Nhìn thấy Chu Nguyên, khuôn mặt thon dài vốn có của Thẩm Duệ lập tức nở nụ cười, chỉ vào mặt dây chuyền trên bàn của Chu Nguyên, đó là một bông hoa hướng dương làm bằng bạc cũ: "Tôi không nhầm đúng chứ? Đây không phải là hoa hướng dương tôi tặng cho cậu hồi tiểu học sao? Vẫn còn giữ à? "
Chu Nguyên vẻ mặt bình tĩnh nhìn Thẩm Duệ, nhàn nhạt nói: "Nếu tôi giữ thì sao? Đưa cho tôi một đồ vậy, tôi muốn giữ lại đến khi nào, đây là tự do của tôi."
Thẩm Duệ sửng sốt một chút, bật cười vài tiếng, buộc mình phải kiềm chế, vỗ vỗ vai Chu Nguyên rồi bắt đầu nói: "Cậu vui vẻ là được. Nhưng hôm qua tôi đã nói sự tình cậu còn nhớ rõ không? Cục trưởng Trương đã nói chuyện với tôi ngày hôm qua, tôi đã nói không có vấn đề, đợi lát nữa trong cuộc họp nếu ông ấy hỏi lại, cậu có thể trả lời theo cách cậu muốn, chỉ cần trả lời là được.”
Chu Nguyên sửng sốt một chút, mới nhận ra là việc cậu đã tắt máy liên lạc khi đi cùng Tạ Linh Ngọc vào trong trạm rác, cậu gật đầu rồi cùng anh đi vào phòng họp gần như chật kín người.
"Này, tôi đã nghe nói về tên của cậu, Tiểu Chu. Tôi biết cậu sẽ trở về Trung Quốc, muốn đưa cậu đến văn phòng tỉnh của chúng tôi, nhưng tại sao cậu lại muốn đến đây vậy!" ngồi cùng Trương Quốc Toàn là một nam nhân trung niên đang đứng lên, cùng Thẩm Duệ gật đầu, khoa trương bắt tay với Chu Nguyên.
Trước khi Chu Nguyên lên tiếng, cục trưởng Trương cũng đã đứng dậy, thái độ của ông ấy rất rõ ràng, Chu Nguyên là người trong cục của ông ta, ai muốn cạy góc tường thì cũng không có cửa đâu. Ông ấy nhướng mày nói đùa: "Lão Lưu, cục tỉnh cũng có đầy nhân tài, ông đừng tới chỗ tôi tóm người, nếu ông thật muốn cạy người ta đi, tôi làm sao có thể giữ lại đây, giơ cao đánh khẽ thôi."
Hai con cáo già trong làn mưa bom bão đạn lộ ra vẻ mặt tươi cười, trong lòng mỗi người đều có một tâm tư. Thẩm Duệ liếc mắt nhìn Chu Nguyên đang đứng bên cạnh cục trưởng Trương, có chút mất hứng. Anh nghĩ rằng nếu trái tim của Chu Nguyên là một ngôi nhà, thì nó phải rất đơn giản, bởi vì có rất ít người và vật có thể tạo ra những thay đổi trong tình cảm của cậu.
Thẩm Duệ không có kiên nhẫn tiếp tục nghe hai lão già trò chuyện pha trò trong tình huống này, liền cười nói thêm một câu: "Cục trưởng Trương, cục trưởng Lưu đây là một cuộc gặp mặt sao? Các ngày có muốn tôi mang một ít trái cây và đồ uống vào để mọi người cùng trò chuyện?”
Nếu người nói điều này là người khác, cục trưởng Lưu sẽ nhìn với ánh mắt hình viên đạn rồi. Tuy nhiên gừng càng già càng cay, Trương Quốc Toàn thuận thế lập tức đổi chủ đề, ông ấy vỗ bàn nói: "Thằng nhóc thúi này lúc nào rồi mà còn ăn hoa quả, đều do tôi vui quá, vụ nữ nhân xấu xí coi như kết án được rồi, nhưng phía trên đã thấy toàn bộ quá trình giải quyết vụ án, trong phần cuối cùng, Tiểu Chu, Tạ Linh Ngọc nói gì với cậu sao? "
Trên thực tế, không cần hỏi câu này, vì hung thủ đã bị bắt và có thể chịu sự giám sát về động cơ và quá trình phạm tội, nhưng với tư cách là một cảnh sát hình sự cùng phạm nhân trong quá trình này nói chuyện riêng, cậu chủ động tắt thiết bị liên lạc bên ngoài, điều này dễ gây cho phạm nhân những hiềm khích, hay hiểu lầm trong cách cư xử với phạm nhân.
Chu Nguyên ngẩng đầu đáp lại, bình tĩnh đáp: "Tạ Linh Ngọc yêu cầu tôi hàng năm tặng một bó hoa hồng trắng yêu thích vào ngày giỗ của con trai bà ấy. Tôi đã đồng ý."
Mọi người trong phòng họp nhìn Chu Nguyên, có chút kinh ngạc.
Tối hôm qua Chu Nguyên nói với ông ấy rằng đó là chuyện riêng tư, ông vẫn còn đang mơ hồ, không ngờ lại là [chuyện tầm thường] như vậy. Rõ ràng là cục trưởng Trương không muốn đào sâu vấn đề này, cho nên chỉ cần Chu Nguyên có thiện ý nói, bất cứ lý do gì ông ấy cũng sẽ chấp nhận. Trương Quốc Toàn nhướng mày, vỗ tay nói: "Tiểu Chu, sau này nếu gặp phải loại giao phó này thì đừng có giấu diếm. Được rồi, chuyện này đã xong rồi, bây giờ hãy nói về vụ án của Lý Thế Mậu. Lão Lưu, ông nói đi."
Lưu Anh từ cục tỉnh xuống không phải vì vụ nữ nhân xấu xí, mà là vụ Lý Thế Mậu tự tử. Vì không ai tin rằng Lý Thế Mậu sẽ tự sát, ông ta yêu cầu cấp dưới phát tư liệu cho mọi người với vẻ mặt lạnh lùng, ông ta nói: "Mười ngày trước, trước khi Lý Thế Mậu tự sát, ông ta liên tục gọi điện cho tôi nói rằng có người đang theo dõi ông ta và biết tất cả những bí mật của ông ấy, ông ấy rất sợ và yêu cầu tôi cử người theo dõi và bảo vệ. Trong cục đã cử hai người lần lượt theo dõi và bảo vệ trong gần một tuần nhưng họ không phát hiện ra điều gì, mà trong khoảng thời gian này, do Tết Âm Lịch cục thiếu nhân lực nên họ tạm thời rút lui, không ngờ vào ngày thứ tư rút lui, đã xảy ra chuyện. Nhìn xem, đây là bức ảnh mà lúc trước Lý Thế Mậu gửi vào điện thoại của tôi.”
Hình ảnh các cảnh sát trong phòng họp nhìn ảnh được in trong thông điệp mà Lý Thế Mậu gửi cho Lưu Anh, đó là một mảnh giấy màu vàng có kích thước bằng lòng bàn tay. Tờ giấy viết:
Họ và tên: Lý Thế Mậu
Ngày mất: ngày 3 tháng 2 ... 15 ngày
Nhìn bức ảnh đó, Chu Nguyên nhíu mày. Thiệp mời đồng chính là ghi chép ghi lại tội lỗi và ngày chết của tử tù, loại giấy này có kích thước giống như tờ giấy vàng mà Lý Thế Mậu đã viết tất cả những điều tồi tệ mà ông ta đã làm trong cuộc đời đến khi chết. Tuy nhiên, dự đoán về thời gian cái chết của Lý Thế Mậu quả thật như trò đùa.
Tờ giấy vàng trên người của Lý Thế Mậu vẫn còn trong phòng chứng cứ của cục, Thẩm Duệ quay sang Hứa Tiếu Ca nói: "Cậu nhóc, đến phòng chứng cứ hỏi tờ giấy vàng mà của Lý Thế Mậu mang ra đây, nói là cuộc họp của cục trưởng Trương cần sử dụng nó.”
Hứa Tiếu Ca gật đầu rồi lặng lẽ rời khỏi phòng họp.
"Lý Thế Mậu phát hiện ra những tờ giấy màu vàng này một cách khó hiểu trên cơ thể ông ấy từ ngày 2 tháng trước, tức là vào ngày 2 tháng 1. Ban đầu, ông ta nghĩ rằng mình đi dự đám tang của một người bạn và vô tình bị dính nó lên người, nhưng giấy này sẽ xuất hiện thỉnh thoảng trong quần áo, trong xe, trong văn phòng của ông ấy nên mới xin cảnh sát giúp đỡ.” Đôi mắt phong trần của Lưu Anh hạ xuống, lộ ra tia sáng như thấy con mồi, mạnh mẽ nói: “Hung thủ hẳn là biết rõ hành động của cảnh sát chúng ta, hôm nay là ngày 18 tháng 2, tức là đã muộn hai ngày so với thời điểm cái chết được dự đoán trên tờ giấy vàng, hai ngày này đã khiến Lý Thế Mậu mất tinh thần cảnh giác, hung thủ rất tinh ranh. "
“Cục trưởng Lưu, khi Lý Thế Mậu nhờ ông giúp đỡ, ông ta có nói gì về bí mật nào đó bị người khác nắm thóp không? Kẻ tình nghi là ai?” Thẩm Duệ nhìn Lưu Anh và hỏi.
Vì vụ án này ban đầu được xử lý bởi cục tỉnh, ngay cả khi thi thể của Lý Thế Mậu hiện đang ở dưới tầng hầm của cục cảnh sát thành phố Thanh Châu, việc bàn giao có thể được đảm bảo hoàn thành trong vòng một giờ miễn là có lệnh. Nhưng rõ ràng, Lưu Anh đã đến vào sáng sớm, chỉ để giao thông tin ông ta có cho họ, ông ta đến rất vội, chắc hẳn ông ấy có thể biết rằng nếu cái chết của Lý Thế Mậu không phải là tự sát, với tư cách là một doanh nhân lớn, tác động sẽ là quá lớn. Tai nạn xảy ra là do họ không tiếp tục cử người để mắt tới, tạo cơ hội cho phạm nhân nên mới xảy ra thảm án này, nếu họ tiếp quản thì áp lực của dư luận sẽ rất lớn, nên bồi nối cho người khác là cần thiết. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .
Thẩm Duệ nghĩ, chắc chắn sẽ có tin tức của người trên chỉ thị xuống, mấy ngày nữa vụ án sẽ được giải quyết.
Lưu Anh nghe Thẩm Duệ hỏi, nhưng sắc mặt của ông ta đờ ra, không trả lời được. Không phải Lý Thế Mậu không nói cho ông ta biết, mà là ông không đi tìm hiểu về Lý Thế Mậu. Đây là một phân đoạn cần phải làm khi một cảnh sát nhận được lời kêu cứu, nhưng ông ta lại sơ sót bỏ qua nó, cũng gián tiếp tạo ra kẽ hở trong vụ án, có thể dẫn đến tội ác sinh ra giữa kẽ hở.
"Ngày chết bị hoãn lại. Có thể không phải bởi vì kẻ giết người xảo quyệt, mà là bởi vì kẻ giết người gặp chuyện ngoài ý muốn, phải hoãn kế hoạch của mình." Chu Nguyên phá vỡ bầu không khí xấu hổ, ngón trỏ gõ trên bàn tạo ra âm thanh [thùng thùng], như tiếng chuông ban mai đánh tan bầu trời đen kịt, hội nghị lập tức yên lặng: “Tờ giấy trên bức ảnh và tờ giấy màu vàng được tìm thấy trên thi thể của Lý Thế Mậu đêm qua không phải là tiền giấy thường dùng cho tang lễ, mà là Thiệp mời đồng.”
Những người bị ghi trên Thiệp mời đồng hoặc là đã chết hoặc là sắp chết. Lý Thế Mậu bị ghi tên lên tờ giấy để chứng minh rằng ông ta đã lọt vào [danh sách tử vong]. Từ xa xưa, các Thiệp mời đồng đã ghi lại những gì thực sự xảy ra và những gì sắp xảy ra, ghi lại nghĩa là sẽ xảy ra, không thể trì hoãn được.
"Sao nghe bí hiểm quá, còn hẹn giờ, có khi thứ này giống bom hẹn giờ máy tính! Dù là bom hẹn giờ thì cũng có khả năng xảy ra đoản mạch!" Một cảnh sát hình sự hét lên.
Chu Nguyên liếc hắn một cái, nhẹ nói: "Thật sự là thần bí như vậy."
"Đội trưởng Chu, chúng ta là cục cảnh sát. Chúng ta luôn chú ý đến chứng cứ và khoa học, tại sao cậu cứ truyền bá mê tín dị đoan. Tờ giấy vàng này chỉ là tờ giấy vàng, cậu lại nói là Thiệp mời đồng, cậu cho rằng mình là thầy bói của chùa à."
Trong phòng họp có người nói chuyện nghị luận sôi nổi, Thẩm Duệ ngồi thẳng người, nhìn Chu Nguyên như không có chuyện gì xảy ra, nghe cậu nói với vẻ cương nghị khác thường: “Tôi là một nhà nghiên cứu tâm lý tội phạm chuyên nghiệp, đồng thời cũng là một người trông miếu lâu năm, di sản gia đình để lại.”
Tất cả các cảnh sát có mặt đều ít nhiều nghe nói về đội trưởng Chu mới đến này, cho rằng đó là chuyện bịa đặt, nhưng không ngờ lúc này cậu ta lại nói ra điều đó từ chính miệng mình, mọi người đều nhìn chằm chằm vào đó, không nói nên lời trong một lúc lâu.
Chu Nguyên không để ý tới ánh mắt của mọi người, liếc mắt nhìn về phía phòng họp, tình cờ thấy Hứa Tiểu Ca đi vào mang theo Thiệp mời đồng trong túi chứng cứ nói: “Đưa cho tôi."
Hứa Tiếu Ca không biết trong phòng họp thời gian mình ra ngoài có chuyện gì xảy ra, nhìn thấy ánh mắt của mọi người đều quét về phía mình, mỗi một tế bào trong cơ thể đều chấn động run một hồi, trong lòng có ảo giác không biết mình đã làm gì. Rối rít nhìn về phía Thẩm Duệ, thấy Thẩm Duệ khóe miệng giương cao gật đầu về phía mình, liền đưa chứng cứ cho Chu Nguyên.
Chu Nguyên đeo găng tay trắng, lấy ra Thiệp mời đồng đặt ở chính giữa bàn hội nghị, mọi người đang chúi đầu nhìn xung quanh.
Lưu Anh ở cục tỉnh nhìn tờ giấy vàng đầy chữ, cau mày nhìn làm trán hằn thành chữ xuyên, khi nhìn thấy nội dung viết trên đó thì sửng sốt không tin nổi, chỉ vào nội dung trên đó: “Điều được viết trên đó Có phải tất cả đều là sự thật?"
“Có thật hay không, sau khi kiểm tra sẽ phát biết thôi.” Thẩm Duệ thay Chu Nguyên trả lời: “Cục trưởng Lưu, ông còn manh mối gì nữa không?
Lưu Anh lắc đầu, ông ta còn một vụ án khác, vụ án của Lý Thế Mậu xảy ra quá nhanh, ảnh hưởng quá lớn, nếu không thể giải quyết càng sớm càng tốt, vòng tròn tài chính của Thanh Châu sẽ bị ảnh hưởng, nên lãnh đạo đã gọi điện cho ông vào sáng sớm, hy vọng rằng nguyên nhân cái chết của Lý Thế Mậu sẽ được điều tra càng sớm càng tốt.
Sau khi cập nhật thông tin, Lưu Anh mang theo người của cục cảnh sát tỉnh chuẩn bị rời đi, trước khi rời đi, ông không nhịn được nói với Chu Nguyên: "Tiểu Chu, vụ án này đã giải quyết xong, cậu có suy xét đi cục cảnh sát tỉnh không? Vẫn còn chỗ trống trong cục tỉnh, tôi sẽ giữ nó cho cậu?”
Cục trưởng Trương cảm thấy Lưu Anh quá vô đạo đức, một lời không đồng ý liền bắt đầu đào góc tường, ông đang chuẩn bị ngăn cản. Chu Nguyên đã từ chối ông ta trước một bước, cậu nói: "Cảm ơn cục trưởng Lưu đã hỗ trợ, ở đây có người tôi thích, hiện tại tôi chưa nghĩ đến chuyện rời đi."
Đứng ở bên cạnh, Thẩm Duệ cau mày nhìn Chu Nguyên có chút nghi hoặc, tựa hồ muốn nhìn kỹ cậu ấy, nhưng đáng tiếc anh theo dõi rất lâu, rốt cuộc cũng không nhìn ra được. người trước mặt anh ta ẩn chứa điều gì trong lòng.
Lưu Anh cảm thấy Chu Nguyên xử trí theo cảm tình quá nhỏ nhen, hiện tại không thích hợp tiếp tục nói chuyện này nữa, đành phải rời đi, lúc chia tay liền cúi người trước mặt cậu ấy nói: "Tiểu Chu, cảm xúc ăn không được, tôi cho rằng cậu là nhân tài, nghĩ lại đi, đừng vội nói cho tôi biết. "
Thẩm Duệ không nghe được nữa, đi tới vỗ vai Chu Nguyên, nói với Lưu Anh: “Cục trưởng Lưu, ông quang minh chính đại đào người của Cục trưởng Trương, ông không sợ sau này Cục trưởng Trương sẽ không trả lời các cuộc gọi của ông sao?”
Lưu Anh cười khúc khích hai lần nhưng không đáp lại, tiếp tục nói chuyện có vẻ hơi quá, ông thu dọn đồ đạc và dẫn theo trợ lý của mình, đồng thời liên tục dặn dò bắt được hung thủ càng sớm càng tốt trước khi rời đi.
Sau cuộc họp, Cục trưởng Trương gọi Chu Nguyên và Thẩm Duệ đến văn phòng, sắc mặt không được ưa nhìn cho lắm. Bởi vì lúc trước Lưu Anh có mặt nên không phát tác, nhưng lần này là nơi của chính mình, nhìn thấy Thẩm Duệ và Chu Nguyên bước vào văn phòng, đập tay lên bàn làm việc không hài lòng: "Lưu Anh rõ ràng là muốn tìm vật tế thay hắn. "
"Cục trưởng Trương, tay ông có đau không?"
Thẩm Duệ không theo lời của Trương Quốc Toàn mà nói tiếp, thay vào đó anh ấy có một cách tiếp cận khác quan tâm đến việc tay ông ấy có bị đau hay không, điều này khiến Trương Quốc Toàn đang nổi cơn thịnh nộ và sắp lao vào đầu anh, ngay lập tức trở nên vui vẻ cúi đầu liếc nhìn mình, quơ quơ tay tấm tắc nói: "Đau quá trời."
"Đau là được rồi, ông biết Cục trưởng Lưu đối xử với chúng ta như dê béo tới ăn vạ mà, ông già rồi mà còn tức giận hà tất phải bận tâm như vậy." Thẩm Duệ ngồi xuống ghế sô pha, vỗ vỗ ghế ngồi bên cạnh, ra hiệu cho Chu Nguyên ngồi xuống đây, anh ấy tiếp tục nói: "Nhưng chúng ta xứng đáng với sự đen đủi của chúng ta, vừa lúc đã xảy ra trong phạm vi quyền hạn của chúng ta. Tuy nhiên, cục trưởng Trương, trước đây ông không phải đã nói rằng Lý Thế Mậu muốn nhờ ông giúp đỡ sao? Cục trưởng Lưu không phải cũng nói rằng Lý Thế Mậu đã hỏi ông ta để được giúp đỡ sao? Chẳng lẽ gọi điện thoại cho cả hai bên cùng một lúc ư?”
App TYT & Ý Hiên Các team