Ngày không đêm xa hoa trụy lạc, người đi đường bước đi vội vàng, hiếm thấy có người nán lại dưới ánh đèn mờ nhạt.

Ở một nơi ngoài quán bar trong trung tâm thành phố, một người phụ nữ ngã trái ngã phải từ cửa quán bar đi ra, cô ta ngồi xổm bên vệ đường, bụng đói cồn cào, ngã quỵ xuống đất, thở phì phò, híp mắt đánh giá bốn phía, bỗng nhiên khóc lên.

Người phụ nữ khóc đến ruột gan đứt từng khúc, tiếng khóc càng lúc càng lớn, rất nhanh đã thu hút được sự chú ý của bảo vệ quán bar.

Bảo vệ đi ra liếc mắt nhìn một cái, lại quay về quán bar, một lát sau một nam một nữ đi ra.

Hai người nghe được tiếng người phụ nữ khóc thì vội đi qua đỡ cô ta lên, người nữ thân mật vỗ vai, đứng ở sau lưng trấn an cảm xúc của cô ta, người nam im lặng đứng yên ở bên cạnh cột điện, vẻ mặt không có biểu cảm gì, thở ra khói trắng một ngụm rồi lại một ngụm, giống như ở thành phố này trong đêm khuya tĩnh lặng, trong lòng mỗi người đều chất chứa nỗi buồn khôn nguôi, vang vọng tận trời cao, mong sao vơi bớt nỗi sầu này.

Đáng tiếc sầu lại càng thêm sầu.

Người phụ nữ đang an ủi người khóc đến thương tâm kia nhưng cô ta không thể kìm được, càng nói tiếng khóc càng lớn, cô cũng không còn cách nào, quay đầu lại nhìn người đàn ông đứng bên cạnh mình với bộ dáng việc không liên quan đến mình, duỗi tay kéo anh ta lại, có chút tức giận nói: “Tần Phong, anh không thể nói vài câu an ủi Dương Tuyết sao?”

Tần Phong ném thuốc xuống đất, dùng chân nghiền nghiền, bước chân đi đến trước mặt người phụ nữ gọi là Dương Tuyết kia. Anh ta ở trên cao nhìn xuống người phụ nữ khóc đến mức hai mắt sưng phù, khuôn mặt vô cảm nói: “Chia tay xong thì ồn ào, có ý gì?”

Lời nói không có tình người này khiến hai người phụ nữ đều sửng sốt, Dương Tuyết phản ứng trước, nhấp môi, nước mắt đã cạn lại lần nữa chảy ra, cô ta nói: “Tần Phong, anh thật sự muốn như vậy sao?”

Tần Phong từ trong túi lấy ra một điếu thuốc khác, châm lửa hút một hơi thật sâu, phun ra một khoang thuốc lá phiền muộn, lạnh lùng nói: “Đừng náo loạn, tôi đưa cô trở về.”

Nói xong thì Tần Phong kéo Dương Tuyết đi, còn chưa chạm đến đã bị né tránh, Dương Tuyết đẩy người phụ nữ kia ra, tức giận nói: “Tôi không cần phải giả làm người tốt, tôi sẽ tự trở về, tôi sẽ tự trở về!”

Dương Tuyết nói xong thì tập tễnh đi vào ngõ nhỏ.

Tần Phong đuổi theo, kéo tay cô: “Đừng náo loạn được chưa, tôi kêu Lưu Linh gọi xe cho cô!”

Lưu Linh lập tức tiến lên nâng thân hình đang lay động của Dương Tuyết bởi vì say rượu, còn chưa ổn định lại đã bị Dương Tuyết hất ra.

“Đừng chạm vào tôi, đều cút cho tôi, đều cút cho tôi, tôi tự trở về!”

Tần Phong không còn cách nào, đứng bất động tại chỗ, nhìn Dương Tuyết lung lay đi vào ngõ nhỏ, sau một hồi, bóng người trong ngõ quẹo một góc rồi biến mất khỏi tầm mắt anh.

Anh rút một điếu thuốc và hít một hơi dài.

Lưu Linh nói: “Tần Phong, cùng Dương Tuyết ở bên nhau tốt đẹp như vậy, như thế nào bỗng dưng lại muốn chia tay?”

Tần Phong quây đầu liếc cô ta một cái, dập điếu thuốc trên nắp hộp thuốc lá, ném vào thùng rác rồi bước chân dài đi về ngõ nhỏ bên kia, trước khi đi anh ta nói: “Ngày mai tôi còn có chuyển phát nhanh muốn đưa, đi về trước.”

Lưu Linh than một tiếng, bỗng nhiên nghe được ngõ nhỏ truyền đến âm thanh thùng sắt ngã xuống.

“Loảng xoảng” một tiếng, còn lăn vài vòng.

Bị tiếng động đột ngột làm cho giật mình, Lưu Linh quay đầu nhìn con hẻm theo phản xạ có điều kiện, và phát hiện thùng rác dưới ngọn đèn đường vàng mờ trong hẻm hình như đã bị gió thổi đổ, đang lăn qua lăn lại tại chỗ.

Cô vội nắm thật chặt cổ áo, quay đầu lại đi vào quán bar.

Ở đầu khác trung tâm thành phố, cũng là đường phố phồn hoa nhưng bầu không khí lại khác nhau.

Rạp hát vừa mới diễn xong được một lúc, dòng người ở cửa đang di tản. Mà lại bởi vì vở kịch tiếp theo sắp mở màn nên đám người lại lần nữa tụ tập ở cửa rạp hát, những cô gái xinh đẹp, những quý ông ăn mặc chỉnh tề…Bước đi không nhanh không chậm, như cuộc sống bình tĩnh của bọn họ.

Một chiếc xe ngừng ở cửa rạp hát, Thẩm Duệ xuống xe ngẩng đầu nhìn thoáng qua biển quảng cáo lớn dán ở cửa rạp hát, trên quảng cáo viết “tiếng chuông hoa hồng nửa đêm” cùng với các diễn viên trang điểm vô cùng khoa trương, nhịn không được quay đầu nhìn vào mắt Chu Nguyên: “Xác định là vở kịch này?”

Chu Nguyên gật đầu, cậu hiểu rõ hàm ý trong ánh mắt kia của Thẩm Duệ.

Đối với một người hoàn toàn không có kiến thức về kịch, chưa nói đến phong cách và danh tiếng của đạo diễn, lần đầu đi xem hí kịch, muốn nói phải loại trừ cái nào thì “tiếng chuông hoa hồng nửa đêm” này chẳng ra cái tên kịch gì cả, chính là muốn loại trừ đầu tiên.

“…Bộ kịch này hẳn là vẫn là có chỗ đáng khen.” Chu Nguyên nói nhỏ.

Hai người đang muốn tiến rạp hát thì một bóng dáng bỗng nhiên vụt ra từ cửa, người nọ mặc trang phục sân khấu kịch Broadway cho nam, vừa đứng ở cửa đã là một loại thu hút kì dị. Lúc này người kì lạ kia đang đứng ở cổng lớn dùng hai tay tạo thành kính viễn vọng nhìn về phía bọn họ, một lát sau, bóng dáng kia bay nhanh chạy đến chỗ bọn họ.

Trong lúc chạy còn hò hét bằng một chất giọng khàn: “A Nguyên!”

Lông mày Chu Nguyên giật giật một cái, vừa định quay người lẳng lặng rời đi thì người nọ cũng đã ở trước mặt, khuôn mặt trắng nõn dưới ánh đèn đêm, cười tươi như hoa, anh ta nói: “Tôi còn tưởng rằng cậu cho tôi leo cây, mau tới mau tới.”

Nói xong thì người nọ liền kéo tay Chu Nguyên muốn dẫn cậu vào rạp hát.

“Khương Yển, bạn tôi ở đây.” Chu Nguyên dùng sức ổn định lại anh ta, nhìn về phía Thẩm Duệ: “Bạn tôi, Thẩm Duệ.”

Người đàn ông gọi là Khương Yển lúc này mới dừng lại, nửa híp mắt trên dưới đánh giá một vòng Thẩm Duệ. Thật ra lúc vừa mới nhìn thấy Chu Nguyên, Khương Yển đã nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh cậu, khí chất của người đàn ông này quá mạnh mẽ, dáng người cao lớn đứng ở nơi đó, chính là tiêu điểm.

“Xin chào.” Khương Yển hếch cằm với Thẩm Duệ: “Khương Yển, bạn tốt mười mấy năm của A Nguyên.”

Anh ta nhấn mạnh con số mười mấy năm này chính là muốn ở trước mặt Thẩm Duệ thể hiện duyên phận và tình bạn không gì sánh bằng của mình và Chu Nguyên.

Chu Nguyên không nhịn được cười khi nhìn thấy cử chỉ chào hỏi có phần ngả ngớn và thản nhiên của Khương Yển.

Tên nhóc này không chỉ đơn giản đối với Thẩm Duệ như vậy mà giống như đối với Diêm Kiêu cũng không cho ưu đãi gì đặc biệt. Hành động này giống như là con nít, đối với bạn tốt của bạn tốt, anh ta dùng thái độ “ghen ghét” và “không thích” để đối đãi.

Thẩm Duệ nghe ra được Khương Yển khiêu khích, anh gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Ừ, tôi là người ở chung với A Nguyên, chúng ta ngủ cùng một phòng kiêm luôn là đồng nghiệp.”

…Đối thoại này dày đặc mùi thuốc súng, Chu Nguyên cũng không có cách nào đối với hai người đàn ông ghen ghét trước mặt.

Có đôi khi đàn ông ấu trĩ lên so với trẻ con chỉ có hơn chứ không kém.

Để ngăn cản trận chiến của những người đàn ông ấu trĩ này tiếp tục lan tràn, Chu Nguyên không định để ý đến bọn họ, bước chân dài đi về phía rạp hát, cậu nói: “Tôi không quấy rấy hai người làm quen với nhau, giao lưu tình cảm.” - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Khương Yển nhíu mày mà nhìn mắt Thẩm Duệ, run run, mắt trợn trắng lập tức đuổi theo Chu Nguyên: “Đi, đi đến hậu trường sân khấu kịch, xem bọn họ hoá trang, tôi cho cậu xem trang phục vở kịch mà tôi thiết kế.”

“…” Cứ như vậy bị ghét bỏ, Thẩm Duệ cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Ba người đi vào hậu trường, bởi vì vở kịch còn hơn nửa tiếng nữa mới bắt đầu diễn, các diễn viên đều đang ở hậu trường hóa trang, ghi nhớ lời thoại, thấy Khương Yển đi vào, mọi người đều chào hỏi anh ta.

Khương Yển thích nhất là ở trước mặt Chu Nguyên thể hiện việc sử dụng yếu tố trang phục cho các câu chuyện xưa, dẫn bọn Chu Nguyên đến phòng đựng quần áo, anh ta nói: “Lúc này tôi thiết kế rất nhiều mẫu mới lạ, bảo đảm khiến cậu nhìn thấy sẽ phải vỗ tay trầm trồ khen ngợi.”

Thẩm Duệ híp nửa mắt, anh tưởng tượng không ra Chu Nguyên sẽ làm ra động tác “vỗ tay trầm trồ khen ngợi” đối với việc gì.

Đang muốn đi nhìn trang phục hóa trang của đạo diễn kịch nói Khương Yển thì Chu Nguyên đi ở phía trước bỗng nhiên dừng lại.

Chu Nguyên quay đầu nhìn những bức ảnh trên bức tường đặt ở hậu trường đối diện với bọn họ, lông mày nhíu lại không thể nhận ra, ánh mắt dán vào bức ảnh được treo trên bức tường phủ đầy ảnh chụp kia, giống như là nhìn thấy hình ảnh gì khiến cho cậu khiếp sợ.

Khương Yển đang đi tuốt ở đằng trước quay đầu lại thì thấy Chu Nguyên dừng ở phía sau, vội vàng lộn trở về gọi cậu: “Tại sao không đi nữa?”

“Khương Yển, bức ảnh này tôi chụp khi nào?” Chu Nguyên duỗi tay chỉ về phía bức ảnh trên bức tường treo đầy ảnh kia.

Thẩm Duệ theo ngón tay cậu nhìn qua hướng đó, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy được Chu Nguyên một đầu tóc bạch kim đang đứng giữa đám người. Cảnh đó chắc là tập thể diễn viễn kịch và Chu Nguyên chụp ảnh chung.

Anh tò mò đánh giá Chu Nguyên tóc bạch kim, khóe mắt liếc một cái rơi vào trên người nọ ở trong góc của bức ảnh.

Người nọ mặt một bộ sườn xám thêu hoa màu đỏ, hai tay khoanh trước bụng, phong thái rất tao nhã và trang nghiêm, nhưng đầu hơi cử động một cách kỳ lạ. Đáng lẽ cô ấy đang quay mặt về phía máy quay, nhưng đầu lại quay nhìn chăm chú vào Chu Nguyên có vẻ như đang nhìn một người quen cũ.

Tiến lên một bước, Thẩm Duệ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong bức ảnh kia, một lát sau, quay đầu nhìn về phía Chu Nguyên: “Là cô ấy?”

“Chắc là vậy.” Chu Nguyên nhíu mày.

Khương Yển nhìn bộ dáng hai người kẻ xướng người họa, trong lòng tràn đầy khó hiểu, đi đến trước mặt bọn họ nhìn ảnh chụp rồi nói: “Ảnh chụp này không phải là được chụp ở hậu trường vào ngày hai mươi tám tết khi cậu lên sân khấu sao?”

Chu Nguyên không trả lời, suy nghĩ một lần nữa về ngày đó. Khi đó cậu mới vừa về nước không bao lâu, Khương Yển gọi điện thoại nhờ cậu hỗ trợ anh ta tuyên truyền vở kịch, sau đó bị tóm đi nhuộm tóc bạch kim, giả dạng làm một nhân vật nào đó trong vở kịch để chụp ảnh lưu niệm với fans.

Nhưng cậu không có tượng gì về việc gặp người phụ nữ mặc sườn xám đỏ kia.

Chỉ vào người phụ nữ mặc sườn xám đỏ trên bức ảnh, Chu Nguyên hỏi Khương Yển: “Cậu biết cô ta là ai không?”

Khương Yển là một diễn viên kịch, trong kịch bản có một số lời thoại, những diễn viên hơi quan trọng đều do anh ta tự lựa chọn. Tất nhiên, giám đốc casting phải chịu trách nhiệm về một số diễn viên râu ria.

Nhưng mà Chu Nguyên dò hỏi về người phụ nữ mặc sườn xám đỏ này, anh ta nhìn chằm chằm một lúc lâu, có ấn tượng nhưng không khắc sâu. Vì thế, Khương Yển hô một tiếng với các diễn viên đang chuẩn bị ổn thỏa chờ lên sân khấu: “Các cậu lại đây một chút, tôi có việc muốn hỏi các cậu.”

Rất nhiều diễn viên trong hậu trường căn bản đều đã lớn tuổi, bọn họ đã đi theo Khương Yển nhiều lần, nói cách khác, bọn họ tương đương với diễn viên độc quyền của Khương Yển. Hai người nghe thấy tiếng gọi của Khương Yển liền đi tới, nghe thấy câu hỏi của Khương Yển, bọn họ cũng nhìn kỹ tấm ảnh trước mặt.

Trong đó một người nhìn thoáng qua liền gật đầu nói: “Tôi biết cô ấy, là chị Vân”

“Chị Vân?” Khương Yển vắt hết óc suy nghĩ chốc lát, rốt cuộc ở trong danh sách diễn viên của mình nhảy ra tên đầy đủ của người này: “Bạch Vân?”

Người nọ gật đầu: “Đúng vậy, chị Vân tên là Bạch Vân. Nhưng mà dạo gần đây chị Vân không tới, đạo diễn tìm cô ấy có việc?”

Khương Yển nghiêng đầu nhìn về phía Chu Nguyên: “A Nguyên, cậu hỏi cô ấy là có chuyện gì?”

Chu Nguyên im lặng một lát rồi nói: “Tôi chỉ là xác nhận lại tên người chết.”



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play