Một tiếng hét vang lên phá tan sự yên tĩnh của công trường phía trước, một người đàn ông trung niên chạy về phía trước, sững sờ khi nhìn thấy Thẩm Duệ, lập tức chề mặt ra, quay đầu nhìn Thẩm Quốc Đông vừa tới châm chọc: “Chủ tịch Thẩm, mặc dù cháu trai là vì công việc, nhưng không cần phải nhắm mục tiêu vào toà nhà của chúng tôi đâu nhỉ? Ông không lẽ không biết, nếu toà nhà lại có chuyện, tiền đầu tư của chúng tôi đầu tư sẽ mất trắng à."

Còn có rất nhiều cổ đông lên trước với Thẩm Quốc Đông, họ tạm thời được gọi đến công trường tối nay để thảo luận về việc công bố và theo dõi phát triển sự kiện phía sau, xảy ra chuyện của Tạ Thành, tòa nhà này sẽ biến thành “toà nhà ma ám” không bán được trong khu cư dân xung quanh, cho nên cần phải định vị lại thuộc tính tòa nhà này, không ngờ, sau khi vào ở phòng kinh doanh chưa bao lâu, lại bị tiếng la hét quấy rầy.

Mọi người nhìn Thẩm Quốc Đông, hy vọng rằng ông ta có thể giải thích tình hình hiện tại.

Nhìn thấy Thẩm Duệ lại dẫn đầu một nhóm cảnh sát tới, trong lòng Thẩm Quốc Đông có lửa giận, nhưng ở trước mặt người ngoài, ông ta phải kìm lại, chỉ là sắc mặt lại vô cùng xấu, lạnh lùng nhìn Thẩm Duệ một cái: "Làm gì thế?"

Chỉ bằng một câu nói đơn giản, lửa giận bắt đầu bùng lên.

Chu Nguyên dừng theo Thẩm Duệ, thấy Thẩm Duệ đi tới trước mặt Thẩm Quốc Đông, lấy ra giấy chứng nhận cảnh sát, nhướng mày nói: "Chủ tịch Thẩm, cảnh sát. Chúng tôi nghi ngờ có tình nghi đã trốn vào Thiên Trì, muốn tiến hành nghi thức giết người ở đây, chuẩn bị khám xét công trường, nhưng đám bảo vệ ông nuôi, lại ngăn không cho nhân viên công chức vào, không biết vì chột dạ, hay là biết luật vẫn phạm? "

Thẩm Quốc Đông hít sâu một hơi, cố gắng làm cho mình lý trí, nghiến răng nghiến lợi nói: "Giấy khám xét? Chứng cứ?"

Biết rằng Thẩm Quốc Đông không dễ xử lý như vậy, còn có một đám tư bản xung quanh. Tư bản theo đuổi lợi nhuận, chỉ cần có lợi nhuận bất kể lợi nhuận đã ngấm tuyết, hay từng ngấm máu. Thẩm Duệ lấy điện thoại di động ra, gọi cho Trương Quốc Toàn, nói tình huống hiện tại, đưa điện thoại di động cho Thẩm Quốc Đông: "Chủ tịch Thẩm, cục trưởng Trương muốn nói với ông."

Thẩm Quốc Đông nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động mà Thẩm Duệ đưa cho, không nhúc nhích, chỉ đứng nhìn anh.

“Được, vậy tôi mở loa ngoài cho ông nghe.” Thẩm Duệ bật loa lên: Cục trưởng Trương, nói đi, mọi người đều đang nghe.”

Trương Quốc Toàn là một người bị kẹp giữa việc công và việc tư, tình cảnh có chút khó xử. Về mặt lý trí, với tư cách là lãnh đạo cục cảnh sát thành phố, làm như vậy là không có gì đáng trách, vốn dĩ muốn Thẩm Duệ giao điện thoại cho Thẩm Quốc Đông, nói vài lời tử tế thuyết phục ông ta, nhưng Thẩm Quốc Đông không hề hiểu.

Ông ta chỉ đành là chuyện công: "Quốc Đông, tôi lập tức cử người đưa giấy khám xét tới, A Duệ bọn họ khám xét công trường định kỳ, là thủ tục bình thường, tốt cho cả công trường và tất cả mọi người, mong ông tha thứ... "

Thẩm Duệ tắt loa ngoài trên điện thoại, sau khi nói gì đó với Trương Quốc Toàn xong, liền cúp điện thoại.

Anh thậm chí còn không thèm nhìn Thẩm Quốc Đông, ra hiệu cho các anh em tiếp tục tiến hành điều tra.

Thẩm Duệ không để ý tới Thẩm Quốc Đông, bước nhanh đi về phía trước, thấy Chu Nguyên vẫn đứng yên không động đậy, liền vỗ vai cậu: "A Nguyên, đi."

Chu Nguyên im lặng một hồi, đi theo Thẩm Duệ: "Anh hơi quá đáng rồi, ông ấy là bố anh."

“Danh tiếng đúng là như vậy, thực tế vẫn còn phải bàn.” Thẩm Duệ nhướng mày: “Đi thôi, đừng nói chuyện này, mau chóng tìm.”

Còn Thẩm Quốc Đông vẫn đứng ở chỗ cũ, mặt mày tái đi, nắm chặt tay vì tức giận.

Ánh mắt ông ta khóa chặt hai người đang đi về phía trước, cuối cùng dán chặt vào lưng Chu Nguyên, ánh mắt như kim châm, châm nào cũng tới thịt.

Công trường được lệnh mở đèn, Thẩm Duệ bọn họ lần lượt đi kiểm tra các hố móng.

Mọi người chia thành nhiều nhóm, một số đi kiểm tra khu nhà mới xây, sau một vòng tìm kiếm, họ không tìm thấy gì.

Nhưng đúng lúc này, Thẩm Duệ nhận được một cuộc gọi từ Hứa Tiểu Ca: "Lão, lão đại, thời gian của vi rút máy tính lại nảy ra một tin nhắn khác, trong đó có viết: Tới tòa nhà Thiên Trì rồi à? Nếu đi rồi, đúng là ngây thơ, dễ bị dẫn dắt đi t sai hướng. Tôi thì khác, tôi là người kiểm soát, tôi đang giải cứu thế giới. Cho hai người thêm hai gợi ý vậy, “máy tính của tôi”, và “mẹ tôi tới nhà bà ngoại, bà bị ốm rồi."

Câu nói " mẹ tôi tới nhà bà ngoại " lừa đám người đến nhà mẹ của Từ Giai, nhưng bây giờ khi nói chuyện này, Thẩm Duệ không khỏi nhíu mày hỏi: "Còn thông tin khác không?"

Hứa Tiểu Ca ở đầu bên kia điện thoại rất căng thẳng, giọng điệu có chút bối rối: "Còn có, còn có đồng hồ n đếm ngược ở trên."

Thẩm Duệ hỏi: "Đếm ngược gì?"

“Đếm ngược về cọc người.” Hứa Tiểu Ca nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy mình toát mồ hôi hột: “Cuối màn hình hiện lên bản đồ thành phố Thanh Châu, bên trên có dấu thời gian, chỉ còn chưa đầy ba giờ nữa.”

Thẩm Duệ cau mày liếc nhìn Chu Nguyên, cậu giống như mình, cũng đang nhíu mày. Thẩm Duệ nói tiếp: "Cậu nhóc đừng căng thẳng, cậu và Ngụy Nhung ở đằng kia, xem còn có manh mối gì không ..."

Chu Nguyên đang yên lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, đột nhiên nói: "Không phải cậu nói trong hộp tìm kiếm máy tính có thanh thông tin tìm kiếm sao? Cả cái máy tính chỉ còn mỗi thanh thông tin này thôi à?"

"Đúng vậy, tất cả lịch sử đều bị xoá sạch rồi, chỉ còn lại thanh thông tin này" Hứa Tiểu Ca nói: "Nhưng nếu cần, tôi có thể thử tìm hiểu lịch sử trực tuyến trước đó."

Chu Nguyên gõ ngón trỏ chỉ vào ống quần: "Không cần đâu. Cậu ta cố ý để lại thông tin trong ô tìm kiếm, rất có thể là manh mối cho chúng ta. Hứa Tiểu Ca, cậu điều tra theo tìm theo mục từ này đi."

Anh không cúp máy, không cần ở lại công trường nữa, Thẩm Duệ yêu cầu hai cảnh sát ở lại đề phòng, nhận lệnh bất cứ lúc nào, các cảnh sát khác đều rút lui, vì thời không còn sớm, bảo họ tạm thời quay về.

Chu Nguyên đang ngồi trong xe, nghe thấy Hứa Tiểu Ca nói: "Lão đại, tôi còn tưởng sẽ tìm được rất nhiều trang thông tin, nhưng khi tìm kiếm thông tin này, dòng đầu tiên chính là một trang web của nhóm tự sát “003”, khi mở trang web, trông có vẻ không khác gì trang web tin tức bình thường... "

“Cậu chụp ảnh trang web cho chúng tôi, rồi gửi vào điện thoại di động của tôi.” Bởi vì lúc này Chu Nguyên đang dùng điện thoại di động của Thẩm Duệ để nói chuyện với Hứa Tiểu Ca.

Không lâu sau khi giọng nói cậu vừa dứt, di động của Chu Nguyên đã nhận được tin nhắn, cậu đặt điện thoại của Thẩm Duệ vào khung xe, cầm điện thoại di động lên, bấm vào nút phóng to, cẩn thận kiểm tra tiêu đề và trích dẫn của trang web.

Thoạt nhìn, thông tin trên toàn bộ trang web có vẻ bình thường, nhưng nếu để ý kỹ hơn, sẽ thấy hơi kỳ lạ. Chu Nguyên lấy ngón tay chọc vào cánh tay Thẩm Duệ ,ra hiệu cho Thẩm Duệ xem qua, cậu nói: "Hứa Tiểu Ca, có thể tìm địa chỉ ip của trang web này được không?" - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Sau khi nói câu nói này, Chu Nguyên nghe thấy bên kia điện thoại có tiếng gõ bàn phím. Tranh thủ lúc này, Chu Nguyên suy nghĩ thông tin hiện lên trên màn hình máy tính, hai thông tin, "máy tính của tôi" và "bà nội bị bệnh rồi, mẹ tôi tới thăm. "

Hai câu này như ông nói gà bà nói vịt, nhưng mà nếu máy tính của Lưu Đồng đã đưa ra thông tin này, hẳn là có ý nghĩa của chúng. Trang web được tìm thấy trong hộp tìm kiếm trên máy tính, có tương ứng với thông tin trong câu cuối cùng không?

Lưu Đồng chỉ là một đứa trẻ, dù thông minh đến đâu, cũng không thể tự mình hoạch định nhiều việc như vậy. Cho nên Chu Nguyên cho rằng, nhất định có một người, chỉ huy mọi chuyện sau lưng Lưu Đồng, người đó rất có khả năng giỏi chiến thuật tâm lý, càng giỏi công nghệ máy tính.

Do đó, anh ta có thể điều khiển máy tính của Lưu Đồng, cấy các tem thời gian để phát thông tin vào máy tính.

Người đó có lẽ lớn tuổi hơn Lưu Đồng, anh ta có thể điều khiển máy tính, nhưng anh ta đã để lại thông tin nhóm tự sát “003”, có lẽ được anh ta đồng ý. Nhìn từ góc độ khác, là một người có trình độ tin học tốt, nhưng lại là người có tâm lý lại "đen tối" hoặc "thoái hóa".

Người như này, có hai khả năng. Có những lập trình viên lương cao nhưng xã hội đối xử vô nhân đạo, hiện giờ khoa học công nghệ phát triển vượt bậc, cao thủ phải , nhận đòn roi và tẩy chay của xã hội, có người còn bị đồng nghiệp, lãnh đạo điều hành ganh đua, trong môi trường làm việc nhiều áp lực, dễ sinh ra tâm lý ghét bỏ thế gian hoặc thù hận, loại người này, được gọi là "ăn xin mặc vest."

Cũng có khả năng, là năng lực máy tính tốt, nhưng không có tác dụng lắm. Nói cách khác, máy tính trở thành xiềng xích của cuộc đời, khiến anh ta cảm thấy đau khổ không thể chịu đựng được. Chu Nguyên cho rằng rất ảo diệu, nhưng không phải là không thể.

Ví dụ…

Hứa Tiểu Ca: "Tôi..."

Thẩm Duệ: "Có..."

Chính vào lúc này, Hứa Tiểu Ca và Thẩm Duệ gần như cùng lúc lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Chu Nguyên.

Chu Nguyên nhìn Thẩm Duệ, Thẩm Duệ đối điện thoại nói: "Cậu nhóc, cậu nói trước."

“Địa chỉ ip được mua từ nước ngoài, thời gian là nửa tháng trước, tức là, nửa tháng trước trang web này đột nhiên được lập ra.” Hứa Tiểu Ca dường như đã phát hiện ra một bí mật gây sốc, khá phấn khích: “Lão đại, chẳng phải chuyện này có nghĩa, trang web cố ý cho chúng ta xem à?"

Thông tin được cung cấp quá rõ ràng, nhất định phải suy nghĩ theo hướng này.

Trang web này là hướng manh mối mà nghi phạm đưa ra cho họ, Thẩm Duệ nói: "Mọi người có phát hiện không, tất cả thông tin tin tức trên trang chủ đều tiêu cực, đang đứng trên đường bị một chiếc xe ô tô đi qua đâm, leo núi rồi ngã từ trên cao xuống vách núi, bơi lội chết đuối, học sinh nhảy lầu, đốt than sưởi ấm trong nhà bằng lò sưởi doanh thu phim không ổn nên đạo diễn quỳ gối van xin khán giả không cẩn thận bị nhồi máu cơ tim... "

Sau khi Thẩm Duệ đề cập, Chu Nguyên và Hứa Tiểu Ca họ cũng phản ứng. Chu Nguyên dứt khoát cúp điện thoại, mở lại video call, ý bảo bọn họ hướng điện thoại voà màn hình máy tính, rồi bảo Hứa Tiểu Ca mở một tin tức.

Hầu hết mọi bản tin, đều cung cấp một thông điệp, bi kịch "do con người tạo ra". Tất cả tin tức từ trang web này. Hầu như tất cả chúng đều được trích xuất từ các trang web khác, mỗi cuộc phỏng vấn phía sau, đều thể hiện ý “tìm đường chết”.

Thẩm Duệ liếc mắt nhìn Chu Nguyên, sau khi bắt gặp ánh mắt cậu thả lỏng nhìn vào không trung, anh hạ giọng nói: "Tất cả những người xảy ra chuyện trong những tin tức này, đều là tự sát?"

Tự mình lao ra đường thì bị xe tông, đang đi leo núi cùng một người bạn thì bất ngờ nhảy khỏi vách đá, biết bơi nhưng lặn xuống nước không dậy được, nhảy lầu ...

Chu Nguyên lắc đầu: "Có một cái không phải..."

Cậu lập tức nói với Hứa Tiểu Ca rằng: "Cậu bấm vào tin tức phim điện ảnh xem nào."

Đoạn video trên điện thoại di động lập tức thấy Hứa Tiểu Ca bấm vào tin tức doanh thu phim không tốt:

"Bộ phim" Trường học siêu cấp "do đạo diễn thế hệ mới Mâu Huy quay, bởi vì đề tài tương đối ít người biết còn nặng nề, nên gặp phải sự ghẻ lạnh. Đầu tư mấy chục triệu, lượng bán trước không tới một triệu. Đạo diễn Mâu Huy quay video quỳ xuống, nói ình đã đầu tư hết tiền tiết kiệm, thậm chí còn vay mượn bạn bè người thân, chỉ để quay bộ phim này, cầu mong các vị phụ huynh hãy đi xem ..."



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play