Ngày hôm sau chính là hội chùa được tổ chức năm năm một lần ở thành phố Thanh Châu, gần như toàn bộ thành phố Thanh Châu sẽ trở nên sôi động.

Hầu hết các cảnh sát trong cục đều có nhiệm vụ, được sắp xếp đi làm công tác an ninh, mặc dù các đồng nghiệp trong bộ hình sự không tới mức chạy việc vặt, nhưng đề phòng chuyện chẳng may, Thẩm Duệ sẽ không để họ uống rượu.

“Được rồi, chỉ cần uống một chút nước trái cây là dược, rượu hoa quả thì chia ra đợi chức nào về rồi mới được uống.”

Các anh em không có vấn đề gì, họ chia nhau rượu trái cây, chờ ngỗng được hầm trong một chiếc nồi sắt nung bằng củi do anh trai của Ngụy Nhung làm. Ngỗng lớn hầm bằng củi, bởi vì dùng gỗ vải thiểu, lửa vừa đủ lớn, kèm theo ngỗng to béo, còn do Ngụy Lang điều chỉnh nguyên liệu rất tốt, nên dù cách rất xa có thể ngửi được mùi thơm, khiến mọi người thèm nhỏ dãi.

Hứa Tiếu Ca tò mò nhìn xung quanh, nói nhỏ với Ngụy Nhung đang đi ngang qua mình: “Chị Ngụy Nhung, đây chính là nơi chị lớn lên à?”

“Đúng vậy, nhưng sau khi anh trai sinh thỏ nhỏ, tôi liền ra bên ngoài bồi dưỡng, dù sao cũng có thêm trẻ con sẽ nhiều người, sợ là không đủ chỗ.” Nói tới Nguỵ Thỏ, Nguỵ Nhung nhớ tới lúc đứa bé đã ra đời đã lâu mà mình không về: “Mọt sách, tôi không nói nói với cậu nữa, tôi tới nhà bếp giúp đây.”

Hứa Tiếu Ca gật đầu.

“Anh à, thỏ con ra ngoài rồi, có đứa nhỏ ở nhà bên kia ngõ tìm nó, anh có biết là ai không?” Vào bếp, Ngụy Nhung thấy trong bếp hỗn loạn, liền quay lại cửa: “Để em đi gọi con bé về.”

Đã chuẩn bị xong con ngỗng lớn, vợ chồng Ngụy Lang đang bận nấu mấy món ăn khác. Anh ấy tranh thủ lúc bận ,trả lời: “Thỏ con lại ra ngoài? Con bé này không làm bài tập về nhà mà đã chạy ra ngoài. Phượng Tử, thỏ con có bạn học ở bên đó không?”

Chị dâu của Ngụy Nhung suy nghĩ một chút: “Em không nghe nói có con nhà ai ở bên đấy học cùng con bé.”

“Vậy tại sao lại có ai tìm thỏ?”

Ngụy Nhung nhăn mày, cảm thấy anh trai và chị dâu không đáng tin cậy, không biết gì về con gái mình.

Tuy nhiên, Ngụy Lang rất vô tâm, mặc kệ cái nồi để chiên cơm, không thèm quay đầu lại nói: “Lo linh tinh, mỗi lần con bé chạy ra ngoài chơi, chơi một lúc thấy chán rồi, tự biết đường về thôi.”

“Nhưng mà…”

Ngụy Lang bưng một đĩa cơm rang vừa làm cho Ngụy Nhung: “Em à, mau mang ra cho đồng nghiệp, sắp tới còn có hai món nữa, em chịu khó hỏi thăm thêm nghiệp, trong nhà có hoa quả và đồ uống, em mang ra nhiều một chút ra cho họ uống.”

Ngụy Nhung nhìn đĩa cơm chiên bốc khói trên tay, đứng đó một hồi, nhưng vẫn bê ra, cô ấy nghĩ nếu sau khi ăn xong thỏ con vẫn chưa quay lại, cô ấy mới đi tìm cô bé.

Hai anh em đang tán gẫu, nói tới hội chùa ngày mai, mọi người biết nhà Chu Nguyên mở chùa, nên lại chuyển chủ đề sang người cậu, có người anh em biết chút ít về lịch trình, hỏi cậu: “Đội trưởng Chu, nghe nói tất cả đại diện của các chùa ở Thanh Châu đều sẽ gặp nhau ở nhà văn hoá rồi dâng hương, chùa anh cử ai vậy?”

“Tôi.” Chu Nguyên ngước mắt nhìn người đang nói chuyện: “Chùa tôi ít người, ngày mai chú chủ quản cũng bận việc khác.”

“c, ngôi chùa là nhà anh truyền lại à?” thấy nói tiếp được, các anh em muốn nói cho hết, nhằm vào Chu Nguyên.

Chu Nguyên gật đầu: “Ừm, ông nội truyền cho bố tôi.”

“Uh ... Đội trưởng Chu, tôi chỉ hỏi nốt câu cuối cùngthôi, xin anh hãy thực hiện ước nguyện của người nghèo như tôi, mở chùa có kiếm tiền được không?” người hỏi câu này chính là Tiểu Bạch, Tiểu Bạch là người làm được bao nhiêu ăn bấy nhiêu, ngày ngày nghĩ chuyện làm giàu, nhưng tiếc là chưa có ý tưởng hay hành động làm giàu được: “Nếu kiếm tiền được, hi hi, sau này tôi cũng mở một ngôi chùa nhỏ”.

“Trời, lời như thế cậu cũng nói được, Tiểu Bạch cậu nghèo tới mức đó rồi à?”

“Cậu không còn Tiểu Bạch tôi biết nữa, cậu bung lụa rồi, còn muốn mở một ngôi chùa, không có trách nhiệm được tới tiền lương, còn muốn mở thêm có cái lò khác.”

“… Mọi người đừng vây công tôi như thế, tôi chỉ là nói bừa thôi, nói thôi, kích động thée làm gì.” Tiểu Bạch trừng lớn hai mắt nhìn các anh em như trả đũa, khi nhìn vào đội trưởng Chu, thay đổi ba trăm sáu mươi độ, ngoan như cún, cười nịnh nọt: “Đội trưởng Chu, anh có thể dẫn tôi đi làm giàu không?”

Vẻ mặt kỳ lạ của Tiểu Bạch khiến mọi người thích thú, một đồng nghiệp nói: “Tiểu Bạch, sao không ôm đùi lão đại ấy, lão đại cũng không lười, gia đình còn mở cơ sở bất động sản...”

Thẩm Duệ gia vẻ nhìn chằm chằm vào người đàn ông.

Tiểu Bạch bò dọc theo cây sào, lập tức đứng dậy chạy đến ôm đùi Thẩm Duệ: “Lão đại!!”

“Được rồi!” Thẩm Duệ nhướng mày nở một nụ cười đê tiện: “Ngày mai cậu nói với cục trưởng Trương muốn từ chức. Tôi sẽ giới thiệu cho cậu ông trường chuyển gạch, nếu làm tốt, một ngày có thể kiếm được năm hoặc sáu trăm, đủ cho đếm.” - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Nụ cười trên mặt Tiểu Bạch lập tức bị mây đen che phủ, anh ta bật dậy quay sang Chu Nguyên: “Đội trưởng Chu, anh bảo lão đại đi, cấp dưới vừa gầy vừa yếu đuối như vậy, anh ấy còn không thèm đồng tình quan tâm tôi, đúng là tàn nhẫn.”

Chu Nguyên nở nụ cười, khẽ nói: “Mở chùa còn mất tiền cơ, một ngày mất một trăm nghìn tệ là chuyện bình thường.”

Chu Nguyên ngừng một chút, nói thêm: “Cậu có thể tới chùa của tôi quét chùa, một tháng trả cho cậu ba nghìn tệ.”

“...” Tiểu Bạch nhảy dựng lên, thở dài một hơi: “Xem ra mọi chuyện đều phải dựa vào bản thân mình!”

Mọi người đều phá lên cười vì Tiểu Bạch, trong không khí anh tiếp tôi đãi, nói không ngừng như thế, thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi mọi người đã ăn uống xong, họ trở về nhà của mình.

Mười giờ rưỡi đêm.

Sau khi tất cả khách trong nhà hàng đều đã rời đi, Ngụy Nhung mới nhớ tới Ngụy Thỏ vẫn chưa trở lại, vội vàng đi vào phòng bếp: “Anh trai, chị dâu, thỏ con chưa về, mười giờ rưỡi rồi, chuyện gì thế?”

Nguỵ Lang và vợ mình Phượng Tử đang sắp xếp đồ dùng nhà bếp, khi Ngụy Nhung hỏi, họ tạm gác chuyện đang làm.

“Thỏ con có lẽ là chơi ở nhà Tiểu Đồng vui quá nên quên về rồi.”

Nghe giọng điệu đó, Ngụy Lang không hề lo lắng, dường như cho rằng những chuyện như vậy là chuyện thường tình. Ngụy Nhung gần như nổ tung phổi khi nghe những câu trả lời thiếu quan tâm của họ, không biết nên miêu tả anh chị cô ấy là vô tâm hay là quá tự tin với con mình, đã muộn thế này rồi, mà không hề lo lắng.

“Anh à, đã mấy giờ rồi, mau gọi thỏ con trở về!”

Giọng điệu Ngụy Nhung có chút hung hăng: “Ở tuổi này mà làm bố mẹ như thế, cũng là lần đầu tiên.”

Nghe được lời em gái nói thế, Nguỵ Lang và Phượng Tử mới bất đắc dĩ muốn ra ngoài, trên đường bọn họ cũng đang lẩm bẩm rằng Ngụy Nhung quá nhạy cảm, nhưng theo Ngụy Nhung nghe họ nói phía đó, hộ nhà đi đi lại chỉ có ngần đó, họ tìm hết mấy hà mà thỏ con thường tới chơi hay quen biết đều tìm rồi, nhưng họ đều nói không hề nhìn thấy thỏ con.

Lúc này, vợ chồng Ngụy Lang mới bắt đầu hoảng sợ, chạy lon ton về nhà kể lại sự việc cho Ngụy Nhung.

“Không tìm được? Ngươi nói ngươi chưa có?”

Ngụy Nhung nhớ tới lúc đó ở góc đường có một cậu bé vẫy tay với bọn họ, nhưng vì trời quá tối nên không thấy bóng dáng của cậu: “Anh à, còn những chỗ khác chưa tìm.”



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play