Trọng điểm của chương trước: Diệp Sanh bất mãn đô đô miệng, đánh bay tay Lệnh Hồ Xung, tên Lệnh Hồ Xung này thật là ghê tởm muốn chết, lại còn lệnh hồ ca ca nữa chứ, bà đây còn muốn gọi ngươi Lệnh Hồ muội muội đó, không muốn phản ứng Lệnh Hồ Xung nữa liền vòng ra xa Lệnh Hồ Xung.
“Phương bá ta đói bụng ~”
Phương đông bạch cùng Lệnh Hồ Xung đều bị Diệp Sanh một câu Phương Bá này làm cho ghê tởm tới nỗi da gà, Đông Phương Bạch bất đắc dĩ, đành phải đem ra gà nướng mang lên cho Lệnh Hồ Xung chia một nửa cho Diệp Sanh ăn, có đồ ăn ngon Diệp Sanh liền quên mất sự tồn tại của hai người bên cạnh, tay trái cầm đùi gà tay phải cầm cánh gà, tả một ngụm, hữu một ngụm ăn vui vẻ vô cùng.
“A ~ ngọa tào, Lệnh Hồ Xung bà cố nội tổ nhà ngươi, ta liều mạng với ngươi.”
Diệp Sanh đang ăn gà nướng ăn đến quên mình, nhưng nàng chưa bao giờ tưởng tượng đến cảnh tượng một thanh kiếm sẽ bay lạc đường và hạ cánh ngay trước mặt mình, nàng bị dọa ngã ngồi trên mặt đất, cây kiếm chiểm chệ cắm ở trên con gà nướng trong tay Diệp Sanh, nếu là lệt thêm một phân Diệp Sanh liền sẽ huyết tiện đương trường, Diệp Sanh bị dọa choáng váng, quá nguy hiểm thiếu chút nữa liền mệnh đều không có.
Mà Lệnh Hồ Xung lại kinh ngạc nhìn tay chính mình, vừa rồi Đổng Phương Bá cùng hắn so chiêu, không nghĩ chính mình nhất thời tay loạn kiếm bị đổng phương bá đánh bay, trùng hợp hướng kiếm bay đi đúng nơi Diệp Sanh đang ngồi, còn tốt không thương tổn đến tiểu hài tử kia, bằng không chính mình liền tội lỗi, Lệnh Hồ Xung vốn muốn mở miệng xin lỗi ai nghĩ đến kia tiểu hài tử kia đột nhiên xù lông mèo lên.
Diệp Sanh dùng sức rút kiếm, chính là kiếm lại gắt gao cắm ở trên lưng con gà nướng không chút sứt mẻ, Diệp Sanh thẹn quá thành giận đem toàn bộ cây kiếm nhân tiện còn có thêm con gà nướng cấm trên mũi kiếm, đều chém tới Lệnh Hồ Xung, Lệnh Hồ Xung nhẹ nhàng quay người lại né tránh công kích Diệp Sanh, nhưng bi thương cho Diệp Sanh lại bởi vì quán tính một đường thẳng tắp hôn lấy đất mẹ, vốn tưởng rằng ngã trận này thành chó ăn cứt rồi, lại không nghĩ đến được một bàn tay nhỏ bé nhưng hữu lực ôm lấy.
“Hảo, đừng náo loạn, một hồi chúng ta liền xuống núi đi.”
Diệp Sanh cảm kích nhìn cái người cứu nàng ba lần ngây ngốc gật gật đầu, đáy lòng nổi lên một mảnh gợn sóng, nhìn gương mặt tinh xảo của Đông Phương Bất Bại Diệp Sanh đáy lòng dâng lên một tia cảm tình quái dị, hiện tại Diệp Sanh còn chưa hiểu được một tia cảm tình này là cái gì, nhưng đến lúc nàng phát hiện một tia cảm tình quái dị từ đáy lòng của mình ngày đó, sớm đã bị mở rộng đến vô hạn, lại vô pháp có thể thu hồi, lúc này nàng đã gieo cho mình một căn tình ti, nhiều năm sau đó từ tình ti sẽ biến chế thành lưới tình, cũng là lúc nàng sớm đã hãm sâu đi vào khó có thể đào thoát.
“Đổng huynh đệ, ta mang các ngươi đi đến một nơi chơi rất vui.”
“Nga? Địa phương nào cư nhiên có thể được lệnh hồ đại hiệp xưng là hảo chơi? Ta đây nhất định phải đi nhìn xem nha.”
“Ha hả, tuyệt đối sẽ không để cho các ngươi thất vọng, cùng ta đến đây đi.”
Phương đông bạch cùng Lệnh Hồ Xung cũng mặc kệ Diệp Sanh vui hay là không vui liền một đáp một xướng đem Diệp Sanh mạnh mẽ kéo đến cái nơi‘ hảo chơi ’ kia, đó là một cái suối nước nóng tự nhiên, tiếng suối phun vang lên bùm bùm, Diệp Sanh nhíu mày, vì cái gì cảm thấy tình cảnh này quen thuộc như vậy a? Rốt cuộc đã thấy qua ở đâu rồi? Chính là Diệp Sanh nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra rốt cuộc là đã thấy qua ở đâu.
Bùm một tiếng vật gì đó rơi xuống nước lôi Diệp Sanh đang trôi nổi trong suy nghĩ trở lại, Lệnh Hồ Xung vẻ mặt kinh ngạc nhìn Đông Phương Bất Bại, đôi mắt trừng cực lớn, biểu tình cùng ngốc tử không có gì khác nhau, mà Đông Phương Bất Bại hơi nhíu mi đôi tay che ngực muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là Lệnh Hồ Xung đánh vỡ không khí trầm mặc này
“Ngươi... Ngươi là nữ?”
Không đợi Đông Phương Bất Bại nói ra câu trả lời, một người đã đến ngăn lại lời Đông Phương Bất Bại sắp nói ra.
“Đại sư huynh, ngươi ở đâu a? Ta mang cho ngươi đồ ăn ngon nha.”
Đông Phương Bất Bại nghe thấy Nhạc Linh San đến, lập tức phi thân ra suối nước nóng, vốn muốn kéo theo Diệp Sanh cùng nhau trốn cùng mình, nhưng mà lúc nhìn qua Diệp Sanh thì thấy nàng ta một bộ dáng ôm đầu giả vờ làm tượng đá, kiểu như ta đây vô hình ngươi không nhìn thấy ta, Đông Phương Bất Bại trợn to mắt nhìn dáng đứng hết sức kỳ lạ của Diệp Sanh, nhưng Nhạc Linh San đã đi đến cửa động nàng không có thời gian quản Diệp Sanh nữa, đành phải một mình một người tìm một dây mây ngược chiều với hướng cửa động núp vào, dù sao thì Diệp Sanh ở đây hay không ở đây điều không có quan hệ gì, cũng sẽ không mang đến phiền toái cho Lệnh Hồ Xung, đơn giản liền mặc kệ hắn.
Lúc này Diệp Sanh nói không rõ mình đang có cảm giác gì, kích động có, kinh ngạc có, sợ hãi có, nhưng mà càng nhiều lại là không thể tin được, nguyên lai người mà mình vẫn luôn tâm tâm niệm niệm đại đại nhà nàng, Đông Phương Bất Bại vẫn luôn ở bên cạnh mình, trách không được nàng có thể mang mình tới gặp Lệnh Hồ Xung, trách không được lúc ấy nghe thấy ba chữ Đổng Phương lại cảm thấy quen thuộc như vậy, trách không được chính bản thân mình cũng không biết từ khi nào trong Tiếu Ngạo lại xuất hiện một người như vậy, hóa ra nàng ấy chính là thần tượng của mình, là Tiểu Bạch đại đại nhà mình a.
Hết thảy đều như một giấc mộng không chân thật nhưng rồi nó lại thật thật phát sinh ở trên người mình.
Lời Yan: Sự thật thì tác giả viết truyện này viết rất là ngắn, lượt bỏ luôn phần giải thích cuối mỗi chương của tác giả ra thì chỉ còn lại khoản 1000 từ, cho nên Yan sẽ cố gắng dịch 1 chương của Yan sẽ là hai hoặc ba chương của bộ truyện gốc, còn chương nào dài hơn thì Yan sẽ không dịch thêm vào, để tránh tình trạng là truyện edit lại ít chương hơn truyện gốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT