Chương 458
Vì ánh mắt của Sở Bắc quá đáng sợ.
Hả?
Sự thay đổi này khiến Lạc Tuyết và Chu Cầm thấy khó hiểu.
Có chuyện gì vậy? Sao Chu Lệ lại thay tâm đổi tính thế?
Sở Bắc vẫn tỉnh bơ không nói gì, tuy thế, nhưng khí thế của anh vẫn khiến Chu Lệ cảm thấy khó thở.
Lúc này, trong mắt Chu Lệ có vẻ hoảng loạn.
Khi bà ta không biết vấn đề nằm ở đâu thì cửa phòng bao đã bị người ta đẩy mở.
Bọn họ ngẩng lên thì thấy Dương Ân lảo đảo chạy vào.
Cậu ta cúi ngằm mặt, mặt thì tái nhợt như thể gặp phải chuyện gì đáng sợ lắm.
“Con trai, sao giờ con mới quay lại, gã họ Sở này bắt nạt mẹ! Ơ, con sao đấy?”
Chu Lệ gọi nhưng Dương Ân không trả lời.
Khi cậu ta ngẩng đầu lên thì Chu Lệ giật nảy mình.
Mặt Dương Ân trắng bệch, mặt thì có vết bầm, bước đi thì lảo đảo.
Trông rõ ràng là bị ai đó đánh.
Đến Chu Cầm và Lạc Tuyết cũng ngẩn ra khi thấy vậy.
Dương Ân đi ra ngoài cả một lúc lâu, khi về thì bầm tím mặt mày.
Không phải có chuyện gì rồi chứ?
“Không, không sao, con bị ngã ấy mà!”
Dương Ân lí nhí giải thích một câu, song vẫn không dám ngẩng mặt lên.
“Con trai, ngã đâu ra, rõ ràng là bị người ta đánh đấy chứ!”
Chu Lệ nhìn ra ngay, bà ta tức đến mức giơ tay chống nạnh như một người đàn bà chanh chua.
“Con trai, nói cho mẹ biết đứa nào đánh con, mẹ sẽ xử lý nó cho con!”
Đây là con trai bảo bối của bà ta, ai dám động tới, Chu Lệ quyết sống mái với kẻ đó.
“Mẹ, con đã bảo là không sao rồi, nếu ăn xong rồi thì mình về đi”.
Dương Ân tức đến mức giậm chân rồi nhìn nháo nhác xung quanh.
Dáng vẻ chột dạ này, Lạc Tuyết và Chu Cầm liếc cái là nhìn ra ngay.
“Dì ơi, nếu em ấy đã nói vậy thì mình về đi”.
“Ừm, dì nó, có gì thì về nhà rồi nói”.
Lạc Tuyết chỉ muốn tránh thật xa hai mẹ con nhà này, Chu Cầm cũng phụ hoạ theo.
Nhưng Chu Lệ nào có chịu để yên như vậy?
“Không được, nó không phải con của chị nên chị chẳng không xót”.
Chu Lệ tức tối quát ầm lên rồi lại chĩa mũi dùi vào Sở Bắc.
“Tất cả là tại mày, tao bảo mày đi tìm nó thì mày không chịu. Giờ con tao gặp chuyện rồi, mày hài lòng chưa?”
“Con tao mà có làm sao thì bà liều mạng với mày!”
Chu Lệ cứ thế không phân rõ trắng đen rồi đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Sở Bắc.
Dù Lạc Tuyết có hiền đến mấy thì cũng không thể nhịn được nữa.