Chương 363
Đôi mắt trống rỗng ấy khiến hắn ta lập tức toát mồ hôi lạnh.
“Nếu giờ cậu đi ngay, tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra”.
Sở Bắc bình tĩnh lên tiếng, còn tim của Trương Hạ thì đang đập thình thịch như đánh trống.
Hắn ta có cảm giác Sở Bắc có thể lấy mạng mình bất cứ lúc nào.
Vì vậy, hắn ta cắn răng rồi quả quyết quay người rời khỏi phòng.
“Cậu đi đâu thế hả? Quay lại ngay cho tôi, Trương Hạ, thằng khốn này!”
Thấy Trương Hạ bỏ đi, Vương Khôn càng phát điên hơn.
Trông ông ta không còn dáng vẻ chững chạc của một người cao tuổi nữa, mà như một lão già điên.
Đến Long Tam và các lão già khác cũng chưa từng thấy Vương Khôn kích động như thế này bao giờ.
“Im ngay!”
Cộc!
Sở Bắc gõ cây gậy trúc trong tay, một âm thanh vang lên như tiếng chuông chùa.
Một âm thanh thần thánh, uy nghiêm và bất khả xâm phạm!
Vương Khôn vô thức im bặt rồi ngã ngồi xuống sofa.
Lồng ngực ông ta phập phồng, mất hồn mất vía.
“Nói đi, rốt cuộc tối hôm đó ông đã làm gì?”
Sở Bắc lại dựa lưng vào ghế, như thể không hề vội vã, lặng lẽ chờ đợi.
Một lúc lâu sau, Vương Khôn mới bình tĩnh lại.
Ông ta giơ tay vò đầu, không còn vẻ hăm hở như lúc đầu nữa.
“Tôi biết ngay mình không nên đồng ý chuyện đó mà!”
“Chuyện gì đến thì sẽ đến thôi!”
Vương Khôn khàn giọng nói với vẻ hối hận và tiếc nuối vô tận.
Dứt lời, ông ta ngẩng lên rồi nhìn thẳng vào Sở Bắc.
“Tôi không cần biết cậu là ai, tôi chỉ có thể nói tất cả là do ông ba nhà họ Dương bảo tôi làm”.
“Tôi chỉ hẹn tổng giám đốc Triệu của toà nhà La Hàng đi ăn, sau đó tiện thể mang giúp họ chút đồ thôi”.
“Ngoài ra, tôi không làm gì nữa cả”. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nghe xong, Sở Bắc vô thức cau mày.
“Đó là thứ gì?”
“Tôi không biết!”
Vương Khôn lắc đầu: “Ông ba nhà họ Dương đưa cho tôi một túi công văn rồi bảo tôi chuyển cho tổng giám đốc Triệu, mà hình như họ cũng không quá để tâm đến túi công văn ấy đâu”.
“Ăn uống xong thì tôi đi về, sau đó mới biết…”
“Sau đó, ông mới biết có người chết ở toà nhà La Hàng! Ngay trong đêm đó, mọi người ở đấy đã bỏ đi hết, không còn gì cả”.
Sở Bắc nói tiếp với vẻ lạnh lùng.
“Đúng vậy!”
Vương Khôn khẽ gật đầu với vẻ mệt mỏi.