Dứt lời Tống Họa lập tức quay người đi về phía phòng ngủ.
Tống Đại Long hận không thể lấy bình hoa đập chết con nhỏ nhà quê vô phép tắc đó.
Nhưng lý trí nói cho ông là không thể.
Ông phải nhịn.
Nhịn!
Bây giờ Tống Họa vẫn còn giá trị lợi dụng.
Sau khi nghe được sự tích của Lưu tổng, Tống Bảo Nghi chạy ngay về nhà, "Ba mẹ, nghe nói Lưu tổng bị chị đánh, thật không?"
Tống Đại Long gật đầu, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, "Bây giờ Lưu tổng đang nằm trong bệnh viện, nghe bác sĩ nói, tình hình không lạc quan lắm."
Từ nay về sau nếu Lưu tổng thật sự không thể sinh hoạt như bình thường nữa thì nhà họ Tống bọn họ sẽ gặp phải phiền phức lớn.
Tống Bảo Nghi cầm tay Tống Đại Long nói, "Ba đừng lo, vừa khéo con có quen một bác sĩ tiết niệu rất nổi tiếng ở nước ngoài, bây giờ con sẽ liên lạc với ông ấy ngay."
"Vậy con gọi nhanh đi." Tống Đại Long nói.
Tống Bảo Nghi lấy điện thoại ra, lập tức bấm số gọi đi.
Rất nhanh bên kia đã bắt máy.
Tốc độ nói của cô rất nhanh, không phải tiếng phổ thông cũng không phải tiếng Anh.
Mặc dù nghe không hiểu nhưng Tống Đại Long ông vẫn rất tự hào vì có cô con gái ưu tú như Tống Bảo Nghi.
Bất kể vấn đề gì đi chăng nữa thì một khi đã đến tay Tống Bảo Nghi, đều không phải là vấn đề nữa, cô có thể giải quyết toàn bộ một cách chu toàn.
Nhìn Tống Bảo Nghi, Tống Đại Long lập tức bình tĩnh trở lại.
Vài phút sau, Tống Bảo Nghi cúp điện thoại, nói: "Ba yên tâm, gần đây ngài Duy Khắc vừa hay đang ở thành phố Vân. Ngài ấy sẽ đến bệnh viện ngay thôi, có ngài ấy ra tay thì Lưu tổng nhất định sẽ không sao đâu."
Nói tới đây, Tống Bảo Nghi cúi thấp đầu, vẻ mặt buồn bã, "Con xin lỗi, lẽ ra con không nên cho ba ý kiến này, con không biết chị sẽ ra tay đánh người."
Vốn tưởng rằng Tống Họa đã mê man, dù lúc sau có tỉnh lại đi nữa thì cũng sẽ không phản kháng.
Ai ngờ Tống Họa mất dạy đến vậy, vậy mà dám ra tay đánh người.
Tống Đại Long nhìn Tống Bảo Nghi, "Không sao đâu Bảo Nghi, không phải lỗi của con, tất cả là do đứa con hoang vô dụng đó, ai cũng dám đắc tội! Đúng là không biết điều! Chờ sau chuyện này..."
Tống Bảo Nghi ngắt lời Tống Đại Long, "Ba, hay là thôi đi ạ! Những năm này chị ấy sống cũng không dễ dàng gì. Chuyện này là do con thiếu suy nghĩ, có lẽ con không nên đẩy chị ra ngoài, chị lại không phải là một món hàng."
"Con thông cảm nó có chỗ khó khăn, sao nó không biết thông cảm chỗ khó của chúng ta! Muốn đánh là đánh!" Chu Lôi tức muốn điên, "Nếu nó hiểu chuyện bằng nửa phần con thì chuyện cũng không đến nỗi này."
Chu Lôi nói xong thì thở dài, nhìn Tống Bảo Nghi nói, "Bảo Nghi, mẹ đã nói con bao nhiêu lần rồi! Đừng sống lương thiện như vậy, con lúc nào cũng nghĩ cho nó, nhưng nó có nghĩ cho chúng ta sao? Khi nhỏ nó hại con sinh bệnh, giờ lại hại nhà chúng ta đắc tội với Lưu tổng! Đúng là đồ sao chổi!"
Tống Bảo Nghi cười nói: "Mẹ đừng nói vậy, chuyện Lưu tổng để con nghĩ cách." Tống Bảo Nghi nhìn Tống Đại Long, "Ba, ngày mai con đi với ba đến bệnh viện xin lỗi Lưu tổng."
"Người nên đi xin lỗi phải là con khốn đó mới đúng!" Chu Lôi nói: "Nó dựa vào cái gì mà để con đi chùi mông cho nó!"
Chuyện này là Tống Họa gây ra, sao bây giờ nhìn nó như vô can, mà Tống Bảo Nghi phải đi dàn xếp thay nó chứ.
Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy!
Không tức giận bất bình như Chu Lôi, Tống Bảo Nghi cư xử tự nhiên hào phóng, thân thiện nói, "Là chị em, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm."
Chu Lôi còn muốn nói gì đó nhưng Tống Bảo Nghi đã quay sang nắm tay bà cười nói: "Mẹ đừng nghĩ nhiều như vậy nữa. Chị vừa dưới quê lên đây, thói quen sinh hoạt đương nhiên không giống chúng ta, mẹ khoan dung với chị hơn chút nhé. Chuyện hôm nay có thể lớn cũng có thể nhỏ, lỡ như truyền tới tai nhà họ Úc thì không dễ giải quyết đâu. Con và chị ấy vốn là chị em, con chịu ủy khuất một chút cũng có sao đâu."
Bây giờ Tống Họa giống như là bị điên rồi, ai đụng cũng cắn.
Lúc này, nếu bị lọt chút gió ra ngoài, thì đối với nhà họ Tống mà nói là trăm hại không một lợi.
Chu Lôi rất xót cho Tống Bảo Nghi, trong lòng thầm nguyền rủa Tống Họa một ngàn tám trăm lần.
Lúc này, Tống Đại Long nói, "Bảo Nghi nói không sai, chuyện này dừng ở đây là tốt nhất."
Dù Chu Lôi không cam lòng đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể nhịn.
Trên lầu.
Tống Họa bước ra khỏi bồn tắm, đứng trước tấm gương toàn thân, cô nhìn cô gái nhan sắc khuynh thành trong gương, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, "Đã như vậy rồi, cô vẫn còn muốn ở lại đây sao?"
Chốc lát, Tống Họa thở dài một tiếng.
Bên kia.
Nhà họ Úc.
Úc Đình Chi toàn thân nồng nặc mùi rượu về đến nhà.
Bà Úc đang ngồi sơn móng tay trên ghế salon, thấy Úc Đình Chi về thì lập tức đứng bật dậy, "Bé con về rồi sao! Có đói không? Có mệt không? Xe lăn con đâu rồi? Con đi về bằng gì thế? Bé con uống rượu hả? Mẹ kêu phòng bếp nấu canh giải rượu cho con nhé!"
"Không cần đâu mẹ, con không sao." Úc Đình Chi miết thái dương, ngũ quan tinh tế mang chút mệt mỏi.
Bà Úc đỡ Úc Đình Chi ngồi xuống ghế salon, "Bé con không sao thật chứ?"
"Không sao."
Chốc lát, Úc Đình Chi lấy từ trong ngực ra một hộp trang sức, "Mẹ sinh nhật vui vẻ."
Bà Úc nhận lấy, vui vẻ cười không thôi, "Cảm ơn bé con còn nhớ sinh nhật mẹ."
Bà mở hộp trang sức ra, bên trong là một sợi dây chuyền ngọc lục bảo, bà Úc vẻ mặt khoa trương hô: "Trời ạ! Mẹ thích sợi dây chuyền này lắm luôn, cảm ơn bé con nhé!"
Úc Đình Chi ấn vào thái dương, đứng dậy nói: "Con đau đầu, con lên lầu trước đây."
"Đau đầu!" Nghe thấy vậy bà Úc lo lắng đến nhảy dựng, "Bé con không sao chứ? Để mẹ gọi bác sĩ Lý đến ngay bây giờ."
"Không cần đâu ạ, con nghỉ ngơi một chút là được rồi." Úc Đình Chi nói.
"Thật sự không cần sao?" Bà Úc không yên lòng đi theo sau Úc Đình Chi.
Con dâu hai Trịnh Nguyệt Dung xuống lầu uống nước trùng hợp thấy cảnh này.
Trịnh Nguyệt Dung mím môi.
Người ta thường nói ba mẹ trên thế giới đều thương con nhỏ.
Những lời này nói không sai chút nào.
Người mẹ chồng này của cô, lúc nào cũng nhất nhất đi theo sau lưng Úc Đình Chi.
Dù cho Úc Đình Chi là đồ vô dụng, cái gì cũng không có, cái gì cũng không biết.
Trịnh Nguyệt Dung tức đến nổi nước cũng không thèm uống nữa, xoay người về phòng.
Vừa đẩy cửa vào, cô nhịn không được than phiền với chồng là Úc Đình Viễn, "Mẹ anh thật là quá đáng! Chúng ta tặng bà một bộ trang sức đế vương lục bản hạn chế thì bà không có phản ứng gì, đứa em trai vô dụng kia của anh vừa tặng bà ấy một sợi dây chuyền tồi tàn thì bà ấy bị lấy lòng ngay lập tức! Một câu bé con, một câu thật có hiếu! Coi chúng ta là người chết phải không?"
Quan trọng nhất chính là, tiền của Úc Đình Chi đều là do ông bà Úc cho, Úc Đình Chi xài tiền của họ, mua dây chuyền cho bà Úc, không thấy nực cười sao?
Trịnh Nguyệt Dung làm sao nuốt nổi cục tức này!
Úc Đình Viễn đang xem hợp đồng, nghe vợ nói vậy thì mí mắt cũng chẳng thèm nâng lên mà nói, "Em so đo với nó làm gì?"
Úc Đình Chi chẳng những là đồ vô dụng ở nhà, mà cả bên ngoài cũng vậy.
Ở nhà họ Úc trừ ông bà Úc ra thì chẳng ai xem nó ra gì.
Cho dù là anh chị em trong nhà.
Thậm chí đến cả những đứa nhỏ trong nhà cũng vậy.
"Thì em tức mà!” Trịnh Nguyệt Dung ngồi trên ghế salon thở hồng hộc, "Anh nói xem, chúng ta đối với bà ấy tốt như vậy, sao bà ấy chẳng thèm nhìn lấy một cái! Cũng quá thiên vị rồi đó! Em chẳng biết bà ấy có phải mẹ ruột anh không nữa."
Úc Đình Viễn không tỏ vẻ gì nói, "Trừ ba mẹ ra thì nó còn có cái gì chứ? Chờ đến lúc ông bà ấy đều đi rồi, thì nó còn có cái gì?"
Úc Đình Chi chính là đứa vô dụng dựa hơi ba mẹ.
Một khi ba mẹ không còn, thì nó có thể làm gì khác hơn là chờ chết?
"Nói cũng phải." Tâm trạng Trịnh Nguyệt Dung đã tốt hơn một chút, cô đi đến bên cạnh Úc Đình Viễn, cúi người ôm vai anh, "Không đúng nha, nó còn có một cuộc hôn nhân người người ngưỡng mộ đó!"
Người của thành phố Vân đều rất rõ ràng về tài năng của Tống Bảo Nghi.
Úc Đình Viễn nhoẻn miệng cười nói: "Em cho rằng Tống Bảo Nghi sẽ cam tâm gả cho một đứa vô dụng sao?"
Tống Bảo Nghi là ai?
Đại tài nữ nổi tiếng gần xa.
Trịnh Nguyệt Dung sờ sờ mũi, "Nhưng Tống Bảo Nghi cũng không thể công khai hủy hôn chứ?"
Trừ phi nhà họ Tống không cần mặt mũi nữa.
Úc Đình Viễn nheo mắt, "Gần đây nhà họ Tống đã đưa cô con gái nuôi ở quê lên đây rồi, cô ta thế nhưng lại là con gái lớn nhà họ Tống."
"Vậy thì thế nào?"
"Ngay từ đầu có hôn ước với nhà ta là trưởng nữ nhà họ Tống."
Trịnh Nguyệt Dung há hốc mồm: "Còn có chuyện này hả?"
Úc Đình Viễn gật đầu.
Trịnh Nguyệt Dung híp mắt, "Như vậy nghĩa là sắp có kịch hay để xem rồi."
Trịnh Nguyệt Dung nói đến đây thì ngừng một chút, sau đó phì cười, "Một người dưới quê mới lên, một người là đồ vô dụng có tiếng. Đừng nói chứ, hai người này vậy mà xứng đôi lắm nha."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT