"Mày đẩy nó xuống, tao sẽ cho mày một chiếc máy chơi game và làm bạn của mày!"
Cậu ta dùng dây thừng quấn lấy Tạ Thành hết lần này đến lần khác, buộc chặt đến mức cậu ấy không thể cử động được. Hơn nữa, cậu ta còn mang theo một cuộn băng keo trong suốt để bịt miệng Tạ Thành lại, ngăn chặn không cho cậu ấy hét lên.
Nhìn thấy Tạ Thành bị cuộn tròn như một con sâu bướm trên nền đất bẩn thỉu, cậu ta cười toe toét, có vẻ rất hài lòng với kiệt tác của mình.
Cậu nhóc quay đầu nhìn Ngụy Thỏ thấp hơn mình nửa cái đầu, ngẩng đầu lên, kỳ quái nói: "Thỏ con, anh sẽ đẩy Tạ Thành xuống dưới, nếu như cùng nhau đẩy, anh sẽ xem em như bạn bè, sẽ cho em mượn máy chơi game để chơi, được không?"
Ngụy Thỏ không hiểu đẩy Tạ Thành xuống là có ý gì, nhưng trong tiềm thức cô bé biết đó không phải chuyện tốt. Cô bé nhìn Tạ Thành, người đi học cùng mình lắc đầu sợ hãi: "Em không muốn, anh ơi, đừng trói Tạ Thành được không ạ, cậu ấy là bạn học của em."
“Cậu ta là bạn học của mày, không phải của tao!” Cậu ta vươn tay đánh vào đầu Ngụy Thỏ, hung hăng nhìn chằm chằm cô bé: “Hiện tại mày cũng không phải là bạn của tao, nếu mày không làm theo ý tao, tao cũng sẽ đẩy mày xuống!"
Nói xong cậu nhóc định trói Ngụy Thỏ bằng băng keo, Ngụy Thỏ lùi lại, sợ hãi khóc lớn: "Anh ơi, đừng làm vậy, em sợ lắm, anh đừng làm thế, em muốn về nhà, em muốn tìm ba mẹ em…"
"Bốp!"
Cậu ta lại tát Ngụy Thỏ một cái, Ngụy Thỏ bị đánh cũng không dám khóc nữa, nhưng nước mắt vẫn không kìm được mà chảy ra. Cô bé run lên như cầy sấy, nhìn cậu ta một cách đáng thương.
"Có muốn đẩy không?"
Cậu ta vừa hỏi vừa nhặt một bao tải lớn bên cạnh. Bao tải màu kaki, giống với màu bùn đất trên công trường, đoán chừng nếu vứt ra ngoài như thế này, không nhìn kỹ sẽ không thể nhìn thấy bao tải.
Cậu ta mở bao tải ra nói với Ngụy Thỏ: "Nếu mày không chịu nói, tao sẽ cho cả mày và Tạ Thành vào trong cái bao này rồi ném ra ngoài!"
Nói rồi, cậu ta kéo Ngụy Thỏ lại, cầm bao tải định nhét cô bé vào.
“Anh ơi, đừng!” Ngụy Thỏ sợ hãi hét lên một tiếng, bật khóc: “Em muốn về nhà, em muốn tìm mẹ...”
Cậu ta cảm thấy Ngụy Thỏ đang ngáng đường, rất ghét bộ dạng người khác la lối, khóc lóc bên cạnh mình. Cậu ta lại giơ tay tát Ngụy Thỏ, ỷ vào việc mình cao hơn Ngụy Thỏ, cậu ta kéo cô bé đến bên cạnh, dùng băng dính quấn miệng Ngụy Thỏ lại.
"Con gái thật rắc rối."
Cậu ta đẩy Ngụy Thỏ vào góc rồi cầm bao tải chuẩn bị bọc Tạ Thành lại.
Tạ Thành ban đầu còn tưởng rằng cậu ta đang chơi trò chơi với mình, nhưng nhìn tình cảnh này, cậu ấy cũng sợ hãi rồi. Vốn dĩ cậu ấy nghĩ để bị trói nó lại, rồi lát nữa sẽ được cái máy chơi game mới nhất, nhưng nhìn cách cậu ta đánh Ngụy Thỏ, cậu ấy cũng sợ sẽ bị đánh.
Cố gắng để đứng dậy, nhưng miệng bị bịt kín khiến cậu ấy không thể nói được. Nước mắt trào ra, nhưng lại bị hút vào bóng tối bởi chiếc bao tải phủ chỉ đầy một màu đen kịt, khiến tình cảnh trở nên kêu trời, trời không thấu, kêu đất, đất không nghe...
Nhận thấy sự nghiêm trọng của sự việc, Thẩm Duệ hỏi với vẻ mặt bình tĩnh: "Bạn học tên Tạ Thành mà con nhắc tới bây giờ đang ở đâu?"
Ngụy Thỏ rất sợ hãi, vừa khóc vừa nói: "Trong hố, anh Lưu Tống đã đẩy cậu ấy xuống hố."
Tiếng xe cảnh sát và xe cứu hỏa như sấm rền vang dội, oanh tạc cả thành phố cổ kính này.
Một số xe cứu hỏa và xe cảnh sát đã đậu bên ngoài tòa nhà Thiên Trì, xe cứu thương cũng đã đến ngay sau đó.
Thẩm Duệ lái xe đưa gia đình Ngụy Thỏ đi về hướng toà nhà Thiên Trì. Dọc đường, ngoại trừ Ngụy Thỏ vẫn luôn khóc nức nở, tất cả những người lớn trong xe đều mang vẻ mặt bình tĩnh và nghiêm túc.
Toà nhà Thiên Trì đột nhiên bị xe cảnh sát bao vây, Lý Thành Bảo đang phụ trách quản lý khu bất động sản này có chút bối rối, lập tức gọi điện cho Thẩm Quốc Đống để ông ta tới đây. Ngay khi Thẩm Quốc Đống đến tòa nhà Thiên Trì, vừa bước chân vào cửa, ông ta đã nghe thấy tiếng phanh xe phía sau, ngay sau đó là hình ảnh Thẩm Duệ bước ra khỏi xe.
Thẩm Quốc Đống cau mày, lập tức gọi anh: "Thẩm Duệ, con qua đây."
Nhìn về phía ông ta một cái, Thần Duệ nhìn lại Ngụy Thỏ đã xuống xe, cố gắng hết sức giữ giọng điệu không dọa người nhất có thể, nhẹ giọng nói: "Thỏ con, con có nhớ nơi con đã đến ở đâu không?"
Khi Thẩm Quốc Đống nhìn thấy Thẩm Duệ đang khiến ông ta chuốc lấy mất mặt trước mặt mọi người, ông ta đi tới định sẽ mắng anh một trận.
Vừa đi đến bên cạnh Thẩm Duệ, liền nghe thấy một cô bé chỉ vào vị trí của giai đoạn bảy tòa nhà, nơi mới khởi công làm móng hôm nay, cô bé bắt đầu khóc lóc.
Ngụy Thỏ: "Chú ơi, hình như là ở đó! Nhưng tối hôm qua con thấy có một cái hố ở đó, giờ nó biến mất rồi...Con cũng không biết có phải ở đây không…hức hức…, con thật sự không đẩy cậu ấy, là anh Lưu Tống đẩy…”
Thẩm Quốc Đống: "?"
Ông ta bối rối quay đầu nhìn Thẩm Duệ, sau đó lại nhìn về phía những người lính cứu hỏa và cảnh sát khác đang đi về hướng mà cô bé chỉ. Trong lòng như nhói lên, linh tính không tốt đột nhiên xuất hiện, ông ta bắt lấy tay Thẩm Duệ: "Chuyện gì vậy?"
Anh nắm lấy các ngón tay của Thẩm Quốc Đống, gỡ ra từng ngón tay một. Thẩm Duệ vẻ mặt lạnh lùng nói: "Có một đứa trẻ đã bị chôn sống dưới móng tòa nhà của ngài."
Thẩm Quốc Đống: "!!"
Không để ý tới Thẩm Quốc Đống nữa, Thẩm Duệ bước nhanh đến hố móng của tòa nhà. Nhân viên cứu hỏa và cảnh sát vây quanh hố trụ móng, lúc nhìn thấy Thẩm Duệ, bọn họ đều hướng về phía anh, một cảnh sát hỏi: "Đội trưởng Thẩm, phải làm sao bây giờ?"
Bởi vì vừa mới được đổ xuống, xi măng trong hố móng còn chưa khô, Thẩm Duệ nhìn về phía Thẩm Quốc Đống, lập tức hạ lệnh: "Đào lên."
Một khi xi măng được đã đổ vào cột móng, nếu bị đào lên lại nó sẽ mang lại tiếng xấu cho tòa nhà. Theo lời của Lý Thành Bảo, loại chuyện này không thể được thực hiện, bởi nó giống như việc khi đã chọn một ngôi mộ tốt, chôn rồi nhưng lại đào lên. Điều đó không những là đại kỵ mà còn phạm tới phong thủy, hậu quả sẽ gặp nhiều xui xẻo...
Mặc dù có chút kỳ lạ khi so sánh nền móng của tòa nhà này với một nghĩa trang, nhưng Thẩm Duệ cho rằng chúng đều giống nhau. Đối với Thẩm Quốc Đống mà nói, đoán chừng ông ta sẽ rất tức giận.
Quả nhiên, ngay sau khi Thẩm Duệ ra lệnh, Thẩm Quốc Đống tức giận chạy tới: "Không được, một nền móng tốt như như vậy, sao có thể nói đào là đào được."
“Có một đứa trẻ bị chôn sống trong đó!” Giọng điệu của Thần Duệ có phần không tốt.
Thẩm Quốc Đống không muốn tin vào điều đó: "Không thể nào, không thể có chuyện một tên nhóc con chạy đến đây mà không ai nhìn thấy nó trong hố được! Tên khốn Thẩm Duệ, tao nuôi mày lớn, cho mày ăn, còn mày cứ nhất định phải chống lại tao, đúng không? Tao là ba mày! Mày là tên súc sinh, mày có dừng lại đi không!"
Thẩm Duệ đảo mắt nhìn lên trời, sắc mặt lạnh lùng nói: "Được rồi, ngài là ba của con được không? Ba, con phải báo cho ba biết rằng có một vụ tai nạn đã xảy ra trong móng của toà nhà, và con nhất định phải đào. Ai dám ngăn cản con sẽ còng tay kẻ đó lại rồi tống vào tù. Có can cũng vô dụng, dù sao con cũng là một tên súc sinh máu lạnh, không nhận người thân của mình." - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .
"Đào."
Có lệnh, lính cứu hỏa bắt đầu làm việc, mọi người trên công trường xì xào bàn tán.
Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Quốc Đống cảm thấy Thẩm Duệ đang cố tình chống lại mình, sắc mặt ông ta tái mét vì tức giận, ông ta hít sâu vài hơi rồi mới hạ giọng nói: "Thẩm Duệ, rốt cuộc con muốn thế nào mới chịu ngồi xuống nói chuyện với ba?"
Thẩm Duệ, người đang quan tâm đến tình hình tại hiện trường, nghe những lời của Thẩm Quốc Đống, anh sửng sốt vài giây sau đó đáp lại bằng một nụ cười mỉa mai: "Tổng giám đốc Thẩm, hiện tại tôi đang làm việc. Tôi không muốn nói chuyện cá nhân trong giờ làm việc, nếu có vấn đề gì, thì để tôi làm việc xong rồi nói sau."
Thẩm Quốc Đống thở ra một hơi dài, kìm nén sự tức giận của mình.
Vốn tưởng rằng sẽ bắt lỗi được Thẩm Duệ, nhưng không ngờ rằng sau khi lính cứu hỏa làm việc với xi măng móng được nửa tiếng, bất ngờ nhặt được một túi vải bố từ trong hố lên.
Khi chiếc bao tải được tìm thấy từ trong hố, mọi người đều im lặng.
Ngụy Nhung và Ngụy Lang đang đứng bên cạnh hiện trường nhìn thấy bao tải được trục vớt từ trong hố, nước mắt vừa ngừng rơi lại như mưa trút xuống, tiếng khóc như thể là thứ chu đáo nhất có thể phát ra ở công trường bụi bặm này để "tiễn người đi".
Ngụy Thỏ quen Lưu Tống ở trường, cậu ta hơn cô bé hai lớp, cụ thể chổ cậu ta ở là nơi nào, hỏi Ngụy Thỏ một đã không biết ba.
Thẩm Duệ phải nghe ngóng manh mối do Ngụy Thỏ cung cấp, đồng thời phân phó đồng nghiệp đến trường, hy vọng có thể xác định được vị trí nhà của Lưu Tống và liên lạc được với cha mẹ của Lưu Tống thông qua trường học.
Bởi vì những ngày này đều đang trong hội chùa, các trường học ở Thanh Châu cơ bản đều đang nghỉ lễ, Thẩm Duệ và đồng đội đã liên lạc với giáo viên chủ nhiệm của Lưu Tống thông qua trường học, dựa vào thông tin từ hiệu trưởng, họ đến nhà Lưu Tống.
Nhưng trước sự ngạc nhiên của Thẩm Duệ và những người khác, giáo viên chủ nhiệm của Lưu Tống nói với họ rằng, ngày hôm qua đã nhận được đơn khiếu nại của một số phụ huynh trong lớp, nói rằng có một đứa trẻ xấu trong lớp đang dạy hư con của họ, và đứa trẻ xấu đó không ai khác chính là Lưu Tống.
Theo lời phàn nàn của những phụ huynh đó, người ta nói rằng Lưu Tống và con của giám sát viên học cùng một nhóm lớp, nhưng đêm qua Lưu Tống đã đắc thắng đưa ra một số nhận xét kỳ lạ trong nhóm. Hiệu trưởng nói: "Cảnh sát, phụ huynh đã gửi cho tôi một số ảnh chụp màn hình, tôi sẽ cho mọi người xem thử."
Thẩm Duệ cùng những người khác cầm lấy vừa nhìn, trong nhóm trò chuyện, câu đầu tiên Lưu Tống nói: "Tối nay tao đã bắt cóc một người."
Các bạn trong nhóm tưởng cậu ta nói đùa, cả đám đều đùa: "Chậc chậc, đừng có khoe khoang nữa."
"Đúng vậy, bạn chỉ nói nên nếu bạn có can đảm, bạn chỉ biết cách khoe khoang cả ngày thôi."
Câu này được gửi đi một lúc, Lưu Tống không có trả lời. Mọi người trong nhóm đã pha trò về Lưu Tống.
Không ngờ, nữa đêm mười hai giờ đêm, mọi người căn bản đã ngủ say, mà Lưu Tống đã làm nhóm lớp nổ tung.
Lưu Tống đã gửi rất nhiều ảnh, trong đó có cả ảnh Tạ Thành bị trói trông rất kinh hãi.
Lưu Tống nói: "Nhìn đi, tao đã làm như lời tao nói."
"Tao lừa nó bằng máy chơi game. Ai dám nói tao khoác lác, đứng ra đây, xem tao có đánh chết nó không."
Một số bạn trong lớp lén nghịch điện thoại di động dưới tấm chăn sau lưng ba mẹ cũng ra xem tin nhắn.
"Lưu tổng, đây là ai vậy?"
Lưu Tống: "Một đứa ngốc."
"Nếu làm như vậy, giáo viên sẽ phạt bạn đó, đừng có bắt nạt người khác!"
Lưu Tống: "Tao không sợ giáo viên. Hừm, giáo viên thì có gì đáng sợ. Tao đánh cậu ta rất nhiều, đến nỗi khuôn mặt của cậu ta đỏ hết lên. Chúng mày nói coi, có phải tao rất dũng mãnh không?"
"Này, anh Tống mạnh nhất!"
...Giữa tất cả ồn ào, một giọng nói đột nhiên vang lên trong nhóm, một học sinh nói: "Bạn vi phạm pháp luật phải không, Chú cảnh sát sẽ đến bắt bạn!"
Cả nhóm lại trở nên im lặng, sự im lặng đó kéo dài một lúc.
Ngay khi mọi người nghĩ rằng Lưu Tống có lẽ cũng đang sợ hãi trước sức mạnh của những lời này, khi cuộc họp kết thúc, Lưu Tống đột nhiên gửi một bức ảnh tới.
Đó là bức ảnh do Lưu Tống, xung quanh tối đen như mực. Lưu Tống đã sử dụng chức năng phát sáng để có được một bức ảnh chụp dưới đáy hố.
Trong ảnh là một bao tải căng phồng dưới đáy hố.
Lưu Tống nói: "Tao đã đẩy cậu ta xuống hố, còn lại phải phụ thuộc vào sự may mắn của cậu ta thôi. Nếu ngày mai cậu ta đen đủi bị chôn xuống bùn thì đó là do cậu ta xui xẻo. Nếu có người phát hiện thì, haha. Tao không phải chịu trách nhiệm về việc giết ai đó trước khi tao mười bốn tuổi. Dù sao tao cũng chưa được mười bốn tuổi, có giết người cũng sẽ không bị vào tù đâu, haha, tao thông minh không! Tao có lợi hại không?!”
Nhìn vào lịch sử trò chuyện, sắc mặt của Thẩm Duệ và các đồng nghiệp của anh tối sầm đi.
Hiệu trưởng quan sát lời nói của cô và thở dài, nói: "Lưu Tống hơi hư đốn, nhiều lần thích làm những việc khác thường. Tôi đã gọi điện cho phụ huynh học sinh rất nhiều lần vì những chuyện này, nhưng em ấy là con một trong gia đình, rất được cưng chiều. Sau khi đọc nhật ký trò chuyện, tôi đã định sẽ nói chuyện với em ấy sau giờ học ở lớp. Nói với em ấy rằng suy nghĩ này là sai, ngay cả khi đó chỉ là một suy nghĩ ngẫu nhiên."
Cuối cùng, hiệu trưởng nghĩ tới cái gì đó: "Anh cảnh sát, các anh sẽ làm gì với Lưu Tống ?"
Thẩm Duệ cau mày, không trả lời câu hỏi đó: "Thưa thầy, thầy có nghĩ những gì Lưu Tống nói trong ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện là sự thật không?"
“Hả?” Sau khi sửng sốt, hiệu trưởng lắc đầu: “Có lẽ đó chỉ là lời nói khoác lác vui vẻ của trẻ con thôi?
Dừng lại một lúc, Thẩm Duệ quay lại nhìn thầy hiệu trưởng. Sự nghiêm túc đột ngột này khiến thầy hiệu trưởng sững sờ một lúc, khi đang lẩm bẩm trong lòng không biết mình đã nói gì là sai, Thẩm Duệ đột nhiên mở miệng nói:
"Đứa trẻ trong ảnh tên là Tạ Thành. Nó đã bị Lưu Tống ném xuống hố móng của công trường vào đêm qua và bị chôn sống."
App TYT & Ý Hiên Các team