27
Buổi tối bác sĩ Trần rón rén đi vào phòng bệnh của tôi, vì sao lại nói thế á, vì anh cứ lén la lén lút, một chút cũng không giống thăm khám bình thường.
Anh ngồi bên giường tôi, thấy tôi nhìn chằm chằm, hỏi tôi sao còn chưa ngủ.
Tôi nói tôi chờ anh á.
Anh có chút kinh ngạc, cậu biết tôi sẽ đến sao?
Tôi lắc đầu, không biết nha, anh tới thì cứ cho là tôi đợi được đi, anh không đến thì tôi ngủ thôi.
Anh bày ra vẻ mặt cạn lời, trước mặt tôi, 80% là anh dùng vẻ mặt này nhìn tôi.
Tôi cười với anh.
Anh khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, nói, cậu cười thật xấu.
Tôi nói anh không có quyền lựa chọn, xấu cũng phải nhìn.
Anh lấy từ túi ra một bông hồng nhỏ, đặt vào trong tay tôi, nói, đây là phần thưởng hôm nay cho cậu.
Tôi nhìn hoa hồng, nói với anh, anh có thể thỏa mãn một tâm nguyện của tôi không?
Anh hỏi tâm nguyện của tôi là gì.
Tôi nói thực ra thì tôi là người vô dụng, nhưng có chỗ không vô dụng lắm, anh đoán là gì?(*)
Anh hỏi là cái gì.
Tôi nói trừ bỏ một chỗ, chỗ nào cũng vô dụng.
Anh dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn tôi.
Tôi đúng lý hợp tình nói, sao? Có vấn đề gì sao?
Anh dừng một chút, nói không có.
Tôi nói tiếp, anh xem, tôi không thể mang tấm thân xử nam này đi gặp cha được, dọa người lắm luôn á.
Anh nói tâm nguyện của cậu chính là như vậy?
Tôi gật đầu nói đúng vậy.
Anh sờ sờ cái đầu bóng loáng của tôi, nói chờ cậu khỏe lại đã.
Tôi hất tay anh ra, nói nếu tôi còn có thể khỏe lại thì sẽ nhờ anh sao?
Tôi nghĩ nghĩ lại càng thấy khó chịu, tức giận nói, hai chúng ta đều quen biết lâu rồi, sao ngay cả một yêu cầu nhỏ như thế anh cũng không thỏa mãn cho tôi?
28
Lần đầu tôi với bác sĩ Trần gặp nhau là một năm trước.
Lúc ấy tôi vừa tới Thành Đô, kích động chạy tới một quán gay bar nổi tiếng, nghĩ với sắc đẹp tuyệt trần này, đêm nay kiểu gì cũng phải câu được một người nồng say tới sáng.
Mà bác sĩ Trần ngồi uống rượu, chính là mục tiêu của tôi đêm đó.
Tôi đi lên nói chuyện mấy câu với anh, anh trông cũng có vẻ hứng thú với tôi, vì thế chúng tôi nhanh chóng ôm nhau vào khách sạn. Trong phòng khách sạn, tôi dục hỏa đốt người cởi sạch quần áo, đang muốn cởi áo bác sĩ Trần để sờ soạng cơ bụng của anh, đột nhiên anh có điện thoại, sau đó để lại tôi một mình ở khách sạn.
Tôi vừa tức vừa hận, ở trong lòng chửi anh một vạn lần, lần sau gặp anh, tôi vừa nhìn đã nhận ra con mồi lâm trận bỏ chạy này.
29
Bác sĩ Trần cuối cùng cũng không đáp ứng nguyện vọng của tôi, tôi thấy anh chính là khắc tinh của tôi, xuất hiện chính là để tôi giữ thân xử nam mà chết đi.
Hận ý một năm trước lại nổi dậy, tôi quyết định một tuần tới sẽ không thèm để ý tới anh.
30
Cũng không biết bác sĩ Trần có phát hiện ra kế hoạch phớt lờ của tôi không, tôi không để ý anh, anh cũng lờ tôi đi, điều này khiến tôi cảm thấy rất thất bại á.
Ngay lúc tôi lo lắng có nên thực hiện lần nữa không, tôi lại bị đẩy vào phòng cấp cứu.
Lần này cứu tôi về hẳn là vất vả lắm, tôi nằm trong phòng CPU thật lâu, lâu đến mức tôi cũng cho là tôi không tỉnh lại nữa, tôi tỉnh dậy.
Bác sĩ Trần như mọi lần xuất hiện đầu tiên trước mắt tôi.
Anh hỏi tôi như mọi lần, thấy thế nào?
Tôi muốn trả lời anh, nhưng tôi nói không nên lời, chỉ có thể nháy mắt với anh mấy cái.
Anh dùng giọng điệu dịu dàng hiếm có bảo tôi ngủ thêm một lát, tôi nhìn anh, rồi ngoan ngoãn nhắm hai mắt vào.
31
Lần nữa tỉnh lại, Hàn nữ sĩ đang dựa vào bên giường xem kịch (soap opera), không biết đang diễn cái gì, chỉ thấy một đám phụ nữ khóc tới khóc lui, khóc đến nhức cả đầu.
Tôi nói với Hàn nữ sĩ, có thể tắt đi không.
Vừa nói xong tôi đã bị giọng nói chó gặm của mình dọa, trời ạ, thứ khó nghe như vậy từ miệng tôi ra thật á?
Hàn nữ sĩ hiển nhiên cũng bị dọa, rơi cả điện thoại xuống đất.
Bà ân cần lại gần tôi, hỏi tôi khát không, muốn uống nước không.
Tôi gật gật đầu.
Uống xong một cốc nước lớn, cuối cùng giọng tôi cũng khôi phục được chun chút, nghe không còn giống vịt đực nữa.
Lúc tôi uống nước, Hàn nữ sĩ đi tìm bác sĩ Trần, bà muốn đi hỏi xem tôi có thể ăn cơm không. Tôi vốn muốn ngăn cản bà, vì hiện tại cho dù tôi thực sự được ăn, tôi cũng ăn không nổi, toàn thân tôi không chỗ nào không đau cả. Nhưng nhìn dáng vẻ kích động của Hàn nữ sĩ, tôi vẫn nuốt mấy lời đó xuống, để bà đi.
32
Lúc Hàn nữ sĩ trở về, bác sĩ Trần cũng đi theo sau.
Tôi còn chưa quên kế hoạch phớt lờ anh đâu, cho nên tôi quay mặt đi, giả vờ không thấy anh.
Bác sĩ Trần đút tay vào túi cúi đầu nhìn tôi, sao vậy? Còn giận sao?
Tôi vốn muốn quay đầu nói ai tức giận, tôi không giận, nhưng nghĩ tới bây giờ phải bơ anh, vì thế tôi mím môi không nói gì.
Bác sĩ Trần bật cười, tôi quay qua nhìn anh, quả thật tiếng cười khoái trá kia là từ anh mà ra.
Tôi ngơ ngác nhìn anh, hỏi, anh vừa mới cười à?
Bác sĩ Trần nhướng mày, không phải cậu không muốn nói chuyện với tôi sao?
Tôi không thèm để ý sự khiêu khích của anh, vô cùng thành tâm nói với anh, anh cười lên không đẹp bằng xụ mặt, về sau đừng cười.
33
Buổi tối bác sĩ Trần đúng giờ tới thăm khám, anh đặt hoa hồng cạnh giường, hỏi tôi, em có biết ý nghĩa của hoa hồng không?
Tôi nhìn bông hồng nhỏ năm cánh đơn giản, ngay cả một cái lá cũng không có, một lời khó nói hết hỏi anh, hoa hồng nhỏ này cũng có ý nghĩa sao?
Anh nói có.
Tôi hỏi là cái gì.
Anh nói là sinh mệnh.
Tôi nói anh lừa tôi chứ gì.
Anh nói không phải, là thật.
Được rồi, nhìn bộ dáng thành thật của anh, tôi tạm tin tưởng.
Anh cúi người, giơ tay chỉ xuống lông mày của tôi, nói, tôi đem sinh mệnh tặng cho em, em rất nhanh sẽ khỏe lại.
Giọng anh quá mức chân thành, khiến tôi trong nháy mắt tin lời anh nói.
34
Dần dần tôi không xuống nổi giường bệnh nữa, vì trừ xương khớp đau ra, trên người tôi bắt đầu xuất hiện các loại phù nề với tụ máu, từng mảng từng mảng, không chỉ đau mà còn xấu kinh khủng.
Càng xui hơn chính là hai ngày trước tôi xuống giường uống nước không cẩn thận trượt tay làm rơi cốc, cốc thủy tinh vỡ vụn, một tiếng thủy tinh bắn lên làm chân tôi bị thương, vết thương không quá lớn, tôi không để tâm lắm, nhưng bác sĩ Trần lại đeo vẻ mặt nghiêm túc như chuẩn bị đón địch giúp tôi xử lý vết thương.
Sau đó tôi hiểu vì sao anh lại nghiêm túc như vậy, vì cơ thể tôi đã không thể tự khép miệng vết thương nữa, một miếng rách nhỏ xíu như vậy không chỉ phải băng bó cẩn thận mà còn phải thanh sang. (**)
Lúc đầu tôi không biết thanh sang là cái gì, lúc bác sĩ Trần nói, tôi chỉ có thể vâng vâng dạ dạ liên mồm. Cho đến lúc bị thanh sang kia, tôi đau đến mức thiếu chút nữa đã nhảy từ giường xuống. Tôi thực sự không thể khống chế mà gào lên, gào được mấy tiếng tôi lại cảm thấy vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ này thực sự rất xấu xí, tôi muốn cắn tay hòng ngăn tiếng kêu gào dọa người này lại.
Bác sĩ Trần phát hiện ý định của tôi, anh kéo tay tôi ra thế tay anh vào cho tôi cắn, tôi đau đến mất đi lý trí, không nghĩ gì lập tức cắn lên.
Sau khi kết thúc thanh sang, cả người tôi đầm đìa mồ hôi, trên tay bác sĩ Trần có một dấu răng chỉnh tề đang nổi ra tia máu. Tôi giơ tay chạm lên, cánh tay bác sĩ Trần khẽ run một cái.
Tôi không nhịn được khóc òa lên, đây không phải lần đầu tiên tôi khóc, nhưng đây là lần đầu bác sĩ Trần thấy tôi khóc, hiển nhiên bị dọa sợ.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy tôi, vỗ nhẹ lên lưng tôi, khe khẽ nói với tôi, đã xong rồi, không sao nữa rồi.
Tôi chôn mặt vào vai anh, nghĩ vì sao tôi còn chưa chết?
35
Buổi tối bác sĩ Trần cho tôi hoa hồng nhỏ, tôi từ chối, tôi nói tôi từ bỏ, anh lấy về đi.
Anh hỏi tôi vì sao
Tôi nói tôi không muốn sinh mệnh nữa.
Anh nhìn tôi không nói gì.
Tôi nói anh đừng cho tôi sinh mệnh nữa, tôi sẽ không khỏe lại.
Anh gằn từng tiếng một với tôi, em sẽ khỏe lại.
Tôi nói, anh như vậy là báo bệnh tình giả, đổi thành bệnh nhân khác, sẽ báo cáo anh đấy. Nhưng con người tôi tốt bụng, không so đo với anh.
Anh sờ sờ đầu tôi, lần nữa nhấn mạnh, em sẽ khỏe lên.
Tôi thở dài, nhận hoa hồng nhỏ.
Được rồi, tin anh lần nữa. Tôi nói vậy với anh.
36
Nhưng số mệnh hiển nhiên không đáng tin như lời bác sĩ Trần nói.
Ngày nghỉ hôm đó của bác sĩ Trần, tôi lại bị đẩy vào phòng cấp cứu. Trước mắt tối tăm, tôi nghe thấy tiếng hộ sĩ lo lắng nói điện thoại của bác sĩ Trần không gọi được, nhanh gọi chủ nhiệm sang.
Tôi rời khỏi cơ thể của mình, lơ lững giữa không trung, lấy góc nhìn khán giả nhìn toàn bộ căn phòng cấp cứu.
Con ma ốm tiều tụy nằm dài trên bàn giải phẫu kia chính là tôi. Lần đầu tiên nhìn chính mình như thế này, lại còn không có tiếng tim đập của mình, thật sự không quen.
Nhìn thấy chủ nhiệm với hộ sĩ thở dài, tôi rất muốn vỗ vai họ, nói với họ không cần nản lòng như vậy, kỳ thực sống được đến giờ tôi đã thấy rất đủ rồi. Hơn nữa tôi cũng muốn đi sang thế giới kia, tôi muốn đi hưởng phúc nha, đây thực sự là chuyện tốt mà.
Nhưng đáng tiếc là bác sĩ Trần hôm nay không ở đây, không thể gặp anh lần cuối. Nhưng anh không tới cũng tốt, bộ dáng bây giờ của tôi rất xấu, để anh thấy không tốt lắm, nếu về sau nhớ tới tôi toàn là bộ dáng này thì phải làm sao bây giờ.
Chủ nhiệm tháo găng tay đi ra khỏi phòng cấp cứu, vài giây sau bên ngoài truyền tới tiếng khóc cực kỳ bi ai, tôi muốn bay ra ngoài gặp Hàn nữ sĩ đáng thương của tôi, nhưng không hiểu sao, tôi không thể ra ngoài, lần nào tới cửa đều sẽ bị đẩy ngược về.
Dần dần, cơ thể tôi bắt đầu trong suốt, tôi biết tôi phải đi rồi, đáng tiếc trước khi đi không thể an ủi Hàn nữ sĩ một chút, bảo mẹ đừng khóc, tiếng mẹ khóc khó nghe quá.
Tôi cúi đầu nhìn chính mình biến mất từng chút một, thở dài. Tuy rằng không biết hình thái hiện tại của tôi có thể thở dài không, dù sao cũng là kiểu như vậy. Cuộc sống này không quá tốt, thời gian bất hạnh còn nhiều hơn thời gian hạnh phúc, hi vọng kiếp sau có thể có được hạnh phúc.
(*): cái này nó chơi chữ, lại còn là chơi thành ngữ é, mà trình độ tui chưa tới nên chỉ diễn tả được ý hiểu thuiii huhuhuhu
(**): chưa biết thanh sang là cái gì nữa, có gì tính sau :v