hút rât lớn.
Hoàng Phủ Thiên đang suy nghĩ trong lòng, bỗng nhiên phía trước truyền đến một hồi tiếng đánh nhau.
Một giọng nữ vô cùng thanh thúy đang không ngừng cổ vũ cho người khác cố lên, thanh âm kia tràn đầy hưng phấn.
Vốn không muốn quan tâm tới điều này làm gì, nhưng Hoàng Phủ Thiên lại nghe được một cái giọng quen tại vô cùng nha.
- Mấy tên phế vật nhà ngươi cũng muốn gia nhập Kiếm Trảm tông.
Nằm mộng đi.
Giọng nói đàn ông vô cùng hung hãn.
Hoàng Phủ Thiên vận chuyển Ẩn Khí quyết lên cực hạn, thân thủ linh hoạt, rơi vào trên cành một gốc cây cổ thụ mười mấy người ôm không hết.
Nhánh cây lớn đầy cành lá, cũng không có phát sinh chút thay đổi gì.
Từ bên ngoài hoàn toàn không nhìn thấy trong này.
- Quả nhiên là Hồng Vũ.
Có một nhóm năm người bị đám thuộc hạ của Hồng Vũ bao vây, một nam hai nữ tựa lưng vào với nhau phòng thủ.
Có hai cái xác, một cái trên người có một cái lỗ thủng rất lớn ngay ngực, máu tươi cũng đã ngưng đọng lại, hai mắt mở trừng trừng, đã sớm chết không thể sống lại lần nữa! Người còn lại, đang quỳ rạp trên mặt đất, không nhúc nhích, một vệt máu từ thân thể hắn chảy ròng ròng, xem ra cũng không xong rồi.
Mà ở xung quanh bọn họ bị mười người vây quanh, mỗi người theo khí thể trên người phát ra, những người này ít nhất đều là Hoàng Nguyên trung kì, còn có Hoàng Nguyên hậu kia hộ vệ! Hồng gia đúng là có tiều nhiều, mỗi cái hộ vệ đều cường hãn tới mức đó.
- Các ngươi đừng có kinh người quá đáng, đại ca ta cũng đã thông qua khảo hạch của Kiếm Trảm tông, có thể trở thành đệ tử của Kiếm Trảm tông, đại ca ta sẽ thay bọn ta báo thù.
Nữ tử mặt đầy vẻ khinh thường trào phúng nói:
- Báo thù? Dựa vào mấy tên thợ săn rác rưởi như các ngươi.
Tưởng có thể may mắn thông qua vòng sơ khảo thì liền có thể trở thành đệ tử của Kiếm Trảm tông? Nếu hắn mà trốn đi được thì ta không nói, còn nếu hắn không biết sống chết thì ta sẽ cho hắn biết thế nào là đau khổ.
- Tốt lắm! Mấy người các ngươi hành động nhanh lên một chút! Mau giết tên to xác chướng mắt kia đi! Còn hai nữ nhân kia...ôi! Thật là...chú ý một chút, đừng làm bị thương họ, bằng không, Hồng Vũ ca sẽ rất tức giận! Ôi...ta cũng hơi mệt rồi! Nhanh lên nhanh lên!
Nói xong, vươn bàn tay xinh xắn trắng nõn, che miệng ngáp, mặt trên năm móng tay màu đỏ thắm giống như màu máu tươi.
Hoàng Phủ Thiên trong lòng nổi lên chút áy náy, nhưng hắn không ra tay.
Đối vương người đông thế mạnh, ra tay bồng bột chỉ có đường chết mà thôi.
Hắn cũng không phải thánh nhân có lòng từ bi cứu người trong bể khổ, mà chỉ là một người bình thường có một trái tim tư lợi mà thôi..