Nhà Lưu Đồng, bố mẹ Lưu Đồng nhận được cuộc gọi bèn vội vàng trở về.

Sau khi biết những gì Lưu Đồng đã làm, Thẩm Duệ và các cảnh sát khác còn tưởng rằng bố của Lưu Đồng, Lưu Đông Quân sẽ mắng nhiếc con mình.

Chưa kể đánh một trận tới chết, chí ít cũng phải chửi thề.

Nhưng ngay khi Lưu Đồng về đến nhà, lập tức chạy tới trước nhìn Lưu Đồng để kiểm tra, hỏi Lưu Đồng với vẻ tức giận: "Họ có đánh con không?"

Thẩm Duệ: "?"

Đồng nghiệp: "??"

Giáo viên chủ nhiệm của Lưu Đồng: "???"

Sau khi thấy Lưu Đồng phủ nhận, sắc mặt Lưu Đông Quân có vẻ tốt hơn một chút, xem ra chỉ cần không làm gì con trai ông ta, thì mọi chuyện đều dễ nói.

Lưu Đông Quân chuyển sự chú ý về phía đám người Thẩm Duệ, đột nhiên cúi đầu chín mươi độ trước đám người Thẩm Duệ: "Xin lỗi, con trai tôi đã làm chuyện sai trái, là tôi không giáo dục nó tốt, tất cả lỗi đều là của tôi!"

Thẩm Duệ: "..."

Sự thay đổi này nhanh đến mức Thần Duệ và những người khác có chút không nói nên lời.

"Lưu Đồng đã làm một chuyện lớn ..." Thẩm Duệ bắt đầu nói rõ vụ án.

Nhưng anh chưa kịp nói xong, thì đã bị Lưu Đông Quân ngắt lời. Lưu Đông Quân vậy mà lại nói thuận theo lời anh: “Chuyện sau nhất là người làm cha là tôi không dạy dỗ nó tốt, có lẽ nên để tôi gánh chịu, nó chỉ là một đứa trẻ con, không hiểu chuyện."

“Mẹ Lưu Đồng, quỳ xuống.” Lưu Đông Quân đột nhiên vẫy tay với mẹ của Lưu Đồng là Từ Giai, ra hiệu bảo bà ta quỳ xuống trước Thần Duệ nhận sai.

Thẩm Duệ: "?"

Không chỉ Thẩm Duệ có chút choáng váng, mà các đồng nghiệp và giáo viên chủ nhiệm của Lưu Đồng cũng sửng sốt. Có lẽ họ đã đã nghĩ rất nhiều khả năng, nhưng vạn vạn không ngờ là gặp phải chuyện này, ai nấy đều nhìn Từ Giai và Lưu Đông Quân với vẻ mặt ngượng ngùng.

Nhưng Từ Giai vậy mà lại ngoan ngoãn đi tới chỗ Thẩm Duệ cùng những người khác, thành thật quỳ xuống một cái “bụp”: "Cảnh sát, con tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, trăm cái sai nghìn cái sai đều là cái sai của người làm mẹ, tôi không dạy dỗ Lưu Đồng tốt."

Lời nói của hai vợ chồng dù nghe như nào cũng khiến mọi người nghĩ rằng Lưu Đồng chỉ đang gây gổ với người khác bên ngoài, như thể chỉ đánh người ta bị thương mà thôi, giọng điệu không hề có dấu hiệu ăn năn và sửa đổi.

Lông mày giật giật, Thẩm Duệ cau mày nói: "Con trai anh không chỉ đánh nhau, mà là giết người."

"Cảnh sát, tôi biết rồi. Lưu Đồng cũng biết sai rồi." Lưu Đông Quân kéo Lưu Đồng đến rồi ấn mạnh đầu: " Lưu Đồng, mau nói xin lỗi chú cảnh sát, nói con biết sai rồi!"

Thẩm Duệ: "..."

Anh hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, nhìn Lưu Đồng đang đứng bên cạnh nhìn trái nhìn phải với vẻ không cảm xúc. Từ lúc đứa trẻ này mở cửa cho họ vào đến giờ, không hề tỏ ra rụt rè chút nào, mà ngược lại là vẻ mặt tự mãn.

Bị bố ấn đầu, Lưu Đồng bĩu môi: "Xin lỗi, tôi sai rồi."

Thẩm Duệ: "Cậu cho rằng mình làm sai cái gì?"

“Anh nói tôi làm sai cái gì, tôi chính là làm sai cái đấy.” Lưu Đồng cáu kỉnh đáp lại, giống như một đứa trẻ cố ý tình nổi nóng với gia đình. Chỉ là câu trả lời của cậu ta đã lọt vào tai Thẩm Duệ, anh thật sự muốn nhét cậu ta trở lại vào bụng mẹ, đỡ hại người khác.

Thẩm Duệ thở phào một hơi, cảm thấy anh không nói chuyện được với họ nữa.

Hành động của Lưu Đồng, gây tổn thương cho cả nhà Tạ Thành, nỗi đau nuôi con mười mấy năm, bị giết trong một khoảnh khắc. Anh ra hiệu cho các đồng nghiệp đưa Lưu Đông Quân và Từ Giai đi theo: "Anh Lưu, cô Từ, phiền hai người đến đồn cảnh sát một chuyến."

Trong sở cảnh sát thành phố Thanh Châu, đám người Thẩm Duệ vừa xuống xe thì nghe thấy tiếng hét vang lên như sấm truyền ra từ văn phòng.

Anh dừng bước chân, nhìn lại gia đình Lưu Đông Quân đang đi theo phía sau, chỉ thấy vẻ mặt gia đình Lưu Đông Quân có vẻ thờ ơ, thậm chí còn nhìn chằm chằm vào cặp vợ chồng đang khóc trong văn phòng với vẻ ghét bỏ.

Mặt Thẩm Duệ tối sầm, lạnh lùng nói: "Vào đi."

Anh dẫn đầu vào văn phòng, gia đình của Lưu Đông Quân cũng theo sau.

Văn phòng vốn bị tiếng khóc bao vây tràn ngập tiếng khóc, khi gia đình Lưu Đông Quân bước vào, đột ngột dừng lại.

Có lẽ do người nhà của nạn nhân có ý thức cảnh giác bẩm sinh đối với người hại mình, đôi vợ chồng vốn đang khóc lóc, khi nhìn thấy Lưu Đồng, đôi mắt đỏ ửng vì khóc trừng to, nhưng người thợ săn phát hiện ra con mồi của mình, nóng lòng muốn nhào tới.

Người phụ nữ lúc nãy còn đang gào khóc, giọng nói khàn khàn vì đã khóc quá lâu, kiên quyết hét lên: "Là mày sao? Chính là mày giết chết A Thành của nhà tao?"

Vừa nói vừa muốn vồ tới, nhưng cảnh sát đã ngăn cản kịp: “Cô Tạ, xin cô bình tĩnh một chút."

“Tôi không bình tĩnh được, sao tôi có thể bình tĩnh được, A Thành của nhà tôi không còn nữa, tâm can bảo bối của tôi cũng không còn nữa, làm sao tôi có thể bình tĩnh được!” Người phụ nữ hét lên, chỉ tay về phía Lưu Đồng: “Tại sao mày lại ggieets A Thành nhà tao, vì sao lại hung ác như vậy! "

Người phụ nữ quá kích động, nên loạng choạng lùi lại mấy bước, cũng may có chồng đỡ, nếu không đã suýt ngã.

Một người đàn ông thường nói năng thận trọng, gặp phải chuyện gì cũng giữ ở trong lòng, giờ đây đôi mắt đỏ ửng, đến chóp mũi cũng đỏ. Ông ấy đỡ vợ mình, nhìn chằm chằm vào gia đình Lưu Đông Quân: "Sao các người không dạy dỗ con mình cho tốt ..."

Khi nói đến câu cuối cùng, người đàn ông không thể nói được nữa, giọng nói thay thế bằng tiếng khóc.

Thẩm Duệ nhìn cảnh tượng này, trong lòng cảm thấy khó chịu, trước đây anh muốn an ủi bố mẹ nạn nhân, nhưng đôi chân như đã bén rễ, không thể động đậy.

Lúc này, Lưu Đông Quân đột nhiên quỳ xuống trước bố mẹ Tạ Thành: “Xin lỗi, đều là lỗi của tôi. Đứa trẻ còn nhỏ không hiểu chuyện, là tôi không dạy dỗ được nó, muốn đánh muốn mắng cứ xông vào tôi!"

"Không hiểu chuyện? Đứa trẻ mười mấy tuổi rồi vẫn không hiểu chuyện?" Mẹ của Tạ Thành hét lên, bất ngờ đẩy chồng ra, lao tới chỗ Lưu Đồng với tốc độ nhanh như chớp, giơ tay ra tát mạnh, tốc độ cực nhanh tới mức cảnh sát đang ngăn họ cũng không phản ứng được: “Đồ ác ma, đồ ác ma, nhỏ như thế đã hung ác như vậy, mày không nên sống nữa, mày hại chết con tao, mày sẽ phải chịu trừng phạt!"

Sau khi bị tát vào mặt, Lưu Đồng từ lúc nãy tới giờ chỉ xem trò náo nhiệt mới khoá “oà” lên, trốn sau lưng Lưu Đông Quân và Từ Giai.

Lưu Đông Quân vốn đang quỳ, thấy mẹ Tạ Thành đánh con trai mình, bèn lập tức tức giận, đứng “phắt” dậy giơ tay định đánh trả. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

“Ông muốn làm gì?” Thẩm Duệ thấy vậy, bèn bước tới nắm lấy tay Lưu Đông Quân: “Ông Lưu, tôi phải nhắc nhở anh, nếu anh dám dùng bạo lực ở đồn cảnh sát, chúng tôi có quyền bắt anh."

Lưu Đông Quân trừng mắt nhìn bố mẹ Tạ Thành: "Người đàn bà điên đó đánh con trai tôi! Tôi chỉ có một đứa con trai, từ nhỏ đến lớn đều không nỡ đánh nó. Người đàn bà điên này dám đánh nó, bà ta mất con trai cũng là đáng đời!"

"..." Thẩm Duệ kinh ngạc nhìn Lưu Đông Quân, anh không thể tưởng tượng được phải tâm lý gì khi nói những lời như vậy với bố mẹ nạn nhân. Anh gằn giọng nói: "Ông Lưu, tôi mong ông có chút lương tâm. Con trai ông, Lưu Đồng đã phạm tội giết người, hai người là bố mẹ vậy mà không hề đánh đập hay giáo dục con trai mình, mà ngược lại còn chỉ trích bố mẹ nạn nhân, các người còn lương tâm không?"

“Tôi đã hạ giọng xin lỗi họ rồi, bọn họ còn muốn cái gì nữa?” Sau khi xé rách mặt nạ, Lưu Đông Quân cũng trở nên không sợ hãi. Rất lâu trước khi về nhà, khi nghe tin của Lưu Đồng, đã gọi điện cho người bạn đang làm luật sư, nghe nói chưa tới mười bốn tuổi không cần phải chịu trách nhiệm pháp lý, nên mới yên tâm được. Ông ta mỉa mai: "Không phải con tôi chôn nó xuống bùn, đứa trẻ đó chết, hoàn toàn là do công trường không kiểm tra, tự ý lấp bùn, người phải chịu trách nhiệm cũng nên là công trường.”

Sắc mặt Thần Duệ lập tức tích tụ một lớp băng sương, lạnh lùng nói: "Ông, nói lại lần nữa."

Anh đã từng nhìn thấy đám vô lại và thất đức, nhưng chưa từng thấy phụ huynh nào không phân biệt phải trái, điên đảo thị phi như vậy, Thẩm Duệ chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng muốn nổ tung. Nhưng bố mẹ của Tạ Thành lại nhanh hơn anh, lao đến trước mặt Lưu Đông Quân, định đánh ông ta.

"Ông còn có lương tâm không? Ông còn có lương tâm không?!"

Văn phòng của bộ hình sự hỗn loạn, các chiến sĩ công an có mặt chạy đến can ngăn hai gia đình, họ mới chịu dừng tay.

Ngồi thương lượng lại, Lưu Đông Quân cũng không thèm nể nang gì bố mẹ nạn nhân, nói: "Con tôi chưa đủ mười bốn tuổi, nhiều nhất cũng để cho phụ huynh tự dạy dỗ nó ở nhà, cho nên đừng có cứng với tôi, người như tôi vẫn còn lương tâm, đích thực là con trai tôi sai, tôi có thể bồi thường cho các người hai trăm vạn, coi như là tận tình tận nghĩa, nếu như nhận thì nói, không nhận thì thôi!"

Pháp luật thật sự đã quy định như thế, trong lòng Thẩm Duệ như có gai mắc kẹt bên trong, khó chịu vô cùng.

Anh không dám nhìn bố mẹ của nạn nhân Tạ Thành, e là vì sợ sẽ nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt họ. Bây giờ tuy rằng rất tức giận, nhưng cũng rất bất lực, mười bốn tuổi chính là chướng ngại, kéo quỷ từ địa ngục trở về thiên đường, anh chỉ có thể đỏ mắt, trơ mắt nhìn quỷ ở thế gian.

Mà thiên thần ... rơi xuống vực thẳm, chìm vào biển khổ vô biên.

"Tôi muốn con tôi trở về, tôi muốn con tôi trở về ..." Mẹ Tạ Thành gục đầu xuống, dáng vẻ bệ vệ, như một con gà trống bại trận, chỉ biết thở dài, sống hay không, đối với bà ấy mà nói, tất cả đều không có sự khác biệt.

Bố mẹ của Tạ Thành đều là công nhân nhập cư. Ở Thanh Châu, không có ngôi nhà thực sự nào dành cho họ. Trước đây, họ cảm thấy, có người nhà, ở đâu cũng vậy. Nhưng bây giờ mất Tạ Thành rồi, khóc cũng không gọi lại được, Thanh Châu không phải là nơi bọn họ muốn ở nữa ...

Toàn bộ cục thành phố rơi vào bầu không khí uể oải, trong lòng ai nấy cũng đều vừa tức giận vừa khó chịu, như chịu nỗi ấm ức cực lớn, hơn nữa còn phải nói chuyện giúp Lưu Đông Quân, thuyết phục bố mẹ Tạ Thành nhận một khoản tiền, coi như bản thân như nối giáo cho giặc.

Ngụy Nhung không khỏi tức giận khi nghĩ đến việc cháu gái “bé thỏ” sợ hãi rùng mình, tức giận mà không làm gì được.

"Tên khốn đó giáo dục con cái như vậy, sớm muộn gì cũng hại chính mình, hại cả con cái."

Thẩm Duệ cúi đầu nhìn tin nhắn Chu Nguyên gửi cho mình, bớt chút thời gian ngẩng đầu lên trả lời Ngụy Nhung: "Đừng nói chuyện của người khác nữa, em cũng phải nói với anh trai và chị dâu em, đừng kiêu ngạo như vậy nữa, con còn nhỏ đã chơi đùa khắp nơi, không thấy lâu thế mà cũng không thèm đi tìm."

“Đúng đúng đúng, lão đại nói đúng.” Ngụy Nhung gật đầu: “Sau khi xảy ra chuyện này, anh em họ cũng không dám tái phạm chuyện này nữa”.

Thẩm Duệ: "Chúng ta bỏ chút thời gian đến trường phổ biến kiến thức về an toàn và tự vệ, không thể không đề phòng những người khác, đám trẻ ranh mãnh cũng thế."

Ngụy Nhung hiểu sâu sắc, gật đầu lia lịa. Cô ấy chợt nhớ ra điều gì đó, nhỏ giọng hỏi: "Lão đại, nghe nói anh bảo bên công trình Thiên Trì bồi thường cho bố mẹ Tạ Thành rồi, nơi đó ... không phải là công trình của bố anh à?"

Nghĩ đến ngày đó hình như anh đã nghe thấy giọng của đứa trẻ, mặc dù đã nhờ người đến kiểm tra, nhưng không ngờ nó lại rơi xuống hố bùn đó... Nghĩ đến mức này, anh cảm thấy nếu lúc đó anh nhất định phải kiểm tra lại từng hố một lần nữa, thảm cảnh sẽ không xảy ra?

Thẩm Duệ thở dài: "Là lỗi của anh, tiền chỉ là chuyện nhỏ, mất con rồi, mới là chuyện lớn."

Nghe được lời của lão đại, Ngụy Nhung đứng nhìn không biết nên đáp lại như thế nào, vừa lúc cô ấy đang nghĩ cách để an ủi tâm trạng của lão đại, thì điện thoại của lão đại kêu lên.

Thẩm Duệ liếc nhìn người liên lạc, miễn cưỡng nhấc nó lên:

"Mẹ, con không đi dự tiệc..."



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play