Đột nhiên bầu không khí vô cùng ngượng ngùng.

Hi Hi nghĩ rằng nếu đã vỗ tay thì nên đứng dậy để khiến họ ngượng ngùng.

"Đạo diễn, mọi người vẫn chưa quay về nghỉ ngơi sao." Tần Lệ trên mặt không có một chút tức giận, giọng điệu vẫn như bình thường.

Tần Lệ đều nghe thấy hết, nhưng cô không tức giận, họ chỉ có thể cười với cô.

"Cô Tần, thật là trùng hợp."

"Cô cũng chưa quay về nghỉ ngơi sao."

Tần Lệ nói: "Đúng vậy, nếu không trùng hợp như vậy làm sao có thể nghe được lời mọi người nói xấu tôi?"

"..."

Lời này bảo mọi người sao mà nhận được đây.

Tần Lệ cười nhìn bọn họ: "Mọi người sao lại không nói chuyện nữa?"

Đây không phải là biết rõ vẫn cố ý hỏi sao? Tất nhiên là vì quê, không biết phải nói gì rồi!

Cuối cùng, đạo diễn lên tiếng trước: "Lát nữa tôi còn phải đến trường quay để xem cảnh quay ngày mai chuẩn bị như thế nào rồi."

Tần Lệ "Ồ" một tiếng, vẻ mặt tỏ ý 'Vậy ông vẫn còn ở đây lãng phí thời gian ư?', nhưng lại thân thiết nói: "Vậy thì mau đi đi, đừng làm việc muộn quá nha."

Cô kiểm soát bầu không khí một cách dễ dàng.

Hi Hi cảm thấy so với chị Lệ của cô, những người nói xấu sau lưng người khác trước mặt cô thực sự là đang sợ đến không nói nổi điều gì. Chị Lệ của cô thực sự rất mạnh mẽ!

Mấy người nhóm đạo diễn cũng không ăn khuya nữa.

"Vậy, vậy chúng ta đi thôi."

"Cô Tần nghỉ ngơi sớm một chút nha."

***

Bởi vì việc này, nhóm người đạo diễn sáng ngày thứ hai nhìn thấy Tần Lệ thì vẫn rất ngượng ngùng, thậm chí đến lên tiếng chào hỏi cô cũng không có.

Hi Hi thấy vậy, tức giận nói: "Bọn họ sao lại như thế chứ! Rõ ràng chính bọn họ là người nói xấu sau lưng người khác."

Tần Lệ lãnh đạm nói: "Ai lại thừa nhận mình sai chứ."

Tất nhiên tội lỗi sẽ được chuyển sang người khác.

Tần Lệ trong buổi sáng không có thông báo quay phim, sáng sớm có cuộc họp với phía bên công ty.

Trong khách sạn, cô gặp được cố vấn, thầy Lưu, người mà đạo diễn đã mời.

Thầy Lưu nghe đạo diễn nhắc đến Tần Lệ, ấn tượng ban đầu của ông đối với vị cô chủ trước mặt không tốt lắm, nhàn nhạt đáp lại lời chào của cô.

Tần Lệ nghĩ rằng những người như ông không thích khoa trương, cũng không để trong lòng.

Vừa hay cô đang muốn tìm thầy Lưu. Tối qua khi đọc kịch bản cô phát hiện ra một lỗi nhỏ. Cô chỉ xem một số sách chuyên môn và phim tài liệu, việc này cô vẫn phải hỏi cố vấn một chút.

Thầy Lưu, tôi có thể mời ông một tách trà được không? Có một chỗ trong kịch bản muốn thỉnh giáo ông một chút, có phải nên sửa nó không."

Mặc dù đang chú tâm sửa chữa đồng hồ, nhưng Thầy Lưu cũng từng nghe nói một số diễn viên thích thay đổi kịch bản một cách linh tinh.

Tất cả tâm tư đều đặt lên ông rồi.

Trong lòng thầy Lưu càng thêm chấp nhặt đối với Tần Lệ, nhưng đối với thái độ thân thiện của Tần Lệ không biết từ chối như thế nào nên cùng cô đi uống trà.

Tần Lệ đã tìm thấy một lỗi trong kịch bản trên điện thoại di động, đưa nó cho Lưu xem.

Hai người cùng ngồi xuống. Thầy Lưu nét mặt nghiêm túc xem.

Kết quả phát hiện ra thật sự chỗ sửa đổi có vấn đề, Tần Lệ vốn không muốn dùng lời của ông để thay đổi cốt truyện.

Thầy Lưu đột nhiên cảm thấy mặt có chút đau. Nhưng điều này không đủ để thay đổi ấn tượng của ông đối với Tần Lệ.

"Làm thế nào mà cô phát hiện ra?" Ông hỏi.

"Trước khi tham gia đoàn phim, tôi đã đọc một số cuốn sách về vấn đề này, còn đến thăm hỏi một vị cố vấn."

Về chủ đề này, thầy Lưu và Tần Lệ đã trò chuyện vài câu. Ông ngạc nhiên, qua cuộc trò chuyện ngắn ngủi mà thấy rằng Tần Lệ biết rất nhiều, sử dụng từ vựng đều là từ chuyên môn.

Không phải nói rằng cô ấy đến là để phá hủy bộ phim hay sao? Sao lại học nhiều bài như vậy chứ?

"Cô còn đến thăm hỏi cố vấn?" Thầy Lưu nửa tin nửa thật hỏi.

Phạm vi của ngành này lớn như vậy, có chút tên tuổi đều quen biết nhau. Cho dù là mới vào nghề không lâu, đi hỏi xung quanh cũng có thể biết người đó là ai. Nếu như là nói dối, ông sẽ nhanh chóng vạch trần nó.

Tần Lệ cảm thấy thầy Lưu có chút kỳ lạ. "Tôi có thăm hỏi lão tiên sinh đã nghỉ hưu ở thành phố B. Ông ấy từng làm việc tại Viện Di tích Văn hóa, đã sửa chữa hơn 40 năm, đã sửa qua khá nhiều đồng hồ của triều đại nhà Thanh."

Thầy Lưu càng nghe càng ngạc nhiên, ngập ngừng hỏi: "Lão tiên sinh mà cô nói có phải họ Đậu không?"

Tần Lệ có chút kinh ngạc: "Thầy biết Đậu lão tiên sinh?"

Xem ra lời cô nói là sự thật. Cô nói rất rõ ràng rằng đã đến thăm hỏi. Toàn bộ đoàn phim, ngoài biên kịch ra, có lẽ không ai hiểu biết nhiều hơn cô.

Nếu như không muốn diễn tốt nhân vật này thật, tại sao phải học nhiều kiến thức như vậy?

Những gì đạo diễn sản xuất nói thực sự mâu thuẫn.

Thầy Lưu cảm thấy vừa rồi mình thật mất mặt, cảm thấy ngại, không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Lệ. "Theo quan hệ sư môn, ông ấy là sư thúc của tôi."

Tần Lệ không ngờ lại trùng hợp như vậy.

Thầy Lưu thấy Tần Lệ rất có hứng thú với việc sửa đồng hồ, để bù lại tội lỗi trong lòng, ông thoải mái cùng cô nói chuyện, nói về rất nhiều thứ, giống như bật công tắc nói chuyện lên. Điều này đột nhiên thay đổi hình ảnh "trầm mặc ít nói" trong lòng Tần Lệ.

Sau cuộc trò chuyện, thầy Lưu rất ngạc nhiên khi thấy rằng Tần Lệ biết nhiều hơn những gì ông nghĩ, lại còn chi tiết. Ông đã thay đổi cách nhìn, tán thưởng cô, thậm chí còn muốn đưa vào ngành này và nhận cô làm học trò.

Nhưng nghĩ rằng người ta là cô chủ của tập đoàn Tần thị, hiện giờ đang điều hành cả tập đoàn. Thầy Lưu đành phải từ bỏ, nhưng trong lòng không can tâm.

Một người thông minh như vậy mà không đến với ngành tỉ mỉ và chính xác của họ, thật sự quá đáng tiếc!

Nói chuyện xong, thầy Lưu mang theo sự tiếc nuối đến gặp nhà sản xuất để đề cập đến những lỗi trong kịch bản.

Ông là một nhà tư vấn chuyên môn, bắt buộc phải chỉ ra những vấn đề như vậy!

Sau khi xem qua, nhà sản xuất phát hiện quả nhiên có sai sót, lập tức liên hệ với biên kịch để sửa, sau đó còn nói với thầy Lưu: "Thầy Lưu, thật may có ông phát hiện ra. Nếu thầy không nói, những người ngoài ngành như chúng tôi căn bản không phát hiện ra được. Mời thầy tới chính là một quyết định đúng đắn."

Thầy Lưu được khen đến ngại ngùng: "Nói đến thật hổ thẹn, không phải tôi phát hiện ra vấn đề, là cô chủ Tần phá hiện ra."

Nhà sản xuất dừng lại, có chút kinh ngạc: "Tần Lệ?"

Cô ấy? Sao có thể chứ!

"Là cô ấy." thầy Lưu hạ thấp âm lượng, "Cô ấy không giống như... các cậu nói."

Sau khi thầy Lưu rời đi, nhà sản xuất đã nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy không thể nào xảy ra chuyện như vậy.

Nhất định là có chỗ nào đó không đúng.

***

Buổi chiều Tần Lệ bắt đầu làm việc.

Nhân viên trên phim trường đều rất bận rộn, nhìn thấy đạo diễn, cô nhẹ nhàng gật đầu.

Đạo diễn và Tần Lệ đối diện nhau, cũng gật gật đầu, trong lòng vẫn cảm thấy ngại ngùng. Nhưng lại cảm thấy những gì tối hôm qua bọn họ nói cũng không sai, vì vậy xin lỗi là không thể nào, nhưng cũng không thể trở mặt, chỉ có thể cứng ngắc như vậy.

Buổi chiều được sắp xếp một cảnh quay, có một chút khó khăn, ông ta sắp xếp tốt rồi tới chuẩn bị cho Tần Lệ.

Tần Lệ vào vai một người thợ sửa chữa đồng hồ. Không giống như Chi Chi, vai diễn này cần điềm tĩnh, chín chắn và thật sự tập trung.

Sau khi nhập vai, Tần Lệ rũ bỏ dáng vẻ phô trương, xa hoa thường ngày, khí chất cả người trầm tĩnh xuống, giống như một cây đàn cắt sáng rực ánh kim loại. Vẻ đẹp đó ẩn chứa sự lạnh lùng, nội tâm, sắc sảo và có cảm giác về khoảng cách. Cần phải tán thưởng một cách từ từ.

Đạo diễn nhìn vào màn hình, vô cùng kinh ngạc. Điều này tốt hơn ông ta nghĩ.

Ông ta đơ ra vài giây mới nhớ ra và hô lên "Cắt."

Cảnh đầu tiên quay ba lần là qua rồi.

Thực ra lần đầu tiên đã khá tốt rồi, vượt xa tiêu chuẩn trong suy nghĩ của đạo diễn.

Buổi quay buổi chiều diễn ra suôn sẻ đến không ngờ tới, thậm chí còn suôn sẻ hơn buổi sáng, công việc kết thúc sớm.

Sau khi thu dọn, nhà sản xuất chạy đến và hỏi: "Chiều nay tôi không có mặt trên phim trường. Tại sao quay lại đã kết thúc rồi? Nhanh như vậy? Hay là cậu từ bỏ rồi?"

"Từ bỏ cái gì? " Đạo diễn hỏi.

"Người đó không thuốc cứu chữa, không có cách nào điều chỉnh. Vì vậy cậu mặc kệ tất cả cứ để mình trở nên vô dụng vậy sao?"

Mấy người trong lòng đều biết "người đó" là đang ám chỉ ai.

Đạo diễn lắc đầu với tâm trạng phức tạp.

Hoàn toàn ngược lại.

"Làm sao có thể chứ!" Hôm nay là lần thứ hai nhà sản xuất nói câu này.

Đạo diễn giám sát bên cạnh nói: "Là sự thật."

Đạo diễn: "Chúng ta xem thêm đi, nói không chừng là trạng thái hôm nay tốt."

Họ đều là những người có chút địa vị trong ngành, không ai dễ dàng tình nguyện chịu thừa nhận rằng mình bị vả mặt.

Nhưng những buổi quay trong vài ngày sau đó đều diễn ra rất thuận lợi.

Tần Lệ không có nhiều kỹ năng như những diễn viên dày dặn kinh nghiệm kia, cô hoàn toàn dựa vào cảm nhận và bản năng.

Cô ấy hiểu rất rõ về vai diễn, về điểm này Thôi Tuân và các diễn viên khác đều không bằng cô, hơn nữa cô đối ngành sửa chữa đồng hồ này hiểu rõ như lòng bàn tay. Ngay cả thầy Lưu, người thờ ơ với người những khác cũng có mối quan hệ tốt với cô, mỗi khi nhắc đến cô luôn có dáng vẻ tán thưởng.

Trước kia những diễn viên, nhân viên đoàn phim không coi trọng kỹ năng diễn xuất của Tần Lệ bây giờ đều phát hiện ra cô diễn xuất khá tốt.

Về đạo diễn và nhà sản xuất, mấy người họ ngay từ lúc bắt đầu "sao có thể chứ","chỉ là thỉnh thoảng trạng thái tốt hơn chút". Bọn họ vẫn không muốn thừa nhận rằng mình đã bị vả mặt, mãi cho đến khi sau mặt bị vả đến mức tê tái rồi.

Mỗi ngày là một ngày bị vả mặt.

Sau một buổi tối kết thúc các cảnh quay, Tần Lệ đang tẩy trang trong phòng nghỉ, Hy Hy nói: "Chị Lệ, mấy người đạo diễn bọn họ đến rồi."

Hi Hi nhìn thấy những người này thì rất tức giận, thậm chí còn không thèm cười.

Tần Lệ quay đầu liếc bọn họ một cái, sau đó tiếp tục tẩy trang.

"Mấy vị có chuyện sao?"

Không biết họ muốn làm gì.

Nhà sản xuất cười cười hai tiếng rồi mở miệng: "Cô Tần, chúng tôi tới để xin lỗi vì những chuyện trước đó."

"Trước đó là chúng tôi quá phiến diện nên mới nói như vậy." Đạo diễn nói, "Chúng tôi không đủ chuyên nghiệp. Tôi xin lỗi vì hành vi của chúng tôi."

Tần Lệ không quan tâm đến thái độ của mấy người đạo diễn và nhà sản xuất. Mỗi ngày cô đều rất bận rộn, ngoài việc quay phim còn phải họp, giải quyết các công việc của công ty. Cô căn bản không để ý đến bọn họ, miễn là hoàn thành việc quay phim là được rồi.

Trong quá trình này, cô cũng nhận ra rằng những nhiệm vụ mà hệ thống giao cho cô đã giúp cô rất nhiều. Trước đó cô đã chuẩn bị đầy đủ mới có thể diễn tốt vai diễn này.

Hệ thống: [Làm nhiệm vụ vẫn là tốt hơn!]

Tần Lệ không nói gì, để bọn họ ở đó, chậm rãi tẩy trang, vô cùng tao nhã.

Nhóm người đạo diễn bây giờ đi cũng không được, bọn họ chỉ có thể ở lại, cứ đứng như vậy, hoàn toàn bị khí thế của Tần Lệ đè bẹp. Bây giờ trong lòng bọn họ đều rất hối hận, nếu như sớm nói ra, cũng không đến mức bị cứng họng như vậy.

Hi Hi đứng bên cạnh nhìn đến sảng khoái.

Bảy tám phút trôi qua.

Tần Lệ tẩy trang xong, chỉnh lại tóc, cô quay người lại. Cô liếc qua một vài người trong số họ và nói, "Mang theo tâm tư thì không có cách nào làm tốt công việc được."

"Đúng đúng đúng."

"Sau này hãy cẩn thận mà quay phim, tranh thủ quay cho tốt hơn một chút."

"Đương nhiên đương nhiên rồi. Cô Tần nói đúng."

Giống như lãnh đạo đang chỉ đạo công việc.

Ý của Tần Lệ chính là không chấp nhặt nữa.

Vài người ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm.

"Tôi vẫn rất tự tin vào bộ phim này."

"Nhất định sẽ có một kết quả tốt!"

***

Sau ngày hôm đó, nhóm người đạo diễn vẫn còn lo lắng không biết Tần Lệ có thực sự không chấp nhặt nữa hay không. Sau đó phát hiện cô thật sự lật ngược câu chuyện lại rồi, tảng đá đè trong lòng bọn họ mới coi như rơi xuống rồi.

Sau khi nghi ngờ được giải tỏa, việc quay phim diễn ra càng thuận lợi hơn.

Một buổi chiều, có một chàng trai đến phim trường.

Chàng trai này khôi ngô tuấn tú, chiếc áo sơ mi vừa nhìn đã biết là được may đo thủ công, giá trị không tầm thường, toàn thân tỏa ra nét ưu tú, điềm đạm và ôn hòa.

Anh vừa đến đã thu hút sự chú ý của nhiều cô gái trong đoàn phim.

"Anh ấy thật đẹp trai! Nói thật một câu, cảm thấy còn đẹp trai hơn Thôi Tuân."

"Có khi nào là nghệ sĩ không!"

"Nhìn khí chất không giống. Khí chất này ít nhất cũng là nhân vật có tiếng, nhưng cũng chưa từng gặp."

"Có thể là người của giới tư sản."

Sau khi chàng trai đi tới thì đứng ngay bên cạnh, nhìn Tần Lệ đang quay phim.

Tần Lệ sau khi quay xong, lúc ngồi xuống nghỉ ngơi thì nhìn thấy Vinh Hải. Cô cười hỏi: "Đã bao lâu rồi?"

Vinh Hải đưa cho cô ly cà phê mà Hi Hi đã pha sẵn và nói: "Không lâu đâu."

"Cảm ơn Vinh tổng." Tần Lệ nhận lấy ly cà phê rồi cầm kịch bản lên. "Tôi còn hai cảnh nữa là xong. Anh ngồi chờ một lát nữa."

"Được."

Nhìn thấy chàng trai này tới tìm Tần Lệ, hai người vừa cười vừa nói, nhân viên đoàn phim suy đoán quan hệ của hai người.

Sau khi nhân viên đoàn phim chuẩn bị xong, Tần Lệ liền đi quay cảnh tiếp theo.

Vinh Hải ngồi tại chỗ của cô xem cô quay phim, thỉnh thoảng lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn, sau đó ngẩng đầu tiếp tục nhìn cô.

Nhân viên đoàn phim chú ý đến hắn rồi bàn luận một cách âm thầm.

"Xem thật là tập trung quá đi!"

"Mối quan hệ của họ không bình thường nhỉ!"

....

Cảnh quay cuối cùng của Tần Lệ hôm nay là ở dưới nước, cần phải nhảy xuống bể bơi.

Sau khi nhảy xuống hồ bơi, cô nổi lên khỏi mặt nước, mang theo những giọt nước bắn tung tóe, bộ quần áo ướt sũng dính vào người, tôn lên đường cong của cơ thể.

Cảnh này được quay tổng cộng bốn lần.

"Cắt, mau mau mau, lấy chăn tới đây."

Đầu thu vốn đã hơi se lạnh, ngâm mình trong nước cũng không sao, nhưng khi lên bờ Tần Lệ bị gió thổi qua, rùng mình vì lạnh.

Vinh Hải lấy chăn trùm lên người cô, quấn chặt lấy cả người cô bế lên.

Hi Hi đưa cho cô một cốc nước nóng, quan tâm hỏi: "Chị Lệ, chị vẫn ổn chứ?"

"Vẫn ổn."

Đạo diễn tiến đến nói: "Cô Tần, vất vả rồi."

Tần Lệ trở về tắm rồi cùng Vinh Hải ra ngoài ăn tối. Buổi chiều Hi Hi đã uống một cốc trà sữa lớn, cảm thấy rất tội lỗi, buổi tối muốn giảm cân nên không đi cùng.

Lúc này trời đã nhá nhem tối.

"Cảm giác Vinh tổng lần đầu đến phim trường thế nào?" Mái tóc vừa mới được sấy khô của Tần Lệ vương trên vai, rất mềm mại, khuôn mặt thanh tú.

Vinh Hải nhớ lại hình ảnh cô quay phim dưới nước và dáng vẻ cô run lên vì lạnh khi lên bờ. Tất cả đều không giống với cô chủ mà hắn biết, giống như thay đổi thành một con người khác.

Hắn nói đùa: "Đóng phim vất vả quá rồi, hay là quay về quản lý công ty đi. Nếu việc này không được, tôi định tìm đạo diễn nói chuyện. Dưới nước chính là Lệ tổng của chúng tôi, cô chủ của Tần thị".

Tần Lệ bị hắn chọc cười.

Đi khoảng mười phút đồng hồ, hai người đến trước cửa một nhà hàng lẩu.

Tần Lệ giới thiệu: "Đây là do một kỹ sư ánh sáng trong đoàn phim giới thiệu. Đây là món lẩu ngon nhất ở phim trường. Tuần trước tôi đã đưa Hi Hi đến ăn một lần, thực sự rất ngon. Hôm nay mời anh ăn món này, được chứ?"

Vinh Hải hơi kinh ngạc: "Không ngờ Lệ tổng cũng thích ăn lẩu."

"Lẩu thì có ai mà không mê! Ngày nào cũng ăn những món do dì nấu cũng có lúc không muốn ăn."

Vinh Hải từng là người ở bên cạnh lão gia, Tần Lệ cũng không xúc nhiều với hắn. Mãi cho đến khi tiếp quản công ty, cô và Vinh Hải mới dần quen biết nhau.

Ngoài việc tham dự tiệc tối, đây là lần đầu tiên họ ăn cơm riêng tư cùng nhau.

Sau khi ngồi xuống, gọi đồ ăn xong, họ vừa ăn vừa nói chuyện chính.

Hôm nay Vinh Hải đến đây với việc quan trọng, không phải là đơn thuần ghé thăm.

Tần thị gần đây đang thảo luận về một vụ thu mua quan trọng, vốn là đàm phán sắp xong rồi. Kết quả công ty đối phương đột nhiên do dự, có ý muốn thay đổi.

"Tôi nghe ngóng rồi, đó là Quý thị chen chân vào." Vinh Hải nói.

Tần Lệ lấy đũa chọc vào bò viên: "Quả nhiên là nhà họ Quý."

"Người bên phía Qúy thị là Tịch Gia Nam. Sau bao nhiêu năm, dường như Qúy thị cuối cùng cũng có một chàng trai trẻ đáng tin cậy."

Khi nhắc đến Tịch Gia Nam, Tần Lệ liền tức giận: "Họ trả giá cao hơn sao? Nhà họ Quý giàu như vậy từ khi nào?"

"Tôi có được một tin không biết nó có đáng tin cậy hay không, giá thầu Quý thị đưa ra thấp hơn."

"Thấp hơn?" Tần Lệ cảm thấy không có khả năng, nhưng sau đó lại nghĩ tới điều gì đó, "Lẽ nào trong tay nắm được điểm yếu nào hay sao?"

"Nếu là thật, ta cũng nghi ngờ như vậy." Vinh Hải nói, "Dù là Quý thị hay bên đó, mồm miệng đều rất kín tiếng, rất khó dò hỏi ra. Lệ tổng cảm thấy chúng ta có nên tăng giá không?"

"Tăng giá thì được, nhưng tăng quá nhiều thì không cần thiết."

Vinh Hải cũng nghĩ như vậy: "Vậy trước tiên nói chuyện với bọn họ đã."

Tần Lệ gật đầu. Năng lực của Vinh Hải không có gì để nghi ngờ, cô rất yên tâm giao cho hắn

Ăn lẩu xong, Vinh Hải chuẩn bị trở về thành phố B.

"Sớm như vậy đã quay về rồi? Không ở đây một đêm sao?"

"Thôi, tới thăm cô là được rồi, sáng mai còn có cuộc họp."

***

Sau khi Vinh Hải rời đi, Tần Lệ trở lại khách sạn.

Hi Hi mang một chén canh gừng mà cô ấy nấu trong phòng.

Tần Lệ cảm thấy rất ấm lòng.

Cô ngồi trên giường ngâm chân vào nước nóng, suy nghĩ về việc thu mua.

Đàm phán lâu như vậy, cuối cùng lại từ bỏ vì sự can thiệp của Quý thị, cô có chút không can tâm.

Nghĩ đến Tịch Gia Nam, cô nhấc điện thoại lên, mở WeChat và thêm anh lần nữa.

Vài giây trôi qua, ở phía đối diện...

Tịch Gia Nam: Lệ Lệ, tại sao lại chủ động thêm tôi vậy?

Tịch Gia Nam: Nhớ tôi rồi sao?

Tần Lệ: Biến đi.

Tần Lệ: Gần đây anh làm gì?

Tịch Gia Nam: Cô là muốn hỏi về vụ thu mua?

Tần Lệ: Không sai.

Tịch Gia Nam trực tiếp hỏi thẳng, Tần Lệ trả lời cũng rất thẳng thắn.

Vài giây sau Tịch Gia Nam trực tiếp gọi điện tới.

Tần Lệ nhìn thấy cái tên này thì muốn dập máy, nhưng nghĩ tới vụ thu mua liền quyết định nhẫn nhịn.

Lỡ đâu có thể moi ra được thứ gì đó khỏi miệng anh ta thì sao? Vậy thì cô có thể coi là có một chút can đảm.

Giọng của Tịch Gia Nam từ đầu dây bên kia truyền đến: "Lệ Lệ, tôi nghe nói cô đang quay phim? Bây giờ cô đang ở đoàn phim sao?"

Tần Lệ không muốn nói nhảm với anh ta: "Anh là người phụ trách việc thu mua của Quý thị? Sao nào? Quý Tùng Nguyên định cho anh làm người kế nhiệm?"

"Có vẻ như Lệ Lệ rất quan tâm đến tôi. Quay phim sao rồi? Có cần tôi đến thăm không?"

Hai người nói về hai việc khác nhau, Tịch Gia Nam thậm chí còn không đề cập đến hai từ 'hạng mục', dường như đang cố tình chặn lời cô.

"Biến đi!" Tần Lệ nóng nảy mà cúp máy, sau đó tối sầm lại.

Uống xong canh gừng, lửa giận của Tần Lệ mới nén xuống.

Tịch Gia Nam chắc hẳn đã nắm được thứ gì đó mới có thể hạ giá xuống. Nếu như cô ấy hoàn thành nhiệm vụ, có được quyền hạn điều tra một lần, ngay bây giờ có thể dễ dàng điều tra ra.

Nghĩ đến đây cô gọi hệ thống ra.

Hệ thống muốn giả chết: [Không thể sử dụng trước, đây là quy tắc, cô biết mà.]

[Nhưng nhiệm vụ của ta cũng hoàn thành được hơn nửa rồi, chỉ còn một chút chút nữa.]

[Vậy cũng không được!]

Tần Lệ: [Có phải từ khi bắt đầu lớp học diễn xuất ngươi đã nói rằng ta có một nhiệm vụ, bây giờ ta chắc chắn hoàn thành rồi. Ta vẫn luôn nghi ngờ có phải là ngươi cố ý không.]

Hệ thống: [...]

Tần Lệ: [Sao lại không nói gì? Đuối lý rồi sao?]

Hệ thống: [Được thôi... vậy như này đi, cho cô cơ hội một lần được sử dụng phần thưởng trước, chỉ có lần này thôi đấy.]

[Chúng ta hãy chơi một trò lựa chọn. Rất đơn giản, chỉ cần chọn một trong hai. Nếu chọn đúng, sẽ để cô sử dụng phần thưởng trước. Tuy nhiên, mỗi lần lựa chọn sẽ tiêu hao phần thưởng sau này khi hoàn thành nhiệm vụ.]

Có nghĩa là sau này Tần Lệ hoàn thành nhiệm vụ rất có khả năng là để trả nợ cho lần này.

Tần Lệ cảm thấy một lần thì quá ki bo rồi.

Nhiệm vụ mỗi lần không hề đơn giản, mỗi một nhiệm vụ chỉ đổi lại được ba cơ hội để chơi trò lựa chọn.

Hệ thống: [Ba lần quá nhiều rồi, nhiều nhất là hai lần.]

Tần Lệ ranh mãnh liếm môi.

Hai lần thì hai lần.

Hệ thống bị đánh gục: [Được rồi, được rồi, vậy thì hai lần.]

[Trò chơi lựa chọn chuẩn bị bắt đầu.]

[Trắng hay đen?]

Tần Lệ không ngờ lại sự lựa chọn đơn giản như vậy, ngay cả một câu hỏi cũng không có.

Cô chọn màu trắng.

Hệ thống: [Được rồi.]

Kết quả thì sao? Không đưa kết quả cho cô sao?

Hệ thống: [Phải muộn chút nữa mới có thể nói cho cô kết quả.]

Tần Lệ nhíu lông mày. Tại sao cứ phải là muộn chút nữa?

***

Buổi tối Giang Thịnh Ngự mở <Con đường của ảnh hậu> lên, ngắm nhìn cô chủ ở trong đó.

Nhân vật phản diện hai tay siết chặt lại, cau mày, gương mặt khó chịu giống như đang chờ đợi điều gì đó.

[Tâm trạng hôm nay: Rất phiền muộn.]

Rũ bỏ tâm trạng hàng ngày, Giang Thịnh Ngự nhìn thấy trên đầu của cô chủ hiện ra một dòng chữ:

[Đen hay trắng?]

Chữ này không giống lắm, có mục lựa chọn.

Giang Thịnh Ngự đảo đảo lông mày, chọn [màu đen].

Tần Lệ đang dựa vào đầu giường đọc kịch bản, đột nhiên nghe thấy giọng nói của hệ thống: [Sai rồi nhé, nên là màu đen.]

Không phòng bị, Tần Lệ siết chặt nắm tay, kịch bản trong tay bị cô vò nát.

Sao lại sai chứ?

Lại lần nữa!

Hệ thống: [Trên hay dưới?]

Tần Lệ: [Dưới.]

Bên phía Giang Thịnh Ngự.

Trên đầu nhân vật phản diện lại hiện ra một dòng chữ, hỏi anh: [Trên hay dưới?]

Giang Thịnh Ngự chọn [Trên.]

Hệ thống: [Lại sai rồi nhé.]

Tần Lệ:???

Dựa vào đâu mà kêu cô sai chứ?

[Vẫn là sai rồi, đáng lẽ nên chọn trên.]

Cái gì mà đáng lẽ nên chọn? Đáp án chính xác rốt cuộc là thứ tiêu chuẩn gì chứ?

Tần Lệ hoài nghi căn bản là hệ thống đang 'chơi' cô, cố ý chọn ngược lại với cô.

Hệ thống: [Không hề 'chơi' cô, tin tôi. Chỉ là không thể nói cho cô biết tiêu chuẩn, nói cho cô thì cô dễ dàng đoán ra đáp án rồi. Dựa vào trực giác của cô mà chọn đi!]

Nghĩ tới phải làm không công một nhiệm vụ, giống như làm thuê một lần cho hệ thống, tim Tần Lệ nhói lên một chút.

Cô hít một hơi thật sâu để bản thân bình tĩnh lại.

Lại lần nữa.

Hệ thống: [Để tránh bị nợ nhiệm vụ, cuối cùng nhiệm vụ này chưa hoàn thành lại có nhiệm vụ khác đang chờ. Trò chơi lựa chọn này đã kích hoạt hệ thống 'chống nghiện', mỗi ngày chỉ có thể chơi hai lần.]

Tần Lệ:???

Người trưởng thành vẫn phải 'chống nghiện' sao??

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play