+Dịch & Biên: Tịnh Khang

+Nguồn raw: 69shu


***

Vương Đăng Phong cười trên nỗi đau của người khác: "Hạnh phúc nửa đời sau của tên họ Lưu kia coi như bị cô ấy cắt đứt rồi."

Dường như không ngờ tới kết cục của Lưu tổng sẽ là như vậy, Úc Đình Chi hơi nhướng mày, "Tiểu nha đầu ngang tàng nha."

Victory!

Đúng lúc này âm thanh thắng lợi truyền ra từ máy trò chơi vang lên.

"Anh ba nói gì cơ?" Không phải Vương Đăng Phong bị lãng tai mà là anh không dám tin Úc Đình Chi sẽ có phản ứng như vậy.

Dù sao Úc Đình Chi đối với vị hôn thê Tống Bảo Nghi xinh đẹp như hoa cũng không hề cảm thấy hứng thú, thì sao lại đi bình luận về một cô gái xa lạ chứ.

Trong nháy mắt Úc Đình Chi đã khôi phục lại bộ dáng cũ, ném chuột, khuôn mặt đẹp trai có hơi chán chường, "Lại thắng nữa, nhạt nhẽo."

Vương Đăng Phong có hơi cạn lời, lát sau lại nói: "Anh ba, nếu như anh có thể đem sinh lực chơi trò chơi dùng hợp lý hơn thì cũng không đến nổi thành bộ dạng này."

Người người đều nói Úc Đình Chi là phế vật, bùn loãng không trát nổi tường.

Nhưng Vương Đăng Phong không nghĩ vậy.

Dù sao chơi game cũng cần có thiên phú, giống như anh dù có cố gắng cỡ nào, cũng không thể lợi hại như Úc Đình Chi, ôm hạng nhất toàn bộ các bảng xếp hạng game.

"Thời gian không còn sớm, về trước đây." Úc Đình Chi đứng lên, ngáp một cái.

Trước khi đi anh còn uống cạn một ly rượu vang trên bàn.

"Anh ba, anh lái xe chậm chút." Vương Đăng Phong đứng dậy.

Úc Đình Chi không quay đầu lại vẫy tay, "Không cần tiễn."

Bên này, Úc Đình Chi vừa mới rời khỏi, bà Vương lập tức đi lên lầu, vặn lỗ tai Vương Đăng Phong một cái thật mạnh.

"Đau đau đau!" Vương Đăng Phong la toáng lên, "Mẹ, mẹ muốn mưu sát con trai ruột hả?"

"Mày đó! Sao mày không đi học hỏi em trai mày một chút? Cả ngày chỉ biết ăn chơi với tên phế vật đó!" Bà Vương hận rèn sắt không thành thép, buông lỗ tai Vương Đăng Phong ra thở dài nói: "Nếu cứ tiếp tục như vậy thì gia sản nhà này đều thuộc về Đăng Nhạc mất!"

Vương Đăng Nhạc và Vương Đăng Phong là anh em cùng cha khác mẹ.

Ba Vương Đăng Phong lúc trẻ ăn chơi, có phụ nữ bên ngoài, một ngày nọ đột nhiên dẫn một thằng nhóc bảy tuổi về nhà, nói với bà Vương là mẹ của đứa bé mất rồi.

Mặc dù đau lòng nhưng bà Vương buộc phải chấp nhận sự thật này, dù sao hai bên nhà là thông gia.

Cùng vinh cùng nhục.

Cũng may những năm gần đây, Vương Đăng Nhạc cũng coi như là biết điều, không làm ra những chuyện không an phận, đối với bà cũng luôn lễ phép tôn trọng.

Còn đứa con trai trưởng danh chính ngôn thuận Vương Đăng Phong lại không hề có chí tiến thủ, cả ngày chỉ biết ăn chơi cùng loại người như Úc Đình Chi.

Tương lai có thể làm nên trò trống gì?

Vương Đăng Phong cũng không để bụng chuyện này lắm, anh nhìn bà Vương cười hì hì, "Nam tử hán đại trượng phu chí ở bốn phương, tự mình xông xáo đánh chiếm thiên hạ của riêng mình! Chứ cả ngày cứ nhìn chăm chăm vào chút gia nghiệp thì là đàn ông gì chứ! Mẹ, mẹ đừng thấy anh ba bây giờ chẳng có gì, con tin chắc có một ngày anh ấy nhất định sẽ trở nên vô cùng ưu tú!"

"Mày dựa vào đâu mà nghĩ như vậy?" Bà Vương nghi hoặc hỏi.

Chẳng lẽ những năm này đều là Úc Đình Chi đang khiêm tốn?

Trong lòng bà Vương dấy lên chút hy vọng.

Vì dù sao Úc Đình Chi cũng từng là thiên tài danh chấn Thủ đô.

Ngờ đâu những lời tiếp theo của Vương Đăng Phong như dội cho bà một gáo nước lạnh: "Bởi vì anh ba chơi game rất là giỏi luôn! Mẹ, mẹ biết anh ấy khinh khủng cỡ nào không? Anh ấy có thể thắng liên tục không ngừng, ngay cả hoạt náo viên cũng không chơi lại anh ấy đâu! Là đệ nhất cao thủ đó!"

Bốp!

Bà Vương quơ tay tát một phát vào đầu Vương Đăng Phong.

"Mẹ, con nói đúng mà! Sao mẹ lại đánh con?" Vương Đăng Phong tủi thân nhìn bà Vương.

Bà Vương tức gần chết, "Chơi game chơi game! Trừ chơi game mày còn biết cái gì nữa không? Chơi game có thể có cơm ăn không? Đăng Phong, mày có còn biết mày là con trai trưởng không!"

"Con trai trưởng lại như thế nào? Con trai trưởng thì nhất định phải kế thừa gia sản sao?" Vương Đăng Phong lười tham gia vô mấy loại tranh đấu đó, Vương Đăng Nhạc thích thì cứ để mặc nó đi, "Mẹ, mẹ đừng ép con nữa được không?"

Bà Vương nhìn Vương Đăng Phong, cảm thấy vô cùng bất lực.

Sao bà lại sinh ra một đứa con trai không có chí tiến thủ như vậy chứ?

Bà Vưởng thở dài đi xuống lầu.

Vương Mãn Thành đang ngồi trên ghế salon đọc báo.

Bà Vương đi tới, không nhịn được oán trách ông: "Ông cả ngày ngoài công việc ra thì chỉ biết đọc báo, sao ông không quan tâm Đăng Phong một chút!"

"Nó làm sao?" Vương Mãn Thành không kiên nhẫn hỏi.

Đứa con trai lớn này của ông hầu như trừ đi lêu lổng gây chuyện với Úc Đình Chi ra thì chẳng biết làm gì.

"Ngay cả nó như thế nào ông cũng không biết, ông có phải ba nó không? Tôi thấy trong mắt ông bây giờ chỉ biết có Đăng Nhạc thôi! Nên đến cả quan tâm Đăng Phong ra sao mà không cũng chả biết."

Không đợi bà nói xong, Vương Mãn Thành móc một tấm thẻ từ trong túi ra đập xuống bàn, "Tám trăm vạn, sao này bớt lấy những chuyện này làm phiền tôi."

Với Vương Mãn Thành mà nói thì đứa con trai lớn này coi như là đồ bỏ rồi.

Sau này chắc chắn không nhờ cậy được gì.

May là ông còn có Vương Đăng Nhạc.

Ông không muốn lãng phí thời gian với đứa con trai vô dụng.

Nghe vậy, mắt bà Vương liền sáng lên, lập tức biến thành bà vợ hiền huệ hiểu chuyện, một tay cầm tấm thẻ vàng trên bàn lên, tay kia thì đặt lên vai Vương Mãn Thành, "Chồng à, tôi bóp vai cho ông nhé."

Vào lúc này Vương Đăng Nhạc từ bên ngoài đi vào, trên tay cầm một tệp văn kiện, "Ba mẹ."

Bà Vương gật đầu, "Đăng Nhạc về rồi à."

"Vâng." Vương Đăng Nhạc đi đến bên cạnh Vương Mãn Thành, "Ba, đây là hợp đồng bên HK đưa tới, có một vài điều khoản cần bàn bạc với ba một chút."

Vừa nghe câu này, Vương Mãn Thành lập tức đứng dậy, "Đi thôi, đến thư phòng."

Bà Vương ngưỡng mộ nhìn bóng lưng hai ngườiH, nếu như Vương Đăng Nhạc là con trai bà thì tốt biết bao nhiêu.

Đáng tiếc, con trai bà suốt ngày chỉ biết lãng phí thời gian.

Một bên khác.

Nhà họ Tống.

Tống Đại Long tức giận ngồi trên ghế salon, mặt hầm hầm mặt nổi cả gân xanh.

Sắc mặt cũng Chu Lôi cũng không tốt lắm.

Cả hai đều không nghĩ đến Tống Họa bị trúng thuốc thế mà lại bất ngờ tỉnh lại, to gan đến như vậy, dám đánh Lưu tổng đến nổi tàn phế.

Bộp bộp bộp.

Vào lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

Quản gia lập tức đi đến, thấp giọng nói: "Ông bà chủ, tiểu thư Tống Họa về rồi ạ."

Con khốn!

Cuối cùng cũng về!

Tống Họa đi qua phòng khách, đi thẳng đến cầu thang xoắn ốc giống như không nhìn thấy hai người đang giận điên người trên ghế salon.

"Đứng lại!" Tống Đại Long tức giận nói.

"Ông có gì chỉ bảo?" Tống Họa dừng bước, hơi ngoái đầu.

Mặt cô bị bao phủ bởi ánh đèn trắng như tuyết, không thấy rõ nét mặt.

"Quỳ xuống!"

Quỳ?

Tống Họa cười nhạt, nghiêng người dựa vào tay vịn cầu thang, mang tư thái ông lớn tiêu chuẩn, "Ngại quá, Đại Thanh đã mất nước, bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt."

Nhìn thấy Tống Họa chẳng những không biết lỗi, ngược lại còn mang bộ dạng cà lơ phất phơ, Tống Đại Long tức đến nổi thở phì phò, "Đồ nghiệt chủng! Mày có biết mày đã đắc tội với ai không!"

"Bây giờ mày lập tức đến bệnh viện xin lỗi cho tao, quỳ xin Lưu tổng tha thứ! Nếu không mày đừng hòng bước vào cái nhà này nửa bước!"

"Ý ông là muốn đoạn tuyệt quan hệ ba con?"Tống Họa hơi nhíu mày, "Hay là nói, ông cảm thấy bán nữ cầu vinh rất vinh quang? Xin hỏi ông có nghĩ ra phải giải thích với nhà họ Úc ra sao chưa?"

Tống Họa hỏi liên tiếp ba câu, mỗi một câu đều khiến Tống Đại Long nghẹt thở.

Sau khi nói xong, Tống Họa quay người đi.

Chu Lôi lập tức quát to, "Đồ khốn! Mày có được dạy dỗ không hả! Bọn tao nuôi mày lớn như vậy, đây là báo đáp của mày đó hả?"

"Tôi là đồ khốn?" Tống Họa hơi ngoái đầu, không giận mà ngược lại còn cười, nhẹ nhàng hỏi, "Vậy bà là gì đây?"

Chu Lôi là mẹ nuôi trên danh nghĩa của Tống Họa.

Chu Lôi mắng Tống Họa là đồ khốn, đồng nghĩa với cũng mắng chính bản thân mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play