Chương 462
“Một là bồi thường tổn thất tinh thần cho bạn gái tao, không nhiều đâu, năm trăm nghìn thôi là được”.
Thấy anh Lục giơ năm ngón tay lên, tia hi vọng mong manh của Dương Ân lập tức tan biến.
Đến Chu Lệ cũng tái mặt theo.
Đừng nói là năm trăm nghìn, đến năm mươi nghìn, họ còn không có nữa kìa, giờ lấy gì mà đền cho người ta đây?
“Anh ơi, còn cách thứ hai là gì ạ?”
Dương Ân dè dặt hỏi.
Anh Lục thản nhiên nhìn cậu ta với vẻ đầy hàm ý.
“Cách kia thì rất đơn giản, không cần đền tiền đâu”.
Dương Ân ngẩn ra, còn anh Lục thì nói tiếp: “Nếu ngay bây giờ, mày có thể tìm một em ngon hơn bạn gái tao, để tao thay đổi khẩu vị thì tao sẽ tha cho mày”.
Cái gì?
Nghe thấy thế, không chỉ Dương Ân, mà những người cũng nghệt mặt ra.
Điều kiện quái quỷ gì vậy?
“Anh Lục, anh không đùa đấy chứ?”
Dương Ân thần người ra, vẻ mặt tang thương như nhà có người mất.
Cậu ta có quen biết ai ở đây đâu, dù có mấy người bạn học cùng cấp ba, nhưng biết đi đâu tìm hàng cực phẩm cho anh Lục này bây giờ?
“Mày thấy tao giống nói đùa không?”
Anh Lục thản nhiên nhìn Dương Ân: “Tao cho mày năm phút, chọn tiền hay người đẹp thì tuỳ, nếu không tao sẽ lại chặt tay mày”.
“Quyền quyết định nằm trong tay mày đấy, tự chọn đi!”
Dứt lời, anh Lục khoanh tay rồi ngồi dựa vào ghế, như thể không liên quan gì đến mọi chuyện ở đây.
“Chuyện… này…”
Dương Ân vô cùng hoảng loạn.
Cả ba sự lựa chọn này đều vô cùng khó với cậu ta.
Đúng lúc không biết phải làm sao, Chu Lệ chợt nghĩ ra điều gì đó rồi chạy đến gần con trai mình, sau đó chỉ về phía Lạc Tuyết.
Dương Ân ngẩn ra rồi nhìn theo hướng bà ta chỉ, vừa hay trông thấy gương mặt như hoa như ngọc của Lạc Tuyết.
Cậu ta chợt nảy ra một ý.
“Anh Lục, ừm… đây là chị họ của tôi, từ vóc dáng đến gương mặt đều không chê vào đâu được!”
“Anh xem có ưng không? Nếu anh thích thì tôi giới thiệu cho anh”.
Dương Ân nghiến răng nói.
Lúc nói ra những lời này, cậu ta cũng thấy hơi thấp thỏm.
Dẫu sao Lạc Tuyết cũng là người đã có gia định, nhỡ anh Lục không ưng thì cậu ta xong đời.
Nhưng Dương Ân vừa nói dứt câu thì tất cả mọi người đều sững sờ.
Nhất là Lạc Tuyết và Chu Cầm, mặt họ tái nhợt, tức đến mức thở không ra hơi.