Lúc này, Khiết Nhan tò mò nhìn Trưởng Cảnh Hàn trong sảnh, sau đó lại chuyển tầm mắt về phía Ngô Đình Khải.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé lộ ra vẻ sợ hãi.

Khiết Nhan bám lên vai Ngô Đình Khải, nhỏ giọng hỏi: "Cha ơi, sao chú đó cướp lời cầu hôn của cha vậy?"

"Không phải cha muốn cầu hôn mẹ sao?"

"Chú đó cướp lời cầu hôn của cha rồi, cha mau đi đánh chú đó đi cha!"

Ngô Đình Khải nâng cô bé lên trước người, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới.

Sao nhóc con này có chút không thích hợp vậy, sao bây giờ lại bắt đầu lộ ra gien bạo lực rồi?

Người ta cầu hôn trước thì đi đánh người ta à?

Có phải nói chuyện không hợp ý là đánh luôn không?

Không được, nhất định phải ép chặt mầm mống bạo lực!

Lý Như Ý có chút khó hiểu nhìn hai cha con cứ thần bí gì đó, cô lẩm bẩm nói: "Làm cái gì vậy?"

"Cứ thần bí như thế!"

Ngô Đình Khải mỉm cười với cô, anh nói: "Bí mật nhỏ của hai cha con tụi anh."

Khiết Nhan biết về chuyện cầu hôn này.

Dù sao, cô bé ngoại trừ đi học thì lúc nào cũng ở chung với Ngô Đình Khải, với Ngô Đình Khải cũng không có ý định giấu diếm cô bé.

Nhưng mà hai cha con đã giao ước với nhau là trước khi chính thức cầu hôn Lý Như Ý, không ai được lỡ miệng nói ra.

Ngô Đình Khải ôm Khiết Nhan vào lòng, nhẹ giọng hỏi bên tai cô bé: "Khiết Nhan, sao lại đánh người ta?"

Anh chuẩn bị dạy dỗ cô nhóc nhà anh cho đàng hoàng, không thể quá bạo lực được!

Khiết Nhan nhỏ giọng nói: "Tại chú đó là người xấu cướp đồ mà!"

Ngô Đình Khải sửng sốt, đây là kiểu giải thích gì đây?

Sau đó anh mỉm cười nói: "Đây đâu tính là cướp đồ."

"Còn nữa, sau này con không được tùy tiện như thế, không chào hỏi mà đã đánh người ta rồi."

Khiết Nhan nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc gật đầu nói: "Dạ!"

"Con nhớ rồi, bảo bối sẽ thông báo trước cho chú đó!"

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Khiết Nhan, Ngô Đình Khải vỗ trán một cái, hình như cô bé hiểu sai rồi thì phải!

Tuyệt Mệnh và Tuyệt Tình đứng bên cạnh dựng thẳng lỗ tai, nghiêm túc nghe lén hai cha con anh thì thầm.

"Phụt!"

Khi bọn họ nghe thấy Khiết Nhan nghiêm túc trả lời, đã "phụt" một tiếng cười thành tiếng.

Tuyệt vời!

Không hổ là Long Soái vô địch, cho dù đã làm cha nuôi mà đứa con mang theo cũng hung dữ như vậy.

Bái phục, bái phục!

Đúng lúc này, bỗng nhiên Tuyệt Mệnh và Tuyệt Tình cảm nhận được những ánh mắt khác thường.

Hai người bọn họ ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện, toàn bộ người ở hai bên sảnh đều đang đổ dồn ánh mắt về phía hai người bọn họ.

Hai người vốn là tiêu điểm của tất cả mọi người đang có mặt, nhất cử nhất động của hai người đều bị mọi người chú ý.

Lúc này, Trưởng Cảnh Hàn vừa mới đưa lời đề nghị cầu hôn thì hai Sát Thần này lại cười ra tiếng.

Làm như thế, có phải là có ý nghĩa sâu xa gì không?

Mọi người bắt đầu nhạy bén suy nghĩ, cũng dần trao đổi ánh mắt nhiều hơn.

Nhìn ánh mắt không tốt của Ngô Đình Khải một cái, Tuyệt Mệnh có chút chột dạ nuốt nước miếng.

Sau đó, anh ta nhìn về phía các tân khách khác, lớn tiếng nói: "Chúng tôi chợt nhớ đến một chuyện cũ thú vị thôi, mọi người đừng để ý."

Anh ta đã nói như vậy, những vị khách khác có thể nói gì đây?

"Không sao, không sao!"

"Ha ha, đó chắc chắn là một chuyện cũ rất thú vị."

"Đúng vậy, sao có thể để ý được."

Nói thì nói vậy thôi, nhưng suy nghĩ trong lòng các tân khách lại trái ngược hoàn toàn với những lời này: "Xem ra, hai vị Sát Thần này là cố tình đối nghịch với Trưởng Cảnh Hàn đấy nhỉ!"

"Chắc chắn là cố tình cắt ngang lời Trưởng Cảnh Hàn rồi!"

Thế nên, các vị tân khách đã thầm có dự tính trong lòng.

Giữa sảnh lớn.

Sắc mặt Trưởng Cảnh Hàn có chút thay đổi, nhưng lập tức khôi phục lại như bình thường.

Hai người này là người mà cậu ta không thể trêu vào.

Ông cụ Lý không muốn tình hình quá mức khó coi, cho nên cười ha ha nói: "Vậy thì cứ bắt đầu đi!"

"Thiên Ân, con bé ngốc này, còn chờ cái gì nữa?"

Trong sảnh trái.

Vương Minh Ngọc vui mừng kéo tay con gái Lý Thiên Ân, bà ta nói: "Con bé ngốc, còn sững sờ ở đó làm gì nữa?"

"Tụ Linh đang chờ kìa!"

Lúc này, Vương Minh Ngọc nhìn thấy Trưởng Cảnh Hàn lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ.

Vẻ mặt bà ta lập tức sáng rỡ, bà ta biết, chắc chắn bên trong là nhẫn kim cương.

Vương Minh Ngọc đắc ý nhìn Giang Uyển Quân một cái, giống như đang nói: Người mà con rể bà quen biết có lợi hại hơn nữa thì cũng không bằng đứa con rể có tiền này của tôi.

Có tiền mua tiên cũng được.

Có tiền thì cao thủ có lợi hại đến mấy mà không mời được?

Lý Thiên Ân mím môi, đi từng bước ra đến giữa sảnh lớn.

Hạnh phúc đến quá đột ngột, đột ngột đến mức cô ta chưa sẵn sàng.

Bây giờ cô ta phải chấp nhận lời cầu hôn của cậu chủ nhà họ Trương trước sự chứng kiến của các nhà quyền quý ở thành phố Thục.

Ngay tại thời điểm này, cô ta cảm thấy bản thân mình đã quá may mắn.

Dưới tình cảnh như vậy, hoàn cảnh như vậy và đối tượng giàu có đẹp trai như vậy, có bao nhiêu người có thể có được đây?

Lý Như Ý, chắc chắn lúc này đang rất ghen tị!

Thế nhưng, dần dần cô ta cảm thấy có cái gì đó không ổn.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tiếng hoan hô đâu?

Những tràng pháo tay đâu?

Những lời chúc phúc thì nữa?

Và cả những giọng nói ghen tị nữa đâu?

Không có!

Không có cái gì cả!

Trưởng Cảnh Hàn cũng nhận ra có gì đó không đúng, quá vắng lặng!

"Tốt!"

"Tốt lắm!"

Đúng lúc này, tiếng tán thưởng trong tưởng tượng cũng đã vang lên.

Trên mặt Trưởng Cảnh Hàn cũng dần xuất hiện ý cười, nói rồi mà, sao có thể không có tiếng hoan hô được!

Khi Trưởng Cảnh Hàn tập trung nhìn lại thì nụ cười trên mặt cậu ta lập tức trở nên cứng đờ.

Mấy lời khen ngợi này là của người nhà họ Trương cậu ta đang giữ thể diện.

Mà những người khác, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng như cũ, bọn họ giống như đang xem một trò khỉ không có chút đặc sắc nào!

Mím môi, trong lòng Trưởng Cảnh Hàn trần đầy lửa giận.

Chắc chắn hai người bạn của Ngô Đình Khải lúc nãy cười to là đang ám chỉ cho người khác cái gì đó.

Đáng ghét!

Trưởng Cảnh Hàn không dám đụng vào Tuyệt Mệnh và Tuyệt Tình, cho nên đã đẩy hết toàn bộ chuyện này lên đầu Ngô Đình Khải.

Thế nhưng lúc này tên đã lên dây, không bắn không được!

Trưởng Cảnh Hàn tình cảm nồng nàn nhìn Lý Thiên Ân, cậu ta lớn tiếng nói: "Hồng Trang, thời gian chúng ta quen biết nhau cũng không lâu."

"Thế nhưng, sau khi lần đầu tiên nhìn thấy em, trong lòng anh đã mãi in sâu bóng hình em."

"Từng nụ cười của em, mỗi một động tác rất nhỏ của em thôi, nhưng những điều đó lúc nào cũng làm lay động trái tim và tâm trí của anh."

"Bây giờ, ngay trước mặt những người bạn thân quen và gia đình, anh xin chính thức cầu hôn em. "

Nói đến đây, Trưởng Cảnh Hàn quỳ một gối xuống đối mặt với Lý Thiên Ân

Anh mở chiếc hộp nhỏ ra, để lộ chiếc nhẫn kim cương lấp lánh bên trong đó.

Trưởng Cảnh Hàn nói tiếp: "Viên kim cương màu hồng này là anh nhờ rất nhiều quan hệ, mua từ nước ngoài về."

"Sản lượng của viên kim cương này vô cùng khan hiếm, chiếm một phần vạn sản lượng kim cương trên toàn thế giới."

"Mà điều đó cũng đang đại diện cho tình yêu độc nhất vô nhị của chúng ta."

Lúc này, có rất nhiều tân khách ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng lại vô cùng ngạc nhiên.

Không hổ là người kế thừa nòng cốt của nhà họ Trương!

Ra tay rất hào phóng!

Sản lương của loại kim cương này vô cùng khan hiếm.

Bình thường có tiền cũng chưa chắc mua được!

Không ngờ tới vậy mà Trưởng Cảnh Hàn lại mua được.

Trong lòng bọn họ cảm khái: Quả nhiên nhà họ Trương ở thành phố Thục này có tiền có thế!

Lúc này, Trưởng Cảnh Hàn lớn tiếng nói: "Hồng Trang, em bằng lòng làm vị hôn thê của anh không?"

Lý Thiên Ân một tay che miệng, một tay dùng sức véo đùi mình.

Chẳng bao lâu, nước mắt đã lăn dài xuống má.

Thoạt nhìn thì thấy cô ta đang vô cùng cảm động, dùng sức gật đầu, nghẹn ngào nói: "Em bằng lòng!"

Sau đó, cô ta nhìn các vị khách trong hai bên sảnh trái phải.

Nhưng không thấy được sự ngưỡng mộ và chúc phúc như trong tưởng tượng.

Những người này lại giống như một nhóm Bồ Tát mặt lạnh bình thường vậy, không buồn không vui, chỉ lẳng lặng nhìn sảnh lớn bên này.

Nhìn thấy tình hình như vậy, Lý Thiên Ân thất vọng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play