Mọi người thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi đến toà nhà Thiên Trì đang xây, nhưng Chu Nguyên lại gọi Hứa Tiểu Ca bọn họ lại, cậu nói: "Hứa Tiểu Ca, cậu giỏi về máy tính,phiền cậu ở lại cùng Ngụy Nhung kiểm tra máy tính của Lưu Đồng nếu có bất kỳ tin tức nào, gọi điện cho chúng tôi."

Hứa Tiểu Ca sửng sốt, sau đó gật đầu thật mạnh: "Được thôi đội trưởng Chu!"

Xe cảnh sát gầm rú trong buổi đêm xa hoa truỵ lạc của thành phố Thanh Châu, Thẩm Duệ đi tới toà nhà Thiên Trì đang xây, khi quay tay lái anh liếc nhìn Chu Nguyên: "Máy tính của Lưu Đồng có vấn đề à? Sao em lại để Hứa Tiểu Ca bọn họ ở lại? "

“Em còn tưởng họ sẽ trì hoãn một thời gian, không ngờ bọn họ lại hành động sớm như vậy.” Chu Nguyên chỉ vào khung cửa sổ, trong xe phát ra âm thanh nhẹ nhàng và nhịp nhàng.

Họ?

Thẩm Duệ nhíu mày, cảm thấy có chút khó hiểu: "Bọn họ? Ý của em là Lưu Đồng và Từ Giai à?"

“Không, Từ Giai rất có thể là tế phẩm.” Chu Nguyên nhìn con đường phía trước, bởi vì xe cảnh sát mở đường, ngay cả vào giờ cao điểm giao thông ban đêm, không có xe nào dám chen hàng mà không được phép, đường đi khá là suôn sẻ. Cậu nói: “Lưu Đồng ngay từ đầu đã không nói sự thật.”

Thẩm Duệ cau mày: "Em nói cậu ta lừa chúng ta về nhà mẹ của Từ Giai?"

"Tất cả, từ đầu cậu đã nói sự thật. Bắt đầu từ Tạ Thành, đứa trẻ đó là chính là tế phẩm, khi Lưu Đồng ghi âm lời khai, cậu ta nói đó là một trò đùa, chơi một trò chơi, quả thực là một trò chơi, một trò chơi dâng lễ vật."Chu Nguyên đột nhiên quay đầu nhìn Thẩm Duệ: "Cháu gái của Ngụy Nhung, cô bé tên là thỏ con, có lẽ cũng là một trong số tế phẩm."

Thẩm Duệ sửng sốt trước lời nói của Chu Nguyên, trước đây Thẩm Duệ chỉ cho rằng đứa trẻ Lưu Đồng quá máu lạnh, coi tính mạng con người như một trò đùa. Không ngờ còn có một buổi lễ hiến tế đã được định trước, điều đáng sợ hơn nữa là, thỏ con cũng bao gồm trong đó.

Bé trai và bé gái?

Thẩm Duệ cau mày, trầm giọng hỏi: "Vì sao không ra tay với Ngụy Thỏ?"

“Trước đây em cũng không hiểu, nhưng đến bây giờ em mới hiểu rõ, việc cúng tế cần thời gian chính xác, hay nói cách khác, cần những người có cùng ngày sinh, mới có hiệu quả tốt nhất.” Chu Nguyên nói: “Anh có thể gọi điện hỏi Ngụy Nhung, sinh nhật của Ngụy Thỏ."

Thẩm Duệ tạm thời đậu xe ở ven đường, lấy điện thoại di động ra ậlp tức gọi cho Ngụy Nhung: "Ngụy Nhung, ngày sinh cháu gái em Ngụy Thỏ là khi nào?"

Ngụy Nhung vẫn đang ngồi trước máy tính của Lưu Đồng với Hứa Tiểu Ca, bị cuộc điện thoại của Thẩm Duệ làm cho hồ đồ, sau khi bị Thẩm Duệ hỏi lại, cô ấy mới suy nghĩ rồi trả lời: "Âm lịch là ngày tám tháng tư, lịch dương lịch mới năm nay là ngày mười tám tháng năm, lão đại anh hỏi chuyện này làm gì?"

Sau khi nhận được câu trả lời, Thẩm Duệ nghe thấy Chu Nguyên ngồi bên cạnh nói: "Em đọc hồ sơ vụ án Tạ Thành, sinh nhật năm nay theo lịch mới là ngày tám tháng tư, em đoán, Lưu Đồng đã từng hỏi về sinh nhật của những người này, nhưng lại nhầm thời gian sinh nhật thật của Nguỵ Thỏ. Anh có thể bảo Ngụy Nhung gọi điện cho Ngụy Thỏ, hỏi Ngụy Thỏ xem hôm đó Lưu Đồng có hỏi con bé về sinh nhật hay không."

Thẩm Duệ bảo Ngụy Nhung gọi Ngụy Thỏ theo câu hỏi của Chu Nguyên.

Cúp điện thoại, chờ khoảng một lúc, Thẩm Duệ nhanh chóng nhận được điện thoại của Ngụy Nhung.

Ngụy Nhung kinh ngạc nói trong điện thoại: "Lão đại, sao anh biết Lưu Đồng có hỏi? Em vừa gọi điện thoại cho con bé, nó nói là sau khi Lưu Đồng đẩy Tạ Thành xuống, còn hỏi sinh nhật con bé có phải là ngày tám tháng tư trong lịch mới không, thỏ con nhà em khóc nói nó chỉ sinh nhật vào ngày âm lịch..."

“Ừm, bên em có phát hiện gì không?” Thẩm Duệ thuận miệng hỏi.

Ngụy Nhung: " Lão đại, mọt sách nói trong máy tính bị vi rút Dinosaur Burning Incense xâm nhập, loại vi rút này hình như không làm hỏng máy tính, chỉ cài đặt thời gian, cách một đoạn thời gian sẽ cưỡng ép phát thông tin."

Bởi vì điện thoại di động của Thẩm Duệ đang phát loa ngoài, Chu Nguyên cũng nghe được nội dung cuộc gọi của bọn họ, cậu thuận miệng trả lời: "Đợi lát nữa tới giờ có thông tin gì, hai người thông báo kịp thời cho chúng tôi."

"Vâng."

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Duệ tiêu hóa nội dung một lúc, hiểu được tình hình hiện tại, anh nói: "Làm sao em biết được?"

Chu Nguyên liếc anh một cái, nói nhẹ nhàng như không: "Ngay từ đầu đã biết, em còn tưởng anh biết, chỉ là hợp tác với Lưu Đồng trò chơi của bọn họ."

Chuyện này…

Thẩm Duệ bị lời nói của Chu Nguyên làm cho ho khan vài tiếng, chỉ cảm thấy ngàn vạn lời nói kẹt trong cổ họng, cuối cùng hóa thành một ngụm đờm, trở về trong cơ thể. Anh cảm thấy có chút ấm ức và xấu hổ, cuối cùng cười gượng vài cái rồi nói: "Nói thật tuy rằng có chút xấu hổ, nhưng anh thật sự không nghĩ tới. Đội trưởng Chu, em đừng có yên lặng, mau gợi ý cho anh, để anh vén màn vụ án này. "

Khóe miệng Chu Nguyên nhếch lên: “Mặc dù Lưu Đồng có thể khác với những đứa trẻ bình thường, ý em là sự thao túng tình cảm, gần như là máu lạnh. Nhưng nếu là con người, đều sẽ có tâm trạng thất thường. Khi Lưu Đồng nói chuyện với chúng tôi, con ngươi của cậu ta thích nhìn lên phải rồi quay tròn, biểu hiện thoáng qua trên gương mặt này, cho thấy lúc cậu ta nói chuyện, trong lòng rất đắc ý, tràn đầy vẻ khoe khoang. Một đứa trẻ sẽ nhìn người lớn với cảm xúc như vậy, thường nghĩ rằng, mình coi người lớn thành mấy con khỉ, vui quá. Đội trưởng Thẩm, anh hiểu không?"

Thẩm Duệ mỉm cười, nghiêm túc gật đầu: "Thầy Chu đang dạy dỗ, nhất định phải vứt sự ngu dốt, nghe hiểu."

"Lúc trước em từng nói với anh, điển tích về cọc người. Nhưng thật ra, làm cọc người, cần nghi thức, lần của Tạ Thành, em cảm thấy là Lưu Đồng tự thực hành theo ý mình.” Chu Nguyên nói: “Một đứa trẻ, nếu không có ai nói cho cậu ta biết chuyện, rất khó đểu biết về chuyện cọc người. Cho nên ngay từ đầu, em đã nghi ngờ có người đứng sau Lưu Đồng, lúc đầu, em nghi ngờ Từ Giai. Nhưng hôm nay chúng ta tới đó, không có Từ Giai, mà có Lưu Đồng, em lập tức hiểu, Lưu Đồng mới là người điều hành trò chơi, mà không phải Từ Giai, bởi vì người điều hành trò chơi, sẽ không rời khỏi."

Thẩm Duệ cảm thấy lời nói của Chu Nguyên có chút khó hiểu, cau mày nhìn cậu hồi lâu: "Em cứ nói về người thi hành trò chơi? Ý em là gì?"

“Anh có nhớ anh trai ruột của Từ Giai là Từ thông nói rằng, Lưu Đồng bị nghiện internet nên đã được gửi đến trường cai nghiện Internet không?” Chu Nguyên nói.

Thẩm Duệ gật đầu: "Nhớ."

Cuối cùng cậu nói thêm một câu: "Bố mẹ của Lưu Đồng hơi nhẫn tâm, cho trẻ con tới nơi như vậy, đã có rất nhiều tin tức rồi, gửi một đứa trẻ bình thường, mang về một đứa trẻ không bình thường..."

Ừm ... Hành vi của Lưu Đồng, khẳng định câu sau.

Chu Nguyên gật đầu với Thẩm Duệ: "Trường cai nghiện Internet không đảm bảo từ nay về sau con người thật sự không bao giờ đụng đến Internet, Lưu Đồng có lẽ chính ví dụ. Chẳng qua, anh có phát hiện không, mỗi lần chúng ta tới, cậu ta đều cầm điện thoại chơi trò chơi, em từng thấy trình độ trò chơi của cậu ta, phát hiện trình độ rất thấp, cũng có nghĩ là, Lưu Đồng thích chơi game, chẳng qua là Lưu Đồng muốn bày ra trước mặt chúng ta. Tại sao lại như vậy "

Lời này cậu muốn hỏi Thẩm Duệ, nhưng một tiếng chuông đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện của họ.

Đó là số điện thoại của Ngụy Nhung.

Thẩm Duệ cầm lên ngay lập tức: "Có chuyện gì?"

“Lão đại, mọt sách nói rằng ông ấy nhìn thấy mục tìm kiếm, trên máy tính của Lưu Đồng.” Ngụy Nhung nói. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Thẩm Duệ: "Tìm kiếm gì?"

Ngụy Nhung nuốt nước miếng: "Nhóm tự sát."

Thẩm Duệ: "?"

Ngụy Nhung tiếp tục nói thêm: " Lão đại, đó là một nhóm kiểu, chỉ cần tham gia rồi người khác dạy mình cách tự sát."

“… Anh hiểu, em không cần lớn tiếng như vậy.” Thẩm Duệ xoa lỗ tai: “Còn có phát hiện gì nữa không? Tới thời gian của đợt vi rút Dinosaur Burning Incense thứ hairồi à?”

Ngụy Nhung: "Vẫn chưa, bọn em đột nhiên phát hiện chuyện này, lập tức nói cho anh."

"Được rồi, vậy hai người tiếp tục nhìn xem còn có phát hiện gì khác không."

Thẩm Duệ cúp điện thoại, cau mày nhìn Chu Nguyên: "Nhóm tự sát? Không phải làm cọc người à? Đứa nhỏ này sao đột nhiên lại tự sát?"

Chu Nguyên nghe đến từ này cũng là sững sờ, lập tức nói: "Trước tiên anh mau xe đến toà nhà Thiên Trì đang xây đã."

Vì những gì đã xảy ra với Tạ Thành, toà nhà Thiên Trì đang xây tạm thời bị đình chỉ trong vài ngày.

Lúc này hàng rào bên ngoài cổng tòa nhà, ngay khi xe của Thẩm Duệ vừa tới cổng, một nhân viên bảo vệ đã lao ra, muốn ngăn cản không cho họ vào.

Bảo vệ cũng biết Thẩm Duệ, đứng ở cửa kiên quyết từ chối, chính là không chịu cho vào: "Ông chủ nói, ai muốn vào thì phải có lệnh khám xét, không có mấy thứ này, thì không cho vào được, người anh em, đừng làm khó tôi."

“Có một đứa trẻ đi vào không?” Thẩm Duệ vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, anh định gọi cho trợ lý của Thẩm Quốc Đông.

Bác bảo vệ lắc đầu khó hiểu: "Đứa trẻ nào, công trường làm gì có trẻ con?"

Thẩm Duệ cảm thấy toà nhà của Thẩm Quốc Đông và những người ông ta thuê không đáng tin cậy lắm. Chuyện của Tạ Thành đã trở thành cái gai trong lòng anh, hối hận vì đã không kiểm tra toàn bộ móng cọc toà nhà của công trường vào thời điểm đó, gián tiếp đã giết một người.

Thấy nhân viên bảo vệ không cho mình vào, Thẩm Duệ gọi cho Lý Thành Bảo, chuông vang lên một hồi, nhanh chóng được kết nối.

Lý Thành Bảo vâng vâng dạ dạ nói: "A Duệ? Tìm tôi có chuyện gì?"

“Ông đang ở đâu?” Bị bảo vệ chặn lại, Thẩm Duệ cảm thấy tức giận: “Đến công trường ngay lập tức, dạy cho những nhân viên bảo vệ đó một bài học, ngăn cản cảnh sát phá án phải chịu trách nhiệm.”

Nói xong, Thẩm Duệ cúp điện thoại, vẫy tay, mấy người cảnh sát lon ton vòng qua bảo vệ tiến vào công trường.

Nhân viên bảo vệ muốn ngăn anh lại, nhưng chạy trái chạy phải, căn bản không thể ngăn được một người, nên cũng rất vội vàng. Anh ta quay sang máy bộ đàm với đôi mắt đỏ hoe nói: "Gọi người qua, mau gọi người qua, có người đang xâm phạm công trường. Mọi người mau gọi cho chủ tịch Thẩm."

Sau khi bảo vệ nói xong, anh ta cũng chạy vào trong.

Đường đến công trường vốn đã khó đi, vừa bước chân đã thấy dưới gấu quần là một đống bùn. Anh ta cảm thấy mình khó khăn lắm mới việc, sợ bị làm hỏng, anh ta đuổi kịp Thẩm Duệ, vươn tay túm lấy anh: "Bảo các anh đừng vào, không hiểu tiếng người à?"

Quần áo của Thẩm Duệ bị kéo lại, lúc phản ứng thfi đã bị tóm rồi. Một cảnh sát quanh năm rèn luyện trong đội, với một người bảo vệ trên người toàn thịt đổi nghề giữa chừng, chỉ hai ba chiêu đã đè anh ta xuống đất.

“Anh có biết tội hành hung cảnh sát lớn thế nào không?” Thẩm Duệ lạnh lùng ấn nhân viên bảo vệ.

Nhân viên bảo vệ bị ghìm chặt, ra sức vùng vẫy: “Cảnh sát, mọi người như này, công việc của chúng tôi sẽ bị mất!"

Đúng lúc này, những nhân viên bảo vệ khác nghe thấy tiếng gọi từ bộ đàm cũng chạy tới, một đám đông người vây quanh Thẩm Duệ đang định lao tới, Chu Nguyên xắn tay áo định đi tới, thì đột nhiên có tiếng hét: "Các người đang làm gì vậy? Các người đang làm gì vậy?"



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play