Tác giả: @拾杦Shijiu Lofter Thể loại: Hiện đại, Đam mỹ, Đoản văn Editor: Hoa Quả Sơn (wp hoaquason933)
Văn án
Thời thiếu niên không biết e sợ, ương bướng, tò mò,...lúc ấy, vừa thi xong không lâu, tôi bỏ tiết tự học tại lớp, chuồn đến quán bar Nhất Phường, còn dám nốc rượu.
Mọi người nói, ông chủa của quán là một thiếu gia nhà giàu quái gở, mở quán không phải vì kinh doanh gì, đơn giản chỉ là rảnh rỗi, tìm việc làm, cũng đơn thuần là muốn tìm kiếm gì đó mới lạ, hay ho.
Quán bar này, nói như thế nào nhỉ? Thật sự không khác gì chủ nhân quái gở của mình.
Rèm màu đỏ thẫm, máy phun sương màu IKB, trên trần sơn đỏ, ly rượu lại viền xanh neon,...cảm giác mọi thứ đều đang tấn công mãnh liệt vào thẩm mỹ của tôi
*Xanh IKB: International Klein Blue từa tựa màu xanh sẫm nhưng mà sáng hơn một xíu.
Tôi bị cách phối màu ghê gớm này dọa tới nỗi tê hết cả da đầu. Ngay lúc tôi đang do dự có nên lùi bước về sau không thì chủ quán tinh mắt đã ngắm trúng tôi, anh ta nhiệt tình quàng vai bá cổ, đưa tôi chai Power Station rồi cười híp mắt, bảo là tặng cho bạn nhỏ lần đầu đến quán này.
Thế là tôi bị ép ngồi xuống cái ghế gỗ màu xanh cơ hồ có thể khiến mông tôi dính đầy sơn, nghe bài tình ca cũ mèm từ cái loa ồm ồm kỳ cục đang phát trong bar, chợt cảm thấy gượng gạo vì đặt mình trong cái khung cảnh thất tình lúc nửa đêm.
Chẳng qua, sự gượng gạo ấy chẳng mấy chốc đã chuyển thành một cảm xúc khác.
Cũng giống như mở màn phim, tấm màn sân khấu vén lên, phụ đề đã tắt, trong loa vẫn đang phát bài “Sao tôi không nhớ anh ấy được đây” của Thái Cầm. Nương theo ánh đèn tối, tôi trông thấy bóng dáng của một người.