Chu Nguyên tiếp tục hỏi: “Trước khi Lý Thế Mậu trở về biệt thự, cô đang ở một mình trong biệt thự à?”
Quan Xuân đáp: “Trên danh nghĩa thì tôi là người hầu trong biệt thự của Lý Thế Mậu, nhưng trên thực tế thì chủ của căn biệt thự này không ai khác mà chính là tôi.”
Khi có người đến đưa Quan Xuân rời khỏi sở cảnh sát thì lúc đó cũng đã mười hai giờ đêm.
Lúc này, những ánh đèn xung quanh đều đã tắt, cuộc sống phồn hoa đô thị về đêm mang theo làn gió lạnh thổi bay kỳ nghỉ xuân. Xe của Thẩm Duệ bị hư, để một thời gian nữa thì sẽ không sửa được, anh mặt dày ngồi vào ghế lái trong xe hơi của Chu Nguyên, khi nhìn thấy Chu Nguyên đi ra, anh cười nói: “Tôi đưa cậu về.”
“Đây là xe của tôi.” Chu Nguyên bất lực thở dài một hơi : “Mà chúng ta cũng đâu có đi chung đường.”
Thẩm Duệ giở trò, mặt dày hơn bức tường. Anh khởi động xe, trên môi nở nụ cười, nhìn thấy Chu Nguyên vẫn cứ đứng ngoài xe với vẻ mặt mệt mỏi, liền bấm còi giục cậu lên xe: “Tôi có quyền ra lệnh cho cậu phải để tôi ở nhờ nhà cậu một đêm. Một giờ nữa tôi lại phải đến văn phòng, không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi đâu. Nhà cậu cũng gần đây mà, tôi cũng có một số vấn đề muốn bàn với cậu.”
“Tôi không đồng ý, bây giờ cũng là giờ tan sở, tôi có quyền từ chối trả lời những câu hỏi liên quan đến công việc.” Chu Nguyên nhắm mắt lại leo lên ghế ngồi, nhẹ giọng nói: “Kể cả việc để anh đến nhà tôi.”
Thẩm Duệ cúi đầu cười khúc khích, ai đó sao làm việc nghiêm túc quá, da mặt anh liền trở nên dày đến mức vô đối. Anh không thèm quan tâm đến sự từ chối của Chu Nguyên, ngáp một cái, khởi động xe, lái về hướng chùa Lưu Phương. Anh nói: “Đã giải quyết xong mối nghi ngờ của cậu với Quan Xuân chưa?”
“Hung thủ không phải là cô ấy, nếu pháp y Dương khám nghiệm tử thi thì không sao, hai dấu vết chồng chéo trên cổ có thể cho thấy đây không phải là một vụ tự tử mà là một vụ giết người. Vết nông hướng xuống, rất có thể hung thủ phục kích bằng một sợi dây mảnh từ phía sau lưng nạn nhân, đồng thời do hung thủ thấp hơn Lý Thế Mậu một chút, dấu vết nông thì xuống một chút, còn dấu vết do treo cổ thì lên cao một chút.”
Chu Nguyên quá mệt mỏi, vết thương trên cổ cũng tiêu hao khá nhiều sức lực của cậu, có vẻ yếu ớt nói: “Hiện tại, có thể xác định hung thủ cao khoảng mét bảy, dáng người hơi khỏe. À đúng rồi, anh yêu cầu họ kiểm tra xem những dòng chữ trên tờ giấy vàng có phải là chữ viết tay của Lý Thế Mậu hay không. Mặc dù họ biết rằng không có khả năng có dấu vân tay của người thứ hai, nhưng nhỡ đâu lại có thì sao...”
Cuối câu chỉ còn lại giọng mũi nặng trịch. Thẩm Duệ đợi một hồi không nghe thấy động tĩnh gì, mới quay đầu lại thì thấy Chu Nguyên đã ngủ rồi. Cậu đã kiệt sức đến mức phơi bày bản thân trước mặt người khác mà không hề báo trước, Thẩm Duệ thở dài, đậu xe vào lề đường, lấy chiếc áo khoác anh mới cởi ra từ băng ghế sau, nhẹ nhàng đắp cho cậu trước khi khởi động lại xe.
Chu Nguyên là một kiểu người không chút phòng bị, Thẩm Duệ cảm thấy được đây là một điều thú vị khác từ cậu. Sau khi xe dừng bên ngoài chùa Lưu Phương, anh đã đánh thức cậu, đôi mắt cậu lơ mơ, Chu Nguyên có chút tức giận đứng dậy, ném chìa khóa chùa cho anh ta, cậu cũng lười không nói gì thêm, chỉ lẽo đẽo đi theo sau anh vào ngôi chùa với đôi mắt còn lờ mờ.
Cửa chùa vừa mở, sân trước và sân sau được thắp sáng bằng đèn sợi đốt, một chú cún nhỏ lao ra khi nghe thấy tiếng cửa mở, nhảy vồ vào chân Thẩm Duệ rồi hành động nũng nịu như một đứa trẻ, nó vẫy đuôi nhìn lên, nhận ra mình làm nũng sai người, vẻ mặt hớn hở há mồm thở hổn hển vài cái, thấy sư phụ ở phía sau lại giả bộ vồ tới, ánh mắt Chu Nguyên cũng nhanh chóng sáng lên.
Cậu đã quá mệt, giọng cũng khàn đi, anh nói nói với Thẩm Duệ: “Nhớ đóng cửa chùa hộ tôi, còn phòng anh ở bên cạnh.”
Quả Táo nhỏ theo Chu Nguyên về phòng, nghe tiếng mở cửa và khóa cửa trong ngôi đền yên tĩnh này vang lên có trật tự trước sau, Thẩm Duệ cau mày, nhanh chóng đóng cửa miếu, gõ cửa phòng Chu Nguyên: “Tôi vẫn còn điều muốn hỏi cậu.”
Chu Nguyên lúc này đã cởi áo sơ mi, chuẩn bị đi vào phòng tắm tắm rửa một chút, cau mày bước ra khỏi cửa phòng tắm lại bước ra mở cửa, mặt mệt mỏi nói: “Có chuyện cần nói thì nói vào ngày mai, trước khi tôi tống cổ anh ra khỏi chùa.”
Giọng nói nhỏ dần, cánh cửa lại đóng lại với một tiếng "rầm" thật to.
Thẩm Duệ nhướng mày, cảnh tượng đột ngột vừa rồi khiến anh có chút choáng váng. Thân thể Chu Nguyên trước giờ nhìn có vẻ yếu ớt, không ngờ cậu chỉ mặc một bộ quần áo mỏng, cởi quần áo ra đều là cơ bắp, anh huýt sáo một cái, chợt nhớ tới những điều mà Chu Nguyên đã nói với Quan Xuân trong phòng thẩm vấn.
Cậu ấy nói cậu ấy có bạn gái... Thẩm Duệ không chịu nổi nữa, sự tò mò bộc phát, nghịch ngợm trước cửa phòng Chu Nguyên hét lên: “Chu Nguyên, cậu có bạn gái khi nào?”
Trong màn đêm sâu thẳm yên ắng, có tiếng nước chảy trong phòng Chu Nguyên, cũng như tiếng sủa của Quả Táo để phản đối Thẩm Duệ, một kẻ lạ mặt đang quấy rầy mọi người. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .
Rốt cuộc, cái chết của Lý Thế Mậu cũng như giấy không gói được lửa, so với các phương tiện mà các phương tiện truyền thông và gián điệp dùng để thu thông tin ngày nay, không có cách nào tốt hơn cách đó là có mặt ở khắp mọi nơi. Theo Skynet, có những người làm trong lĩnh truyền thông nhiều năm thì những công cụ kiếm ăn là dựa trên khứu giác của họ.
Cuộc sống không dễ dàng, ngành giải trí cũng không bao giờ lỗi thời.
Ngụy Nhung vừa đi đón con trai và con gái của Lý Thế Mậu, đang đi ra khỏi sân bay bằng một lối đi bí mật, không ngờ rằng các phóng viên đã đăng tải ảnh của một cư dân mạng bên ngoài sân bay nhìn thấy các con của Lý Thế Mậu: “Đừng trả lời bất cứ điều gì mà phóng viên yêu cầu, những việc sau đó cảnh sát chúng tôi sẽ xử lý.”
Con gái của Lý Thế Mậu đã trưởng thành, theo thông tin thì cô ấy 26 tuổi. Cô ấy đã làm giám đốc trong công ty của Lý Thế Mậu hơn hai năm, tính cách của cô ấy rõ ràng là khá ổn, nghe Ngụy Nhung nói, cô gật đầu: “Vậy thì phải phiền cô rồi, Cảnh sát Ngụy.”
Được ba cảnh sát bao vây và hộ tống, Ngụy Nhung mượn dù của an ninh sân bay, cô mở ô, đi về phía chiếc ô tô đậu ngoài sân bay trước sự chứng kiến của đám truyền thông dành cho những đứa con nhà họ Lý.
Các phương tiện truyền thông nhanh chóng đuổi theo họ như một tổ ong vò vẽ, giơ đủ loại mic ngắn mic dài lên, miệng bọn họ nói không ngừng nghỉ, hỏi: “Cô Lý, ông Lý Thế Mậu được phát hiện treo cổ tại nhà, lý do là gì vậy? Có vấn đề về thể chất hay tinh thần gì không?”
“Cô Lý, cô có thể cho tôi biết thêm về hành vi bất thường này của ông Lý Thế Mậu không?”
“Nghe nói không phải tự sát, mà là bị người ta giết, ông ấy chết trong nhà của mình cùng với nhân tình. Có phải là do hận tình không?”
…
Miệng của các phóng viên giống như những viên đạn đại bác, phóng ra hàng loạt đạn, vài người trong số họ bị ném ra ngoài như một quả bom khói, như thể họ cảm thấy rằng vì quyền tự do ngôn luận nên không cần phải chịu trách nhiệm pháp lý về những lời nói của mình, Ngụy Nhung vẻ mặt xấu hổ, nếu chuyện này xảy ra với cô, cô nhất định sẽ chạy loạn lên mà đuổi theo bọn người vô lương tâm kia. Cô cẩn thận nhìn Lý Phương, đại tiểu thư nhà họ Lý, vẻ mặt ủ rũ của Lý Phương đang cố nhẫn nhịn khiến cô không kìm lòng được.
Nhưng Ngụy Nhung không biết rằng điều cô nên lo lắng không phải là Lý Phương, mà là Lý Thông, cậu con trai đang học năm hai trung học của Lý Thế Mậu. Tính cách của cậu ta có chút cáu kỉnh, khuôn mặt rõ là khó chịu khi nghe thấy một câu hỏi ở dọc đường, cuối cùng, khi Ngụy Nhung cảm thấy rằng cậu ấy sắp không chịu nổi, Lý Thông mở ô ra và hét: “Nói bậy! thử nói lại lần nữa xem, tôi sẽ làm cho các người mất miếng cơm đấy, khốn kiếp...”
Những lời chửi thề tuôn ra từ miệng anh như một dòng nước, Ngụy Nhung hơi sửng sốt, cô lập tức đi tới kéo Lý Thông đang định đánh phóng viên lại: “ Cậu à, bình tĩnh đi, đừng nghe họ,...”
Ngụy Nhung chưa kịp nói hết lời thì bị Lý Thông tát vào mặt, những từ ngữ không hay cứ thốt ra từ miệng cậu ấy, Ngụy Nhung chưa từng bị đánh đau như thế này bao giờ, cơn tức giận lại nổi lên, nếu không phải nhờ đồng nghiệp kéo cô lại và Lý Phương kéo em trai mình ra thì sân bay sẽ bị hai người biến thành một trò hề.
Thẩm Duệ ngồi trong phòng điều tra hình sự của cục xem một bản tin được truyền hình trực tiếp trên TV, Hứa Tiểu Ca vẻ mặt bất ổn hỏi: “Vừa rồi anh có thấy được không, tên nhóc hôi hám kia hình như đánh Ngụy Nhung một bạt tai thì phải?”
Hứa Tiểu Ca người luôn cảm thấy bất an về mọi thứ, mặt cậu ta nhăn lại, đôi mắt cậu dán chặt vào biểu cảm bối rối của Ngụy Nhung trên màn hình, cấu nói với nét mặt lạnh băng: “Sếp, hình như Ngụy Nhung bị đánh thật đấy.”
"Teng" một tiếng, Thẩm Duệ đứng lên, anh mang một gương mặt lạnh lùng đi về phía văn phòng của mình, trước khi bước vào, đồng nghiệp khắp văn phòng đã nghe lệnh của anh, anh nói: “Lát nữa khi bọn họ được đến cục, tên nhóc kia, nhớ để cậu ta ở trong phòng thẩm vấn một mình, tôi chưa vào thì không ai được phép vào, cứ để cậu ta đợi. Hứa Tiểu Ca, cậu đi vào đây.”
Thẩm Duệ nhìn Hứa Tiểu Ca và tìm thấy thông tin liên quan đến Quan Xuân, đúng như lời đồn, cô ta là họ hàng với Nhiễm Du, vợ cũ của Lý Thế Mậu, nhưng không quá thân thiết. Nghe nói Quan Xuân vừa ly hôn, không còn cách nào khác là phải tìm đến Nhiễm Du nhờ giúp đỡ, nhưng Quan Xuân không muốn làm vậy, đành phải thu xếp trở thành một người hầu trong nhà của Lý Thế Mậu.
Sau khi đã làm công việc này được mười hai năm, cách đây năm năm, cô tìm được một người đàn ông đã ly hôn, tương đối khá giả, họ chuẩn bị kết hôn thì không hiểu vì lý do gì mà Quan Xuân đã bỏ rơi người đó, thật trùng hợp là trong thời gian đó, Lý Thế Mậu cũng chính thức ly hôn với vợ của mình là Nhiễm Du.
Kể từ đó, Quan Xuân thay đổi phong cách ăn mặc, cô xuất thân từ một gia đình nghèo, nhưng lại tiêu xài vô cùng hoang phí, người ta nói rằng cô và Lý Thế Mậu đã ở bên nhau kể từ lúc đó.
“Còn gia đình Quan Xuân đang ở đâu?” Thẩm Duệ hỏi.
Hứa Tiểu Ca đang ngồi đối mặt với Thẩm Duệ, lắc đầu nói: “Cha mẹ của Quan Xuân đến sống với ông bà ngoại khi cô còn rất nhỏ, cuộc hôn nhân cuối cùng của Quan Xuân kéo dài một năm thì cô sinh con, dường như không thể chịu đựng được cảnh nghèo khó nên cô đã ly hôn mà không chịu quyền nuôi dưỡng đứa trẻ. Sau khi ly hôn, cô ấy rời tỉnh và đến thành phố Thanh Châu để tìm đến người em họ của mình là Nhiễm Du.”
Thẩm Duệ gật đầu, định để Hứa Tiểu Ca đi ra ngoài, nhưng sau đó anh lại nghĩ ra chuyện khác và hỏi: “Tiểu Ca, cậu có thể gọi điện, thúc giục một lần nữa về việc giám sát, nếu họ vẫn còn mập mờ, cậu hãy hỏi họ xem họ có muốn tôi đến công ty của họ kiểm tra khắp nơi trước khi tôi sẵn sàng cho việc điều tra, đi làm ngay cho tôi nhé. "
Cửa ra vào và cửa sổ cách âm khá tốt, khiến phòng làm việc của Thẩm Duệ yên tĩnh trở lại, anh dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại và suy nghĩ. Có tiếng gõ cửa khá nhỏ ở ngoài, anh mở mắt ra nói: "Vào đi."
Là Hứa Tiểu Ca. Thăm dò một chút thì cậu nói: “Đội trường, họ cử người đưa mẹ cô ta đến đây.” Thông báo đã nói xong, nhưng Hứa Tiểu Ca không rời đi ngay, cậu ấy do dự và lo lắng: “Sếp, Giám đốc Lưu và những người khác cũng đang ở đây, Giám đốc Trương yêu cầu anh vào phòng họp để chuẩn bị cho cuộc họp.”
Thẩm Duệ đang nhắm mắt bỗng nhiên mở mắt ra, đôi mắt đen như vực thẳm, cảm xúc của anh thật khó đoán. Anh đứng dậy, mặc lên người chiếc áo khoác treo sau lưng ghế, "ừm" một tiếng rồi đi về phía cửa.
Chu Nguyên đang bước ra từ phòng trà với một tách cà phê, vừa bước vào văn phòng, liền nhìn thấy Thẩm Duệ nghiêm mặt đứng ở bàn làm việc, ánh mắt có chút mờ mịt, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, đầu óc trống rỗng. Cậu bước tới dùng chân đá vào người anh, thấy anh nhìn mình thì cậu ngồi xuống chỗ của mình rồi hỏi anh: “Có chuyện gì sao?”
App TYT & Ý Hiên Các team