Trong khi kịch nói sắp bắt đầu, nguồn gốc câu chuyện này khiến Khương Yển thấy khó chịu trong lòng. Sau khi hai diễn viên chính cầm kịch bản rời đi thì ông ta gọi phụ tá của mình tới rồi dẫn nhóm Thẩm Duệ tiến vào văn phòng mượn dùng tạm thời.

Vừa đóng cửa, Khương Yển liền để trợ lý đưa tư liệu của Bạch Vân cho họ, sau đó nói: "Trương Huy, cậu đi nhìn chằm chằm vào bọn nhỏ, xem họ có gì cần trợ giúp không rồi nhanh chóng mở màn tránh bị rối loạn."

Trợ lý của Khương Yển gật đầu, làm việc lâu trong nghề này cậu ta hiểu có đôi khi lòng hiếu kỳ sẽ hại chết người, đi theo người ta làm việc, vậy liền vùi đầu ra sức làm việc là tuấn mã hoặc là ngựa hoang luôn có thể bị phát hiện. Thế là cậu ta kéo cửa ra liền đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Khương Yển và ba người Thẩm Duệ.

Khương Yển lật hồ sơ nhìn lướt qua, lông mày anh nhíu lại, anh nói: "Không có nhiều thông tin."

Anh đưa sơ yếu lý lịch của Bạch Vân cho bọn Chu Nguyên rồi nói tiếp: "Người phụ nữ này tôi từng gặp vài lần, trong ấn tượng của tôi không thấy bà ấy nói chuyện lần nào."

Cuối cùng anh vẫn cảm thấy có chút khó tin nên tiến đến trước mặt Chu Nguyên hỏi: "A Nguyên cậu đang lừa tôi hả, bà ấy thật sự đã chết rồi?"

Thật ra khi anh nghĩ đến lời hai vai chính vừa nói ở ngoài cửa thì họ đều nói gần đây không thấy Bạch Vân tới tập luyện, trong lòng anh cũng biết Chu Nguyên tuyệt đối không đùa, mà anh lại hiểu Chu Nguyên, anh cũng biết rõ xưa nay cậu không đem mạng sống ra nói đùa.

Chu Nguyên nhận sơ yếu lý lịch rồi lật ra, nó không khác với Khương Yển nói không sai biệt lắm, không có thông tin nào thêm, ngoài chữ giới tính, liền có thêm một vài chữ về quê quán: Sinh ra ở thành phố Tân Hải khu Phượng Hoàng...

Người Tân Hải?

"Giới thiệu vắn tắt đơn sơ như vậy mà có thể nhận lời tham gia rạp hát của chú?"

Thẩm Duệ nhíu mày nhìn về phía Khương Yển.

Khương Yển vốn hơi không ưa Thẩm Duệ, ông ta vừa nghe anh nói như vậy thì không nể mặt mà tỏ vẻ không vui. Nhưng mà Thẩm Duệ cũng chưa nói gì quá đáng, vấn đề này đúng là do ông ta thất trách nên ông ta lập tức điện cho đạo diễn tuyển diễn viên, bởi vì đạo diễn tuyển diễn viên có chuyện phải đi nơi khác nên Khương Yển chỉ có thể gọi điện cho anh ta.

Khương Yến sau khi nói ra vấn đề của Bạch Vân liền trực tiếp hỏi: "Người này là người mà ông ký hợp đồng à? Có chuyện gì với ông thế? Ngay cả phương thức liên lạc, địa chỉ gì đó mà cậu cũng không ghi lại?"

Đạo diễn tuyển diễn viên nghe tin Bạch Vân có chuyện thì kinh ngạc. Một lát sau ông ta lập tức nói:

"Đạo diễn Khương, người này không phải là nhân viên chính thức ở rạp hát, tôi nhớ bà ấy là cộng tác viên đến dựng sân khấu, sau đó tôi thấy chị ấy diễn không tệ, còn đặc biệt đi tìm chị ấy hỏi chị ấy có muốn ký hợp đồng thử diễn không nhưng chị ấy từ chối, nói đây là việc bà ấy thích, có nhân vật nào thì khi rảnh chị ấy liền đến diễn diễn."

Rạp hát thật sự có thuê một nhóm cộng tác viên, những cộng tác viên này đều tại một chút cần nhiều người giả làm bối cảnh hoặc là người qua đường Giáp xuất hiện vài giây, vấn đề này cơ hồ mỗi cái kịch trường đều sẽ có, Khương Yển cũng biết chuyện này, nghe đạo diễn tuyển diễn viên nói xong thì ông ta không nói gì.

Nhưng mà lúc sắp cúp máy thì phó đạo diễn tạm thời nghĩ đến một chuyện, ông ta nói:

"Đúng rồi đạo diễn Khương, trước buổi diễn mùa xuân có chị Vân tới đây. Lúc ấy đó là lần đầu tiên tôi nghe chị ấy nói chuyện, chị ấy hỏi bạn của ông tên gì."

Bởi vì đang bật loa ngoài nên Chu Nguyên và Thẩm Duệ cũng có thể nghe thấy nội dung cuộc gọi của bọn họ.

Ông ta vừa nói xong, Khương Yển kinh ngạc nhìn Chu Nguyên rồi hỏi: "Hỏi bạn của tôi? Bạn nào?"

"Chính là cậu chàng đẹp trai tóc nhuộm màu bạc tuyên truyền giúp chúng ta!" Phó đạo diễn có ấn tượng rất sâu với Chu Nguyên, chủ yếu ông ta cho rằng người này có ngoại hình rất lóa mắt, nhất là khi ông ta đạo diễn tuyển diễn viên, với ngoại hình của diễn viên thì ông ta càng dễ để bụng nhớ kỹ: "Nhưng mà chị ấy không hỏi tôi, tôi thấy chị ấy đang lầm bầm tự hỏi chuyện này..."

"Nói một mình?" Khương Yển cảm thấy mình càng nghe càng hồ đồ, càng nghe càng cảm thấy Bạch Vân này khá quỷ dị.

Đạo diễn tuyển diễn viên bên đầu dây điện thoại lập tức hùa theo: "Đúng rồi. Nói thật với ông giọng của chị Vân khá kỳ lạ, có cảm giác như yết hầu có vấn đề, kiểu không phát ra tiếng mà dùng sức để nói nên giọng khàn khàn, lúc ấy tôi đứng cạnh chị ấy thì trong lúc vô tình nghe thấy chị ấy nói cũng mơ màng, sau này khi suy nghĩ rất lâu tôi mới hiểu đại khái là chị ấy đang hỏi người bạn của ông tên gì."

Ba người nghe đạo diễn tuyển diễn viên nói thì hai mặt nhìn nhau, Chu Nguyên nhớ ra trước khi Bạch Vân bị sát hại từng đi qua cổng chùa cậu, lúc đó bà ấy nói bà ấy biết chuyện của Chu Vũ là điều bí ẩn có thật sao?

Đạo diễn tuyển diễn viên không thể tiếp tục cung cấp manh mối khác nên cúp máy.

Mà bên vở kịch sắp mở màn, trợ lý Trương Huy gõ cửa hỏi Khương Yển có muốn ra ngoài xem vở kịch, Khương Yển nhìn về phía đám người Chu Nguyên, sau khi ông ta thấy Chu Nguyên gật đầu với ông ta thì liền đi ra ngoài với trợ lý để cổ vũ động viên diễn viên.

Màn kịch mở màn với sự sôi động và tàn cuộc trong sự buồn tẻ, cực kỳ giống con người khi còn sống thì ồn ào khi sinh ra, lặng yên không tiếng động xuống mồ.

Yên tĩnh mà... Cô độc.

Tấm màn đen rơi xuống, khán giả lục tục thoát khỏi yêu hận tình cừu bên trong vở kịch, hơi ấm tràn tới cũng không ngăn nỗi sự lạnh lẽo đang xâm lấn thế giới hiện thực. Có người nằm mơ, kiểu gì cũng sẽ tiếp tục mơ, Thẩm Duệ ngồi dậy mặc áo khoác nói: "Về nhà đi."

"Ừm."

Chu Nguyên đứng dậy, cậu còn chưa đứng thẳng, trên cổ liền có thêm một chiếc khăn quàng cổ. Thẩm Duệ cao hơn cậu nửa cái đầu đang nhẹ nhàng cúi người, chăm chú buộc khăn quàng cổ cho cậu. Nhìn lông mi run run của người trước mặt vừa dài vừa dày đang nhẹ nhàng lắc lư, giống như bươm bướm trong vườn hoa hướng dương đang vẫy cánh, cậu cảm thấy toàn thế giới đều trồng Mặt Trời khiến mùa đông cũng ấm như mùa hè.

Thẩm Duệ quấn khăn quàng cổ nói: "Hôm nay dự báo thời tiết nói không khí lạnh lại xuất hiện, bên ngoài lạnh hơn bình thường nhiều, cậu quấn khăn có thể giữ ấm."

Chu Nguyên không nói chuyện mà đi theo Thẩm Duệ ra khỏi rạp hát lên xe trở về chùa.

Không khí trên xe khá yên tĩnh, Chu Nguyên nghĩ đến vài thông tin chắc là thật chuyện xảy ra trước chùa vào đêm hôm đó, người phụ nữ tên là Bạch Vân, quê quán là thành phố Tân Hải. Chỉ là cậu nghĩ mãi mà không rõ, vì sao bà ấy lại đến chùa tìm người?

Thẩm Duệ nghiêng đầu nhìn Chu Nguyên, phát hiện cậu tì tay vào cửa sổ xe dường như đang suy nghĩ chuyện gì, anh nói: "Người phụ nữ này biết cậu."

Mạch suy nghĩ của Chu Nguyên vì câu nói của anh mà dừng lại, cậu quay đầu đáp lại: "Từ thông tin mà chúng ta ta có được, bà ấy chủ động đi tìm hiểu tên của tôi, sau đó xuất hiện ở ngoài ngôi chùa của nhà tôi, rõ ràng bà ấy biết tôi." Cậu dừng lại vài giây rồi nói tiếp: "Nhưng thật đáng tiếc, tôi không có ấn tượng với bà ấy."

"Tôi quay lại để gọi anh em ở thành phố Tân Hải, để bọn họ kêu người điều tra Bạch Vân, xem thử có thể căn cứ vào tên và tuổi tác, quê quán để loại trừ thân phận của người chết." Thẩm Duệ nói.

Biết về thân phận của họ, rất nhiều chuyện liền có thể từ hành tung và việc tiếp xúc của người chết với người khác có thể tiến hành lật lại bản án.

Đêm dài đằng đẵng, sau khi hai người Thẩm Duệ về tới chùa, cậu còn chưa mở cửa liền nghe đến bên trong truyền đến tiếng bước chân. Hai người cảnh giác xem trong chùa có người nào đi vào không, cửa chùa bị mở ra, Hứa Tiếu Ca đi ra: "Lão..."

Cậu còn chưa nói hết liền bị Quả Táo chạy theo sau đụng mạnh vào người, thiếu chút nữa vì không đứng vững mà té xuống. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Hứa Tiếu Ca chán nản giương mắt nhìn Quả Táo hấp tấp vọt tới cạnh chân Chu Nguyên, chú chó cậy chủ gần nhà ngóc đầu lên nhìn cậu chằm chằm, khiến Hứa Tiếu Ca tức giận đến dở khóc dở cười, cuối cùng đành phải thôi, quyết định không tức giận với một con chó.

"Tôi còn tưởng cậu là kẻ trộm, sao cậu lại ở chỗ này?" Thẩm Duệ thuận miệng hỏi rồi cùng Chu Nguyên cất bước tiến vào trong chùa.

Hứa Tiếu Ca mê mang, cậu tranh thủ giải thích: "Lão đại, có phải anh quên rồi không, là đội trưởng Chu bảo em tới ở, mà không phải hôm nay anh còn đi tới chỗ ngài Diêm nên không thể đón chúng em sao? Mặc dù nửa đường anh đuổi em xuống, nhưng em tự mình gọi xe quay về!"

Thẩm Duệ cười nói: "Trí nhớ của lão đại tôi cực kỳ tốt. Ý tôi là cậu còn muốn làm bóng đèn bao lâu!"

Hứa Tiếu Ca khẩn trương nhìn Chu Nguyên, ngập ngừng nói: "Cũng không phải do tôi muốn làm bóng đèn, đội trưởng Chu anh xem tôi nói có đúng không?"

"..." Chu Nguyên nghe cuộc đối thoại của hai người đàn ông trưởng thành luôn cảm thấy họ nên đi nhà trẻ để trở về tuổi thơ. Nhưng vì để đêm nay Hứa Tiếu Ca không mất ngủ, cậu nói: "Thẩm Duệ, đủ rồi, anh là trẻ em không ngây thơ à?"

Thẩm Duệ bị gọi tên thì càng không biết xấu hổ, anh nhếch miệng cười: "Tôi thích ngây thơ đó, anh Nguyên, em muốn ăn kẹo!"

"..." Chu Nguyên quyết định không để ý tới anh nên quay về phòng.

Nhưng đêm nay là đêm trăng tròn, đêm dài lắm mộng...

Sáu giờ sáng ở thành phố Thanh Châu, trời vẫn chưa hoàn toàn sáng, vạn vật vẫn trong sương mù hỗn độn.

Ngắm hoa trong màn sương, càng nhìn càng hoa mắt.

Một người lang thang từ trong phòng nhỏ bị bỏ hoang đi ra, lúc đầu gã không muốn chui ra từ trong chăn bông vào trời đông giá rét sớm như vậy, nhưng không nín được mắc tiểu, sau một hồi nhịn rốt cục gã vẫn không thể nhịn được nữa, gã quấn vải nhung mình lượm được rồi ra khỏi phòng đi vệ sinh.

Sau khi nhẹ nhàng thải ra, gã đang chuẩn bị về trong phòng nhỏ để ngủ, nhưng bỗng nhiên trong đầu gã nhớ ra một chuyện, lúc gã đi vệ sinh, cảm giác nước tiểu đều bắn vào túi nhựa, nhớ đến đây thì gã không nghĩ nhiều, vừa đi gã vừa nhìn nước mương.

Bởi vì sương mù dày đặc nên kẻ lang thang thò đầu nhìn, không thấy rõ là cái gì, nhưng nhìn thấy bên trong mương trắng bóng một mảng.

Gã thần nghĩ có lẽ có thể nhặt thứ gì đó dùng được.

Khi nghĩ như vậy, kẻ lang thang dứt khoát ghé vào trước mương, nhún người thò đầu vào trong. Nhưng giờ khắc này lại thành ác mộng ghê rợn nhất của cả đời kẻ lang thang này. Bởi vì lúc ấy khi gã đi vào xem nước tới bắp đùi, kẻ lang thang thấy không ổn nhưng vì sắc trời mù mịt công thêm sương mù nồng đậm, chỉ có thể chịu đựng cảm giác kỳ quái tiếp tục di chuyển về phía trước, nhưng một lát sau, rốt cục gã ghé vào đỉnh của thứ đó.

Lại nhìn xuống lần nữa, thì gã đối diện với cặp mắt tử thi âm u.

Cặp mắt đó nhìn vào chằm chằm kẻ lang thang không nhúc nhích. Lúc ấy kẻ lang thang đã cảm thấy đầu mình kêu lộp bộp, gã lập tức bối rối, chờ sau khi gã phản ứng lại được thì gã lập tức kêu trời kêu đất đứng dậy, hô to cứu mạng...

Cục cảnh sát thành phố Thanh Châu, văn phòng ban hình sự.

Trương Quốc Toàn cảm thấy người khác nhịn đến số tuổi này nên chuyện của vụ án thì không cần ông ấy quan tâm.

Nhưng ông ấy hận không thể mang theo một bộ sơ cứu bên người để cứu người khác, bởi vì bản án gần nhất của thành phố Thanh Châu như không có khe hở, vừa phá ở một chỗ không bao lâu, một cái khác mọc lên kiểu gì cũng sẽ như măng mùa xuân, lập tức xuất hiện.

Ông ấy nhanh chân đi vào phòng họp, giờ phút này trong phòng họp đã có người đứng đầu từng chi nhánh ngồi đầy từng đủ, mọi người nghiêm túc nhìn hình chiếu.

Trên màn ảnh chiếu tấm ảnh vào sáu giờ sáng hôm nay có một kẻ lang thang phát hiện thi thể nữ trong mương.



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play