Diệp Sanh tất nhiên là cảm giác được trong giọng nói của gã sai vặt mang theo chút ý lấy lòng, nhưng nàng chỉ đạm nhiên cười, mặc kệ là ở thế giới nào đều có một cái định luật, đó chính là có tiền ngươi chính là đại gia, Diệp Sanh cấp ba lượng bạc cho gã sai vặt kia, giúp hắn một nhà già trẻ ăn ít nhất cũng được một năm, vậy ngươi nói xem gã sai vặt có thể không vui sao.
Đây là một thời đại hư cấu, quốc danh là Phong Nguyên Quốc, trong lịch sử chưa bao giờ xuất hiện quốc gia này, vị hoàng đế đang tại vị tên là Nguyên Lặc Chi, còn tiền tài nơi này có giá như sau.
Một lượng vàng = một trăm lượng bạc, một lượng bạc = một ngàn tiền đồng, một cái tiền đồng có thể mua một cái bánh bao, ý tứ chính là nói một đồng tiền ở đây tương đương với hiện đại là 5 đồng, một lượng bạc tương đương 500 đồng, một lượng vàng =50000 nhân dân tệ, mà Đông Phương Bất Bại cho Diệp Sanh chính là 10 lượng vàng, đó chính là 50 vạn nhân dân tệ, hiện tại Diệp Sanh chính là tiểu thổ hào nga, tuy rằng nàng cũng không biết thân phận của Đông Phương Bất Bại là gì, nhưng Diệp Sanh biết Đông Phương Bất Bại địa vị nhất định không đơn giản, võ công cao cường không nói còn có nhiều kim như vậy, quan trọng nhất chính là cư nhiên còn rất hào phóng nga, giúp cho Diệp Sanh từ ăn mày lập tức biến thành thổ hào.
Trong lúc Diệp Sanh xuất thần đồ ăn đã được bưng lên, Diệp Sanh không hề ngần ngại vứt bỏ mớ bòng bong trong đầu, bắt đầu ăn ngấu nghiến, tay trái nàng là một cái đùi gà, tay phải cầm thêm một cái bánh bao, cả hai món nàng điều ngốn hết vào trong miệng, đừng nói là dùng chén đựng, ngay cả đôi đũa cũng bị nàng quăng một bên.
Đang dùng hình dáng mảnh hổ ăn mỹ thực, lại nghe cách bàn có một nam một nữ đang đàm luận về mình.
“Tiểu Lâm Tử, ngươi xem người kia, thật là một người kỳ quái nga.”
“Đúng vậy, ta chưa bao giờ gặp qua quái nhân như thế này, rõ ràng giàu có như vậy, lại ăn mặc thành một thân rách nát, ngay cả tướng ăn cũng bất nhã như vậy.”
Diệp Sanh đang nỗ lực chiến đấu hăng hái với đám mỹ thực trên bàn, nàng hiện tại không có rảnh đi phản ứng hai người kia, nhưng trong lòng lại trợn trắng mắt mắng cái tên nam tử kêu Tiểu Lâm Tử kia.
“Ngọa tào, tướng ăn của tỷ tỷ ta nhã hay bất nhã liên quan đến ngươi cái rắm a, có người nào bị đói bụng lâu như vậy sau khi thấy đồ ăn còn không ăn ngấu nghiến a, một người nam nhân bị đặt cho cái tên như thái giám liền không nói, đằng này ngươi còn cùng nữ nhân gia người ta giống như bà tám, xen vào việc của người khác làm gì, ngươi cho rằng ngươi là ai? quản nhiều như vậy làm gì a!!!”
Đương nhiên những lời này Diệp Sanh chỉ là tự ngẫm tự nghĩ mà thôi, nàng cũng không dám nói ra ngoài nha, thứ nhất là vì nàng mới đến nơi này, thứ hai nơi này trời xa đất lạ cũng không thể đắc tội dân bản xứ nơi này a.
Ngay lúc Diệp Sanh còn đang suy nghĩ, một nam một nữ bàn kia mang đồ ăn thức uống của mình đi đến bàn Diệp Sanh, cái tên nam tử được xưng là Tiểu Lâm Tử kia, thì ra hắn chỉ là một thiếu niên. Hắn hướng Diệp Sanh lễ phép làm một cái vái chào, nói “Vị này huynh đài, tại hạ là đệ tử phái Hoa Sơn Lâm Bình Chi, vị này chính là sư tỷ của ta Nhạc Linh San, không biết chúng ta có thể kết giao bằng hữu ngồi cùng bàn cộng chẩm hay không?”
Diệp Sanh khinh bỉ nhìn Lâm Bình Chi, mới ra mắt lần đầu đã không để lại ấn tượng tốt rồi, nhịn không được mắt trợn trắng, tức giận nói: “Ta có thể nói không sao? Ngươi đồ vật đều bưng tới, muốn ngồi liền ngồi bái lạy tạ cùng nói những lời khách sáo đó làm cái gì? Hơn nữa ngươi mắt bị mù hay là bị lé a, con mắt nào của ngươi thấy ta là nam..... Di, không đúng a! Ngươi vừa mới nói gì đó? Ngươi nói các ngươi là ai?”
Thiên nột Bồ Tát phù hộ a, sự tình ngàn vạn lần không cần giống như suy nghĩ của nàng a, vốn là muốn lần thứ hai cường điệu lại giới tính của mình một lần nữa, chính là lời nói còn chưa nói xong Diệp Sanh theo phản xạ hình cung liền phản ứng lại đây, vừa mới người nọ nói hắn là phái Hoa Sơn Lâm Bình Chi, thần Phật ơi, đừng đùa với con như thế chứ, có thể câu nói của hắn hơn phân nửa là ta nghe lầm, tuy rằng trong lòng đã có đáp án bất quá Diệp Sanh vẫn là không xác định hỏi lại Lâm Bình Chi.
Lâm Bình Chi tuy rằng xấu hổ với thái độ của Diệp Sanh đối với hắn, bất quá cổ đại luôn tuân theo định nghĩa, làm người phải tu dưỡng cho tốt đẹp, vậy nên Lâm Bình Chi thành thành thật thật lại lặp lại một lần nữa lời nói vừa mới nói“Ta nói, tại hạ là đệ tử phái Hoa Sơn Lâm Bình Chi.”
Nghe được đáp án xác thực, trong giọng nói khó tránh khỏi dâng lên một chút kích động
“Ngươi có phải hay không còn có một Đại sư huynh là Lệnh Hồ Xung, có một sư phó gọi là Nhạc Bất Quần, có phải hay không Nhật Nguyệt Thần Giáo có một cái thiên hạ đệ nhất giáo chủ kêu Đông Phương Bất Bại?”
Lâm Bình Chi cổ quái nhìn Diệp Sanh liếc mắt một cái, trong lòng thật nhiều nghi vấn bị hắn cưỡng chế tới đáy lòng, tuy rằng bất mãn với Diệp Sánh gọi Ma giáo là thần giáo, hơn nữa tuy rằng không muốn thừa nhận Đông Phương Bất Bại võ công thiên hạ đệ nhất, nhưng việc này xác thật là sự thật a, gật gật đầu đối Diệp Sanh khẳng định chuyện này
“Không tồi, đúng là như vậy.”
“Ha ha ha, rất tốt rất tốt quả thật là tiếu ngạo, may mà lúc trước cho dù khuya khắc vẫn xem cho hết Tiếu Ngạo, ô ha ha, Đông Phương đại đại thân ái của ta, ta rốt cuộc có thể thấy chân nhân, xuyên qua a ta yêu ngươi muốn chết ha ha.”
Lúc trước thời điểm tân tiếu ngạo giang hồ mới trình chiếu, Diệp Sanh chính là mỗi ngày thức đêm để xem phim a, tiếu ngạo Đông Phương Bất Bại cuồng ngạo khí phách phong hoa tuyệt đại, lại vì yêu mà chết, một đời phong hoa lại chịu đổi tim cho Nhậm Doanh Doanh sau đó là chìm vào hồ băng mãi mãi, trần kiều ân đem nhân vật Đông Phương Bất Bại diễn vô cùng nhuần nhuyễn, nhưng Diệp Sanh thích lại không phải trần kiều ân mà là nhân vật Đông Phương Bất Bại này, Diệp Sanh từ lúc xem tiếu ngạo liền điên cuồng yêu Đông Phương Bất Bại, còn nhiệt tình biến thành một thành viên trong Đông Phương đảng, nếu như rời đi người nhà rời đi bằng hữu xuyên qua đến nơi xa lạ này lại có thể gặp được Đông Phương, như vậy nàng cam tâm tình nguyện xuyên qua.
Tuy nhiên, Lâm Bình Chi cùng Nhạc Linh San một đầu Hoắc tuyến, không hiểu ra sao nhìn Diệp Sanh đột nhiên nổi điên, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ nhìn Bạch Sanh.
Ý tứ được chính mình thất thố, Diệp Sanh thu thập một chút cảm xúc kích động của mình, ngượng ngùng xấu hổ cười
“Ngạch..... Ha hả, cái kia, ta kêu Diệp Sanh.”
“Nga, nguyên lai là Diệp huynh a, thật là cửu ngưỡng cửu ngưỡng.”
Diệp Sanh ở trong lòng khinh bỉ Lâm Bình Chi, thật không hổ là đệ tử của ngụy quân tử Nhạc Bất Quần a, thật là được hắn chân truyền, kính đã lâu cái rắm a, tỷ tỷ mới xuyên qua tới chẳng lẽ ngươi trước kia nhận thức ta sao? Còn như vậy lời lẽ chính đáng nói kính đã lâu, giả dối.
Bất quá nghĩ là nghĩ như vậy lời này lại không thể nói ra, Diệp Sanh nhàn nhạt nga một tiếng liền không phản ứng Lâm Bình Chi, không phải nàng thanh cao, mà là cùng Lâm Bình Chi nói chuyện thiệt tình rất mệt, quá khách sáo làm cho kẻ sống phóng khoáng như nàng chịu không nổi.
Nàng đối với Lâm Bình Chi không thể nói có hảo cảm nhưng cũng tuyệt đối không phải chán ghét hắn, bởi vì Diệp Sanh vẫn luôn cảm thấy Lâm Bình Chi quá đáng thương, đều là bởi vì hắn vận khí không tốt không tìm được cái sư phó tốt, ai, oa nhi hảo đáng thương.
Đem Lâm Bình Chi quăng ở một bên liền vui sướng cùng sư tỷ của hắn Nhạc Linh San hàn huyên, nữ nhân cùng nữ nhân ở cùng một chỗ đề tài tuyệt đối là rất nhiều, hơn nữa Nhạc Linh San ngực nhỏ còn ngốc nghếch làm người ngay thẳng, so với cái tên kia ngụy quân tử khiến người ta thích nhiều, hơn nữa kiếp trước ( nơi này liền tạm thời dừng lại, câu chuyện nói về kiếp trước ở hiện đại) thời điểm Diệp Sanh xem Tiếu Ngạo, xem đến đoạn Nhạc Linh Sang tặng cho đại sư huynh thanh mai trúc mã của mình cái nón xanh, nàng liền cùng với Đông Phương đảng nhóm kia kêu một cái cực vui đâu ~, kỳ thật Diệp Sanh đánh chết cũng sẽ không thừa nhận nàng cũng rất thích Nhạc Linh San, là bởi vì nàng tìm được một người cùng nàng ngực không sai biệt lắm đại muội tử ha ha thật là cao hứng a, ghét nhất chính là loại nữ nhân có ngực lớn hơn nàng( kỳ thật ta rất muốn hỏi Diệp Sanh một câu, vậy ngươi chẳng phải là chán ghét nữ nhân khắp thiên hạ, bởi vì các nàng ngực đều lớn hơn ngươi!).
Một bữa cơm xuống dưới, Diệp Sanh bất tri bất giác cùng Nhạc Linh San thành bạn tốt, Nhạc Linh San chính là bằng hữu đầu tiên ở thế giới này, Diệp Sanh liền sẽ dùng hết thảy lực lượng của mình cũng không cho bi kịch một lần nữa tái diễn với Nhạc Linh San.
Au có lời muốn nói:"Nói thật nha, Truyện này còn khó edit hơn bộ Ngút trời a, trời ơi.... tự tạo nghiệt không thể sống mà 😭😭😭😭
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT