Hội chùa Thanh Châu, nâng bức màn trong tiếng huyên náo

Khi Chu Nguyên mở mắt ra, bầu trời vẫn còn tối đen. Cậu với lấy điện thoại trên bàn đầu giường xem giờ, phát hiện còn chưa tới sáu giờ sáng. Cậu nhíu mày, cơn gắt ngủ tới rồi đi không dấu vết, cậu lặng lẽ ngồi một lúc, cơn buồn ngủ cũng giảm đi một nửa.

Đại não hỗn loạn hoạt động trở lại, Chu Nguyên nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài, liền nhận ra hôm nay là hội chùa.

Vào ngày diễn ra hội chùa, mọi ngôi chùa ở Thanh Châu cơ bản đều mở cửa lúc canh ba, có rất nhiều người hành hương vì muốn thể hiện lòng thành, xin ítmay mắn từ hội chùa tổ chức năm năm một lần, nửa đêm đã leo núi để dâng hương cầu phúc.

Cửa chùa đã mở, có lẽ chú Đặng tới rồi. Nghĩ một lát, Chu Nguyên quyết định đứng dậy giúp đỡ chú Đặng một tay. Thật ra dù nói là giúp đỡ, Chu Nguyên cảm thấy khá xấu hổ, chùa là cậu mở, nhưng việc do chú Đặng làm, quả thật khá làm phiền chú Đặng.

Mặc dù đã thả lỏng động tác nhưng khi Chu Nguyên bước qua Thẩm Duệ, vẫn đánh thức anh.

“Sao vậy?” Thẩm Duệ vươn tay bật đèn đầu giường, thấy Chu Nguyên đang ngồi, anh cũng ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt mơ hồ, nhìn ra ngoài cửa, phát hiện trời còn chưa sáng, nhưng lại có thể nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên ngoài: “Bên ngoài sao lại ồn ào như vậy?

Khi Thẩm Duệ dậy rồi, cậu không cân đi qua người anh rời khỏi giường nữa. Chu Nguyên xuống đất từ bên giường, mặc thêm áo khoác: “Hôm nay là hội chùa. Em xin nghỉ rồi, ở lại chùa giú đỡ. Anh cần tới cục, ngủ thêm một lát đi, trời sáng em sẽ gọi anh dậy.”

“Hội chùa?” Sau khi sửng sốt một hồi, Thẩm Duệ mới phản ứng lại, xuống giường cùng Chu Nguyên: “Cần làm gì? Anh sẽ giúp em.”

Thật ra Chu Nguyên không cần làm gì, chùa Lưu Phương là một ngôi chùa nhỏ, không giống như những ngôi chùa lớn khác, cần chuẩn bị đồ chay, chùa Lưu Phương chỉ cần mở cửa chùa, cho khách hành hương vào dâng hương.

Chỉ là có thêm khách hành hương, Chu Nguyên lo lắng chú Đặng quá bận rộn. cậu nói: “Không cần, em xem chú Đặng có cần giúp gì không, trời sáng em phải đến trung tâm hội chợ chùa để chuẩn bị cho chuyến đi xe hoa lúc chiều, anh ngủ đi, gần đây anh rất mệt.”

Thẩm Duệ quả thực có chút buồn ngủ, vì vậy liền ngáp một cái gật đầu: “Nếu như em cần anh, thì tới gọi anh dậy.”

Chu Nguyên gật đầu.

Hội chợ chùa được tổ chức năm năm một lần, rất hoành tráng, khách hành hương đến dâng hương nhiều hơn lê mùa xuân.

Chú Đặng đi dạo một vòng xem có người hành hương nào cần giúp đỡ không, nhìn thấy Chu Nguyên đi ra khỏi sân sau, chú ấy vội vàng bước tới: “A Nguyên, sao con dậy sớm vậy? Sao không ngủ thêm lúc nữa?”

“Thôi ạ, con dậy rồi thì không ngủ được nữa.” Chu Nguyên nhìn đám người hành hương tới lui, kéo chú Đặng ngồi xuống phòng trà bên cửa, pha một ấm trà nóng cho chú Đặng, rồi rót đầy: “Hôm nay có khá nhiều khách hành hương.”

Có rất nhiều khách hành hương, hơn nữa còn có liên tiếp khách hành hương cách đó không xa lần lượt xông lên thắp hương, càng ngày càng náo nhiệt. Chú Đặng nhấp một ngụm trà nóng, nhoẻn miệng cười: “Thật là một ngày hiếm có, trên đời có bao nhiêu năm năm, khó mà gặp được nên tới đây cho yên tâm.”

Nói đến đây, chú Đặng như nhớ tới cái gì đó, ngẩng đầu nhìn bên ngoài, quét qua một vòng người hành hương: “A Nguyên, đội trưởng Thẩm không ở đây à?”

Chú Đặng cũng biết, Thẩm Duệ sống trong ngôi chùa này.

“Con bảo anh ấy ngủ một giấc, lát nữa anh ấy sẽ phải trở lại cục giải quyết công việc.” Uống một ngụm trà ấm, Chu Nguyên nhìn đồng hồ, cảm thấy đã sắp đến giờ, rồi đứng dậy: “Đã hơn sáu giờ, chú Đặng, con phải đi chuẩn bị, lát nữa đến trung tâm hội chùa. Mọi việc trong chùa sẽ làm phiền chú,”

Sau khi rời khỏi phòng trà, Chu Nguyên trước tiên đi vào phòng làm việc lấy hộp gỗ để trong phòng chứa đồ ra. Trong hộp gỗ để những bộ trang của Chu Nguyên, mặc khi tiến hành nghi lễ hội chùa hôm nay.

Sau khi chuẩn bị áo, Chu Nguyên trở về phòng, thấy vẫn còn thời gian, cậu ngồi ở bên giường, yên lặng nhìn Thẩm Duệ.

Không biết là do sống trong chùa thoải mái, nhưng khi Thẩm Duệ ở bên cạnh cậu, cảnh giác của cậu yếu đi. Cảnh giác yếu đối với cảnh sát, chính là chuyện chí mạng. Đặc biệt là một cảnh sát hình sự, cảnh giác cũng quan trọng như tính mạng con người, cần phải chú ý mọi lúc.

Ngồi một hồi, thấy thời gian không còn nhiều, Chu Nguyên liền đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.

Nhưng vừa đứng lên, bàn tay bị nắm chặt, giọng Thẩm Duệ khàn vang lên: “Nhìn đủ chưa?”

Chu Nguyên: “...”

Thật ra lúc Chu Nguyên mở cửa bước vào, anh đã tỉnh rồi, nhưng anh muốn giả bộ ngủ xem cậu muốn làm gì. Anh cho rằng có lẽ A Nguyên vào đánh thức anh, nhưng anh nhắm mắt lại đợi một lúc lâu, vẫn không nghe thấy gì.

Thẩm Duệ khẽ mở mắt ra, nhận ra Chu Nguyên đang ngẩn người nhìn mình.

Thẩm Duệ bật dậy từ trên giường, khuôn mặt lúc ngủ của có chút phờ phạc, nhưng lại nở nụ cười rạng rỡ nhất, khóe miệng anh cong lên: “Anh còn tưởng em định hôn anh, nhưng đợi một lúc lâu cũng không có phản ứng, tiếc quá.”

Chu Nguyên: “...” cậu từng thấy người không biết xấu hổ, nhưng là chưa từng thấy qua một người không thèm xấu hổ như này. Nhưng mà, thấy Thẩm Duệ đã đứng dậy, cậu liếc xéo anh một cái, nhặt hộp gỗ trên mặt đất lên rồi định đi ra ngoài: “Đừng đùa cợt như thế nữa. Em đi đây.”

Thẩm Duệ nhướng mày, vừa nhìn thấy Chu Nguyên đi, anh liền đi theo, nhưng khi anh đi về phía tấm gương soi toàn thân bên cạnh cửa, gần như úp mặt vào gương, nhìn mình lên xuống trái phải, “chậc chậc”, khi chân Chu Nguyên vừa bước ra khỏi cửa, bèn nói: “Anh đâu có già như thế.”

Bước chân đột nhiên bị thứ gì không rõ làm dừng lại, khóe miệng Chu Nguyên giật giật, chỉ thiếu mỗi trên trán không rơi vài giọt mồ hôi lạnh xuống, cậu do dự, nhưng vẫn nhịn không được quay đầu: “Anh nghe, nghe trâu già gặm cỏ non, còn hay đùa cợt.”

Thẩm Duệ sững sờ tại chỗ, chớp mắt, từ trong miệng chậm rãi phun ra một câu: “Anh chỉ lớn hơn em mấy tháng, em đã chê anh già rồi?”

Giọng điệu của anh đầy vẻ bất bình, khiến người ta nghe mà muốn… không nhịn được mà cười điên cuồng.

Tuy nhiên Chu Nguyên nhịn được, cậu lặng lẽ quay lưng về phía anh, khẽ cười. Chỉ là vai cậu cử động, bán đứng chuyện cậu đang cười, Thẩm Duệ nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng của cậu: “... Cười đủ chưa?”

“Ừm.” Chu Nguyên mím môi kiềm chế cười, cậu thấy tâm trạng cả ngày cũng trở nên vui vẻ bởi vẻ ấm ức của Thẩm Duệ vì chuyện “trông già”, lúc trước khi đi, cậu còn tốt bụng nhắc nhở: “Đội trưởng Thẩm, buổi tối ngủ đừng có mơ quá nhiều mộng xuân, càng nhanh già.”

Thẩm Duệ: “...”

Nhìn Chu Nguyên càng lúc càng đi xa, Thẩm Duệ mới phản ứng lại lời nói của cậu, vò đầu bứt tóc, tự hỏi ban đêm anh thật sự mơ mộng xuân à? Nhưng càng nghĩ lại càng thấy sai lầm, đối tượng mộng xuân của anh ở ngay bên cạnh, vậy tại sao anh lại phải rong ruổi khắp cõi giấc mơ để làm vài bộ phim hành động phi thực tế?

Tuy nhiên khi anh lái xe trở lại cục, anh đột nhiên cảm thấy kích động, hiểu vấn đề đó.

“... Trời, mình là không ăn được, nên mới ngày đêm ước mong thành mộng.”

Vào ngày khai mạc hội chùa, mê tín hay không là một chuyện, nhưng hội chùa ở Thanh Châu vẫn theo truyền thống, vào ngày xe hoa đi diễu hành, cần tổ chức nghi thức ban phúc do sứ giả cầu phúc.

Chu Nguyên và đạo trưởng Thanh Vân Quan ở núi Thanh Thành được chọn làm sứ giả năm nay. Hai người ở trong phòng thay đồ do thợ trang điểm trang điểm thành các vị thần, nhân lúc rảnh rỗi, Chu Nguyên tìm chuyện nói với đạo trưởng Thanh Vân Quan đang ngồi bên.

Trần Vọng hầu như lớn lên trong chùa Thanh Vân Quan, dù không biết tất cả mọi thứ về những thứ trong ngôi chùa, ít nhất anh ta là loại người hỏi ba biết hai.

Trần Vọng chỉ lớn hơn cậu vài tuổi, hơn nữa trước đây Chu Nguyên cũng đã từng gặp qua anh ta vài lần, là người quen, cậu nghiêng đầu nhìn anh ta: “Sư huynh.”

Trần Vọng quay đầu sang ngang, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Chu Nguyên. Chu Nguyên trông đẹp sau, là kiểu đẹp như sương giá mùa đông khắc nghiệt, vừa lạnh lùng vừa hấp dẫn, anh ta lắc đầu: “Hai năm không gặp, cậu đã thay đổi không ít.” - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Chu Nguyên cười nhẹ, vốn là muốn lễ phép chào hỏi, nhưng cậu nghĩ một lúc, nếu như cách trả lời Trần Vọng cũng thay đổi, béo hơn rất nhiều, hẳn là cuộc trò chuyện hân thành này sẽ càng ngày càng vụn vặt, càng ngày càng dài. Cậu…trừ khi nói chuyện kiên nhẫn với Thẩm Duệ, không hề quan tâm đến chuyện của người khác.

Nên cậu bèn đi thẳng vào chủ đề: “Sư huynh, anh lên ở Thanh Vân Quan, có một chuyện tôi muốn hỏi, anh có nghe nói đến Lý Thái Hoa chưa?”

Trần Vọng cau mày lắc đầu.

“Anh đã thấy loại trống này chưa?” Chu Nguyên lấy điện thoại ra, mở ảnh chụp ra, đưa trước mặt Trần Vọng: “Trống da bò cỡ ngón tay cái.”

Khi vừa nhìn bức ảnh, Trần Vọng muốn lắc đầu. Nhưng Chu Nguyên lại đột nhiên nói: “Nếu không nhớ cái trống da bò này, anh có biết bốn năm năm trước, một người phụ nữ lên núi đưa tiền cho đạo trưởng, nhờ đạo trưởng chuyển cho một người đàn ông không?”

Trần Vọng nghe vậy ,dường như nhớ ra gì đó, nụ cười trên mặt cũng dần dần biến mất. Nheo mắt nhìn Chu Nguyên một lúc, anh ta mở miệng nói: “Tôi có nghe qua chuyện này, nhưng tình hình cụ thể chỉ có chưởng môn của tôi mới biết. Nhưng, tôi có thể nói với cậu, người đàn ông đó có lẽ đã chết rồi.”

Chu Nguyên sửng sốt.

“Chết rồi?”

Trần Vọng vốn định nói điều gì đó, nhưng cánh cửa phòng thay đồ bị đẩy ra, một nhân viên đến thông báo, bảo họ tập trung ở phía sau sân khấu càng sớm càng tốt, nghi thức ban phước của hội chợ sắp diễn ra. Vì vậy Trần Vọng định nói lại thôi, muốn nói nhưng lời nhiều mà ít thời gian, thà rằng đừng nói. Anh ta thở dài: “Chu Nguyên, nếu có thời gian đến Thanh Vân Quan, đạo trưởng gặp được cậu sẽ rất vui, đến lúc đó có vấn đề gì cứ hỏi thẳng đạo trưởng, thứ tôi biết, ông ấy biết.”

Chu Nguyên gật đầu.

Thẩm Duệ vừa bước vào văn phòng, mở hộp cơm cùng với lồng bánh bao, đôi đũa mới gắp bánh bao lên còn kịp nhét đũa vào miệng, cửa văn phòng đã bị đẩy ra, Trương Quốc Toàn vội vàng bước vào.

Thẩm Duệ đặt lại bánh bao về hộp cơm, nhìn Trương Quốc Toàn: “Cục trưởng Trương, có chuyện gì à?”

Không có chuyện không tới điện Tam Bảo, mỗi lần Trương Quốc Toàn không gọi điện thoại hay để cho đồng nghiệp khác chuyển lời, mà xông thẳng tới, chính là tiên trảm hậu tấu về một số chuyện ngoài công việc, giống như bây giờ, Trương Quốc Toàn xắn tay áo lên, khuôn mặt già nua mỉm cười.

“A Duệ, hôm nay cục không có việc gì.”

Thẩm Duệ cau mày: “ Cục trưởng Trương, thật ra tôi có rất nhiều việc phải làm.”

“... Tạm dừng một chút, chỉ là nghỉ nửa ngày, có chuyện gì đích thân tôi sẽ xử lý.” Trương Quốc Toàn thở dài, ông ấy già rồi mà còn cố gắng lừa gạt người trẻ như thế này, ông ấy cảm thấy có đôi khi mình đúng là già mà không nghiêm: “Bố cậu nói buổi trưa có lễ cắt băng, cần cậu đi, cậu chịu khó nghe theo ông ấy, đi một lúc, tránh sau này cứ cãi nhau mãi.”

Thẩm Duệ im lặng.

Anh biết rằng Trương Quốc Toàn cũng không hề dễ dàng. Vì đôi khi anh không trả lời các cuộc gọi của Thẩm Quốc Đống, Thẩm Quốc Đống sẽ gọi cho Trương Quốc Toàn, bảo ông ấy làm người trung gian để chuyển lời. Có lúc Thẩm Duệ cảm thấy, việc cục trưởng Trương quen biết Thẩm Quốc Đống, nhất định là chuyện xui xẻo nhất trong đời ông ấy.

“Được rồi.” Thẩm Duệ trả lời.

Dù sao, chỉ là cắt băng khánh thành, anh muốn xem Thẩm Quốc Đống còn muốn gây ra chiêu trò gì mới.

Buổi lễ cắt băng đã được lên kế hoạch vào lúc mười giờ, Thẩm Duệ lái xe đến tòa nhà mới của Thẩm Quốc Đống.

Vì là hội chùa, gần như toàn bộ thành phố Thanh Châu đều trong tình trạng báo động, an ninh và phòng cháy chữa cháy đều được chuẩn bị đầy đủ.

Dọc đường còn có cảnh sát giao thông chỉ đạo giao thông và các trạm tình nguyện kéo dài một trăm mét, rất náo nhiệt. Điểm không tốt rất duy nhất, chính là hội chùa kéo thêm dòng người, nhưng cũng làm tăng nguy cơ tắc đường.

Trong lúc tiến lên với tốc độ con rùa h, thì bất ngờ vang lên tiếng khua chiêng múa trống ở gần đó. Anh nhìn về hướng âm thanh, phát hiện trước mắt chính là quảng trường hội chùa, lúc này khua chiêng múa trống là đang chuẩn bị khai mạc hội chùa.

Đúng vào lúc này, Thẩm Duệ đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông bước ra từ sân khấu quảng trường, đồng tử đột nhiên co rút lại, lộ ra vẻ kinh ngạc ...



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play