Nhà họ Lý xem như đại thế gia cao cấp nhất của Thục Đô, những năm gần đây mặc dù dần suy sụp, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, sức ảnh hưởng của nhà họ Lý ở Thục Đô vẫn không kém.
Không ngờ nhà họ Lý xác định gia chủ tân nhiệm của nhà họ Lý vào tối nay.
Gia chủ nhà họ Lý luôn là ông cụ Lý.
Đứa con trai cả của Lý Cơ Uy chẳng qua là gia chủ tạm thời, cho dù ông cụ khảo nghiệm anh ta.
Kết quả khảo nghiệm mọi người rõ như ban ngày, cũng không thể khiến người ta thỏa mãn.
Nói cách khác, tối hôm nay, lúc quyền lực nhà họ Lý thay đổi sẽ xuất hiện biến cố cực lớn.
Ai cũng không biết rốt cuộc là Lý Cơ Uy thành công thượng vị, trực tiếp thành gia chủ nhà họ Lý mới.
Hay là ông cụ lại lần nữa suy xét, bổ nhiệm Lý Đại Phong là gia chủ mới của nhà họ Lý.
Có trời mới biết bên nào thất bại, tối nay lại xảy ra rắc rối gì.
Nghe lời Giang Uyển Quân nói, trong nháy mắt Ngô Đình Khải và Lý Như Ý đã hiểu ý của bà ta.
||||| Truyện đề cử:
Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
Thì ra tin nhắn trước đó của bà ta là không muốn hai người dính vào trong chuyện này.
Ngô Đình Khải khẽ cười, mẹ vợ chuẩn mực này, mặc dù xem thường mình, nhưng đầu óc không hỏng.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một tiếng hét: “Hội anh em đại ca Trương của Thục Đô đến mừng thọ.
Nghe được tiếng hét này, tất cả mọi người đưa mắt nhìn ra bên ngoài đại sảnh.
Bên ngoài đại sảnh, một người đàn ông mang giày da mang theo mấy đàn em đi tới.
Giữa gương mặt người đàn ông lộ ra vẻ hung ác.
Xem ra không phải người bình thường.
Người đàn ông kia vừa xuất hiện, trong sảnh bắt đầu nghị luận ầm ĩ.
Có người thấp giọng nói: “Đại ca Trương này cũng không bình thường, thế lực ngầm của thành Tây này, tất cả đều do anh ta định đoạt.”
“Nhưng không nghe nói đại ca Trương này có quen biết với nhà họ Lý nha?”
Có người đáp lại: “Chuyện này rất bình thường, đại gia tộc như nhà họ Lý, quan hệ ngoài sáng trong tối nhiều vô số kể, ai có thể nói rõ được?”
Lại có người nói tiếp: “Nói cũng đúng.”
“Có điều cũng không biết đại ca Trương rốt cuộc ủng hộ người phòng lớn, hay ủng hộ người phòng hai.”
“Đến rồi đến rồi, xem đại ca Trương này nói sao.”
Lúc này đại ca Trương đã dẫn người đi tới cửa sảnh lớn.
Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, đại ca Trương mừng thọ với ông cụ, nói lời chúc xong.
Sau đó anh ta nhìn về phía đám ngườ Ngô Đình Khải ở sảnh bên phải.
Lúc có người không biết cho rằng đại ca Trương là bạn của phòng hai, khóe miệng đại ca Trương khẽ nhếch, lộ ra nụ cười khinh thường.
Loại khinh thường không hề che giấu, đâm sâu vào trái tim của một số người trong sảnh phải thật đau.
“Vô liêm sỉ.”
“Tên này xem thường ai chứ?”
“Hừ!”
Trong tiếng chửi rủa khe khẽ của một số người bên sảnh phải, đại ca Trương đi về phía Lý Cơ Uy.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Lý Cơ Uy, đại ca Trương khẽ hơi cong eo, thái độ vô cùng kính cẩn.
Trong nháy mắt sảnh trái bên phòng lớn náo nhiệt.
Trông có vẻ đại ca Trương rất tôn kính người dẫn đầu phòng lớn.
Bọn họ vui sướng, có đại ca Trương gia nhập, đại phòng sẽ có thêm một sự giúp đỡ lớn.
Cũng khiến ông cụ nhìn ra rốt cuộc ai mới có thể kéo nhà họ Lý phát triển.
Nhìn hết một màn biểu diễn đó của đại ca Trương, Ngô Đình Khải khinh thường cười một tiếng.
Trò vặt này sao có thể lừa gạt được ông cụ già đời.
Lúc đại ca Trương kia tiến vào cửa đã vô thức giao lưu ánh mắt với Trương Cảnh Hàn.
Rất rõ ràng người này là người của Trương Cảnh Hàn.
Trong sảnh trái, Trương Cảnh Hàn cảm nhận được ánh mắt của Ngô Đình Khải.
Nhìn ánh sáng lấp lóe trong mắt Ngô Đình Khải, Trương Cảnh Hàn lập tức hiểu được một chuyện: “Trò vặt này đã bị Ngô Đình Khải nhìn thấu.”
Chẳng qua như vậy thì thế nào?
Bây giờ mình là con rể của Lý Cơ Uy, thế lực của con rể đương nhiên có thể tính vào trên đầu cha vợ.
Đây là dương mưu chân chính.
Cho dù ông cụ đã nhìn ra cũng sẽ không nói gì nhiều.
Đối mặt ánh mắt khiêu khích của Trương Cảnh Hàn, Ngô Đình Khải xoay đầu, không nhìn thẳng.
Đúng lúc này, tiếng hét lần nữa vang lên: “Vương Bách Từ của Hoàng Thành, đại ca Vương đến mừng thọ.”
“Vương Bách Từ?”