Chương 463
Lúc Dương Ân nhìn về phía Lạc Tuyết, cô đã thấy có một dự cảm không lành rồi.
Nhưng cô không ngờ là cậu ta dám giới thiệu cô cho kẻ khác để bảo vệ cho bản thân.
Cậu ta dựa vào đâu chứ?
Cậu ta là cái thá gì chứ?
Đúng là phí bữa cơm này của cô rồi!
Đến Sở Bắc cũng lạnh mặt xuống.
Một tia sát ý xẹt qua trong mắt anh.
Không chờ anh Lục trả lời, Chu Lệ đã gật đầu như gà mổ thóc.
“Đúng đúng, cậu bạn trẻ, đây là cháu gái tôi, nếu các cậu ưng thì tôi sẽ giúp cho”.
“Con bé xinh thế này cơ mà, kiểu gì cũng làm các cậu hài lòng! Miễn sao, cậu tha cho con trai tôi là được”.
Hai mẹ con họ lại tiếp tục tung hứng với nhau, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của Sở Bắc và Lạc Tuyết.
“Các người…”
Thấy họ không chút kiêng kỵ giao dịch mình như một món hàng với người khác như vậy, Lạc Tuyết giận tím mặt.
Cô định nói gì đó, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Dù Sở Bắc chưa lên tiếng, nhưng khí thế lạnh băng dần toát ra từ người anh.
“Chị họ của cậu thì đẹp đến đâu? Nếu là dạng xoàng xoàng thì ông đây không thèm đâu đấy!”
Anh Lục hừ một tiếng, rõ ràng không có hứng thú lắm.
Nhưng khi hắn vừa nghiêng đầu nhìn theo hướng Dương Ân chỉ thì đã lập tức sững người.
Hôm nay, Lạc Tuyết chỉ mặc một bộ đồ thoải mái màu trắng trông rất tao nhã.
Gương mặt tinh tế của cô trắng nõn, dáng người thì thướt tha.
Thoạt nhìn hệt như tiên nữ giáng trần.
“Mẹ kiếp! Quê mày mà cũng có hàng cực phẩm thế này à?”
Anh Lục ngạc nhiên rú lên rồi trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào Lạc Tuyết.
Thoáng cái, hắn đã bị hớp hồn.
Hắn thầm thấy hơi ảo não, sao có một người đẹp siêu cấp ngồi trước mặt mà đến giờ hắn mới nhìn thấy?
Sơ xuất quá!
“Anh Lục, đây là chị họ của tôi, giờ tôi giới thiệu chị ấy cho anh, anh xem có được không?”
Dương Ân lắp bắp rồi chớp mắt nhìn anh Lục.
Dáng vẻ lúc này của cậu ta còn thua chó nhà có tang.
Chu Lệ đứng phía sau cũng cuống đến độ vã mồ hôi.
Nếu bà ta mà được quyết định thì đã lập tức ném Lạc Tuyết lên giường của anh Lục rồi.
“Ừm, được đất! Chờ tao tán đổ em này thì mày được biến!”
Thấy có người đẹp một cái, an Lục đã bị hớp hồn ngay, không còn tâm trạng để ý đến Dương Ân nữa.