Ông cụ Lý nhìn thấy hai người tổ Tuyệt Sát hòa thuận, trong lòng vô cùng xúc động.
Cuối cùng người cứu nhà họ Lý lại là đứa cháu gái lớn Lý Anh Nhiên bị nhà họ Lý đuổi ra ngoài.
Ông cụ Lý biết, nếu như đó không phải là Lý Như Ý, thì chắc chắn Ngô Đình Khải sẽ không giúp nhà họ Lý thoát khỏi kiếp nạn này.
Tối hôm nay, ông ấy đã hiểu được rất nhiều thứ.
Thứ nhất, đã chính thức xác định thân phận thật sự của Ngô Đình Khải, không còn có bất kỳ nghi ngờ nào nữa.
Thứ hai, ông ấy đã hiểu được ý đồ của nhân vật lớn ở Kinh Đô kia.
Năm đó, khi Lý Như Ý bị đuổi ra khỏi nhà họ Lý, ông cụ Lý đã chuẩn bị nổi trận lôi đình, sau đó đón cô về lại nhà họ Lý.
Thế nhưng, ngay đêm mà Lý Như Ý bị đuổi ra khỏi nhà họ Lý kia, ông cụ Lý đã nhận được tin nhắn của vị nhân vật lớn ở Kinh Đô kia.
Chỉ có bốn từ: "Thuận theo tự nhiên!"
Lúc đó ông cụ Lý cũng không rõ vì sao bản thân lại làm như vậy, nhưng lời nói của người kia khiến cho ông ấy không thể nào chống lại được.
Bây giờ ông ấy mới hiểu được, thật ra cuộc sống của Lý Như Ý mấy năm nay là một thử thách đối với cô.
Vị nhân vật lớn ngồi ở trên cao ở Kinh Đô kia không hề làm gì cả, mà chỉ lẳng lặng xem phản ứng chân thật nhất của Lý Như Ý.
Quả nhiên, muốn làm con dâu của tầng lớp xã hội thượng lưu không phải chuyện dễ dàng như thế!
Ngay khi ông cụ Lý đang vô cùng xúc động thì Trương Thiên Hàn không ngừng nháy mắt với Trưởng Cảnh Hàn.
Trưởng Cảnh Hàn không hiểu ông nội nhà mình làm vậy là có ý gì, cho nên cậu ta di chuyển đến chỗ ngồi của Trương Thiên Hàn, thấp giọng hỏi: "Ông nội, sao vậy?"
Trương Thiên Hàn trầm mặt, nói: "Không phải cháu muốn cầu hôn Lý Thiên Ân sao?"
"Sao còn lề mề cái gì nữa?"
Trưởng Cảnh Hàn nhìn mọi người trong nhà họ Lý vừa mới trải qua cú sốc, cậu ta thấp giọng nói: "Bây giờ luôn ạ?"
Cậu ta cảm thấy bây giờ không phải lúc thích hợp để cầu hôn.
Trương Thiên Hàn im lặng, vậy còn muốn đợi tới khi nào đây?
Ông ta trịnh trọng nói: "Ngay bây giờ!"
Trương Thiên Hàn vội vàng bắt Trưởng Cảnh Hàn cầu hôn đương nhiên là có suy tính riêng của ông ta.
Bởi vì chính ông ta mới vừa nói ra sự thật, bây giờ mà ra mặt chắc sẽ không được người của nhà họ Lý vui mừng.
Cho nên, lúc này để cho đứa cháu Trưởng Cảnh Hàn này ra mặt phá vỡ tình hình căng thẳng là thích hợp nhất.
Dù sao ông cụ Lý cũng là người lớn trong nhà, cho nên cũng không thể châm chọc con cháu.
Hơn nữa, hai Sát Thần kia vẫn còn, ông ta không dám đích thân ra vậy, sợ như vậy sẽ gây thù với Ngô Đình Khải.
Huống hồ gì Ngô Đình Khải lại là cháu rể nhà họ Lý, bây giờ đứa cháu nội của mình cũng kết thông gia với nhà họ Lý, như vậy cũng sẽ trở thành cháu rể của nhà họ Lý.
Vậy thì Ngô Đình Khải cũng không thể kiếm chuyện vào lúc này!
Sở dĩ Trương Thiên Hàn bảo Trưởng Cảnh Hàn bất chấp khó khăn, bảo cậu ta cầu hôn ngay lúc này, chủ yếu là nghĩ đến một việc: nhà họ Trần đã sụp đổ, vậy thì tài sản của nhà họ Trần nên phân chia thế nào?
Nhà họ Trần là một trong những dòng họ có gia thế lớn nhất thành phố Thục, tài sản của dòng họ nhiều đến mức khiến người ghen tị.
Mà bây giờ, phải nhanh chóng thiết lập quan hệ với nhà họ Lý, gắn kết với nhau thì mới có thể thu về lợi ích to lớn trong cuộc phân chia tài sản sắp tới.
Gia thế của thành phố Thục chỉ có bốn nhà như vậy.
Nhà họ Trần đã sụp đổ, nếu như nhà họ Trương và nhà họ Lý liên hợp lại với nhau, chắc nhà họ Kỷ sẽ bị rơi vào thế hạ phong.
Và đương nhiên, chuyện này không phải một sớm một chiều là có thể làm được, bây giờ Trương Thiên Hàn chỉ đang bày kế hoạch mà thôi.
Trưởng Cảnh Hàn quay lại chỗ ngồi, cậu ta nhìn Lý Thiên Ân, cảm thấy có chút buồn nôn.
Kiểu đàn bà nịnh hót này mà lại sắp trở thành vợ của mình.
Đối với một người chỉ mới vừa đá văng vị hôn phu cũ, chưa được mấy ngày đã đính hôn thêm lần nữa thì Trưởng Cảnh Hàn không hề có cảm tình.
Nhưng cho dù có như thế, cậu ta vẫn không thể không cầu hôn cô ta trước mặt mọi người...
Trưởng Cảnh Hàn hít sâu một hơi, thầm cổ vũ cho chính mình: "Chỉ là tạo dựng quan hệ thông gia giữa các dòng họ mà thôi, không sao hết, qua vài năm ly hôn là được!"
"Tất cả chỉ vì dòng họ!"
Thế là, Trưởng Cảnh Hàn bỗng nhiên đứng dậy, cậu nhìn ông cụ Lý nói chúc mừng: "Chúc mừng ông nội Lý, chúc mừng ông nội Lý!"
Ông cụ Lý nghe thấy thì quay đầu lại, khó hiểu nói: "Có gì mà chúc mừng?"
Giọng điệu của ông ấy bình thảnh, không có chút cảm xúc nào.
Chúc mừng?
Nhà họ Lý gặp đại nạn mà cậu chúc mừng cái gì?
Rất nhiều người đều nghe thấy giọng điệu của ông cụ Lý không đúng lắm, ai nấy cũng bày ra vẻ mặt xem chuyện vui nhìn Trưởng Cảnh Hàn, xem thử xem rốt cuộc cậu muốn giở trò gì!
Trưởng Cảnh Hàn không để ý, cậu ta cười nói: "Mặc dù khí thế của nhà họ Trần xấu xa rất to lớn, dù bọn họ đã dốc hết sức lực nhưng vẫn không thể khiến cho nhà họ Lý tổn thất dù chỉ một chút."
"Chuyện như thế, chẳng lẽ không đáng để chúc mừng sao?"
"Nếu không phải ông nội Lý võ công cao cường, kiên trì cho đến khi lực lượng quân cứu viện đến thì chắc chắn nhà họ Lý đã xảy ra biến cố."
"Chẳng lẽ không nên chúc mừng sao?"
"Suy cho cùng, vẫn là ông nội Lý phúc lớn mạng lớn, đã đánh bại được người nhà họ Trần chuyên làm chuyện xấu vào ngày đại thọ của mình, giúp cho nhà họ Lý vượt qua được khó khăn này!"
Lời này của cậu ta đúng mà cũng không đúng!
Tối nay là ngày sinh nhật của ông cụ Lý, đương nhiên nói ra những lời này là vô cùng lấy lòng.
Ông cụ Lý nhìn Trương Thiên Hàn, ông ấy biết, chắc chắn là ông cụ Trương đứng sau giở trò.
Sau đó, ông cụ Lý lại nhìn hai người của tổ Tuyệt Sát, thấy bọn họ cũng không có gì khác thường cho nên lúc này mới yên tâm.
Vì ông ấy lo rằng mấy câu lời này của Trưởng Cảnh Hàn sẽ khiến cho hai người tổ Tuyệt Sát không vui.
Ông cụ Lý miễn cưỡng nợ nụ cười, nói: "Tụ Linh, cậu khoa trương quá rồi."
"Đêm nay người mà nên cảm ơn nhất chính là hai người đồng đội của Ngô Đình Khải."
Trưởng Cảnh Hàn cắn răng, lại muốn giúp cho Ngô Đình Khải kia nổi bật sao?
Không được!
Chắc chắn không được!
Cậu ta ngẩng đầu, giả bộ cười nói: "Vâng, quả thật là nên cảm ơn hai vị này đàng hoàng."
Nói xong, cậu ta dứt khoát bỏ qua đề tài này mà nói tiếp: "Ông nội Lý, có một chuyện cháu muốn nhờ ông, muốn xin ông làm chứng cho cháu!"
"Đồng thời, cũng để cho bạn bè ở thành phố Thục làm chứng."
Có chuyện!
Các tân khách rối rít dựng thẳng lỗ tai, muốn xem thử rốt cuộc Trưởng Cảnh Hàn muốn làm gì!
Ông cụ Lý cũng trở nên thích thú, ông ấy hỏi: "Ồ, là chuyện gì vậy?"
Trưởng Cảnh Hàn không do dự nữa, cậu ta lớn tiếng nói: "Ông nội Lý, cháu muốn hưởng ké may mắn của ông mà tối nay cầu hôn Hồng Trang."
"Ông cũng biết cháu và Hồng Trang chỉ là mới bàn bạc chuyện hôn sự, chứ cháu vẫn chưa cầu hôn em ấy."
"Tối nay, cháu muốn nhờ ông cháu làm chứng, giúp cháu chứng kiến khoảnh khắc thiêng liêng nhất trong cuộc đời của hai chúng cháu!"
Cậu ta vừa nói ra, thoáng chốc đã tạo ra một trận thì thầm.
"Mẹ kiếp, sở thích của tên Trưởng Cảnh Hàn này cũng khá thật, nghe nói mấy ngày trước Lý Thiên Ân mới từ hôn tên nhóc nhà họ Bàng kia, mà hôm nay đã..."
"Còn nghe nói gì nữa, đó là sự thật đó!"
"Khá thật, sức nhẫn nại này cũng kinh thật đấy."
"May mà cậu ta còn cười được, thật sự là làm khó cho cậu ta rồi."
Các tân khách có mặt mỗi người nói một câu, rất nhanh đã nói ra chuyện xấu mặt của Lý Thiên Ân.
Cũng may, lúc này Trưởng Cảnh Hàn đang đứng ở trong sảnh lớn, không nghe thấy mấy lời bàn tán này.
Bên sảnh phải.
Lý Thiên Ân nhìn một mình Trưởng Cảnh Hàn đứng trong sảnh lớn với vẻ mặt ngạc nhiên, trên mặt dần dần tràn đầy nét mừng rỡ.
Cô ta không ngờ tới Trưởng Cảnh Hàn lại cầu hôn vào lúc này.
Như thế cũng phát triển nhanh quá rồi!
Nhưng cô ta lại không biết, tất cả những điều này đều nằm trong kế hoạch của nhà họ Trương.
Cô ta chẳng qua bất chỉ là công cụ mà thôi.
Nhìn Trưởng Cảnh Hàn đứng trong sảnh lớn, Ngô Đình Khải không nói gì.
Anh sờ trái tim Hải Dương trong túi, trong lòng có chút ngạc nhiên.
Loại chuyện cầu hôn này cũng có thể trùng nhau sao?
Tuyệt Mệnh và Tuyệt Tình nhìn nhau, sau đó nhìn Ngô Đình Khải, bọn họ chỉ có một suy nghĩ trong đầu: Chuyện này cũng quá trùng hợp rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT