Chương 459
Chu Cầm quay đi, quyết định không can dự.
Chỉ có Sở Bắc là vẫn bình thản.
“Bà muốn làm gì thì làm, miễn sao đừng hối hận là được!”
“Họ Sở kia, mày nói thế là có ý gì?”
Chu Lệ trợn mắt lên chất vấn, Sở Bắc khịt mũi rồi mỉm cười khoanh tay.
“Không có ý gì cả, người bà muốn tìm đến rồi đấy!”
Hả?
Chu Lệ nghệt mặt ra, chưa kịp phản ứng lại thì…
Bụp!
Cửa phòng bao chợt bị đạp mở.
Tất cả mọi người đều giật bắn mình.
Họ ngoảnh lại thì thấy bốn, năm người đàn ông đô con đứng ở cửa.
Họ quét mắt nhìn một lượt trong phòng bao.
“Anh Lục, ban nãy rõ ràng em nhìn thấy nó chạy vào đây mà!”
Tên đầu sỏ là một người đàn ông cao lớn khoảng ba mươi tuổi.
Vẻ mặt bặm trợn của hắn trông rất đáng sợ.
Có một người thanh niên gầy gò đứng cạnh hắn đang cất giọng với vẻ tức giận.
Cảnh tượng này khiến mọi người ở trong phòng được một phen hết hồn.
Đương nhiên, có hai người là ngoại lệ.
Sở Bắc gần như không quan tâm, anh vẫn trấn tĩnh như thường, không hề mảy may lo sợ.
Còn một người khác chính là Dương Ân!
Lúc người đàn ông cao lớn kia xuất hiện, cậu ta rụt cổ lại như con chuột nhìn thấy mèo.
Cậu ta vội vàng nấp sau lưng Chu Lệ rồi run lẩy bẩy.
“Các người là ai? Vào đây làm gì?”
Chu Lệ giật mình rồi vô thức hỏi một câu.
Anh Lục đứng đầu lườm bà ta: “Tôi đến tìm người, không muốn chết thì đừng lo chuyện bao đồng!”
Nói rồi, hắn thô lỗ đẩy Chu Lệ sang một bên, thì thấy Dương Ân.
“Chậc chậc, thằng kia, mày chạy cũng nhanh đấy! Nhưng đây là địa bàn của tao, mày có chạy đằng trời”.
Anh Lục cười lạnh rồi cất giọng đầy sát ý.
Các tên đàn em ở sau lưng hắn cũng tỏ thái độ khó chịu.
Ai nấy đều xắn tay áo lên, như có thể ra tay bất cứ lúc nào.
“Chuyện này là sao?”
Chu Lệ nhìn người đàn ông cao lớn hùng hổ ấy và đứa con trai đang run lẩy bẩy của mình mà không hiểu gì.
Song, bà ta có một dự cảm không lành.
Chu Cầm và Lạc Tuyết đưa mắt nhìn nhau rồi đều tỏ vẻ bất bình.
Chuyện này thì cần gì phải hỏi nữa.