Chương 362
Thấy Trương Hạ đứng im, Vương Khôn tức đến nghẹt thở.
Ông ta tái mắt, suýt thở không ra hơi.
“Cậu ta thông minh hơn ông đấy”.
Sở Bắc nhếch miệng rồi nói với vẻ sâu xa.
“Vương Khôn, người Tân Hải, bỏ học từ năm chín tuổi, nhặt rác sống qua ngày với mẹ mình, mươi lăm tuổi đánh nhau bị giải đến đồn cảnh sát, mười chín tuổi thì lăn lộn trong giới xã hội đen với tên đầu sỏ Lý Cường, sau đó phải ngồi tù sáu năm vì tội hành hung người khác, hai mươi hai tuổi thì thành lập Long Hổ Môn…”
“Năm năm trước, ông tẩy trắng bản thân rồi đến tỉnh, ngoài hai con một trai một gái ra thì còn sáu đứa con riêng nữa”.
“Vương Hổ chính là một trong số đó”.
“Tôi nói có đúng không?”
Sở Bắc nhếch miệng cười, thuật lại lai lịch của Vương Khôn.
Dứt lời, không chỉ Vương Khôn, đến Long Tam và Trương Hạ cũng ngẩn ra.
Các lão già ở bên dưới thì còn kinh ngạc hơn, ai nấy đều có vẻ khó tin.
Bọn họ đã đi theo Vương Khôn nhiều năm, nhưng cũng không biết nhiều chuyện đến vậy.
Điều khiến họ ngạc nhiên nhất là Vương Hổ lại là con riêng của Vương Khôn.
Bảo sao!
“Cậu, sao cậu lại biết những chuyện này?”
Vương Khôn nghe đến mức ngây người rồi không đánh tự khai.
Nhưng, năm năm trước, ông ta đã bỏ ra một khoản tiền lớn để phong toả hết các tin tức này rồi mà.
Tại sao chàng trai trẻ này lại biết được?
“Không muốn người khác biết, trừ khi mình đừng làm!”
Sở Bắc hừ lạnh một tiếng rồi nhìn về phía Vương Khôn.
“Tôi tìm ông chỉ để hỏi một chuyện thôi!”
“Chuyện gì?”
Trán Vương Khôn đã rịn mồ hôi, ông ta vô thức hỏi.
“Năm năm trước, vào ngày mười bốn tháng tám, ông đã làm gì ở toà nhà lớn La Hàng của Tân Hải?”
Sở Bắc cầm cây gậy trúc rồi nói rành mạch từng chữ.
Nghe thấy thế, ban đầu Vương Khôn ngẩn ra, sau đó thì đứng bật dậy.
Ông ta gần như đã phát điên.
“Trương Ha, Trương Hạ đâu? Đánh chết nó cho tôi, ngay bây giờ, nhanh…”
Vương Khôn đột nhiên gào lớn lên như vậy khiến mọi người ở đây đều giật bắn mình.
Không ai hiểu tại sao Vương Khôn lại phản ứng một cái thái quá như vậy.
“Chú Khôn, tôi…”
Trương Hạ có vẻ đắn đo, nhất thời không biết phải làm sao.
“Tôi bảo cậu đánh chết nó cơ mà, không nghe thấy sao?”
Vương Khôn như lên cơn điên, tiếp tục hò hét.
Trương Hạ nuốt nước miếng, vừa quay sang thì đã va vào ánh mắt của Sở Bắc.