Lúc này, ở bên phía trường học, Tịch Gia Nam bị trở thành người giúp việc làm trâu làm ngựa, nhìn Hi Hi, hỏi: "Lệ Lệ đâu? "
Tại sao người này lại có thể không biết xấu hổ mà gọi "Lệ Lệ"!
Muốn cô ấy nói cho anh biết chị Lệ Lệ ở đâu sao, không thể nào.
Hi Hi nói: " Tôi cũng không biết. "
Cách đó không xa, trong lòng Tiểu Tưởng mừng thầm. Cậu ấy từ trong miệng Hi Hi biết được Tần Lệ đi đến nhà Tiểu Ngọc rồi, sau đó liền nói cho Anh Ngự của cậu, hơn nữa còn nói chuyện giật gân nói một tràng, cái gì mà đi một mình ở nơi hoang vắng nhỡ bị lạc đường thì phải làm sao bây giờ, chưa quen cuộc sống nơi đây nếu xảy ra chút chuyện thì làm sao bây giờ.
Anh Ngự của cậu vẫn còn hiểu ý, lập tức đi tìm cô.
"Cảm ơn Thầy Giang đã quan tâm."
Tần Lệ mỉm cười, đúng lúc thu hồi cảm khái trong mắt cùng tâm tình, con mắt sáng ngời trong sạch, như mặt nước hồ gợn sóng. Cô tiếp tục nói với Tiểu Ngọc: " Chắc em có biết anh Giang - người đã quyên góp tiền sửa chữa lại trường học?
Tiểu Ngọc gật đầu. Đương nhiên cô bé biết rõ.
"Chị so với anh ấy còn lợi hại hơn, còn có nhiều tiền hơn." Tần Lệ sợ Tiểu Ngọc không tin, lại cảm thấy cô bé không biết đến Tập đoàn nhà họ Tần là cái gì, nên tìm Giang Thịnh Ngự làm ví dụ để so sánh là tốt nhất, mặc dù có chút mạo phạm.
Giang Thịnh Ngự đến gần, nghe được câu này hơi nhướng mày.
"Có chị giúp em, em cùng em gái cứ đọc sách tốt là được rồi. Nhưng mà chị cũng không có khả năng giúp các em tất cả mọi mặt, khó khăn thì phải dựa vào chính mình để giành chiến thắng. " Tần Lệ nghĩ đến nhiều người rất đáng tin cậy, nhưng lại không thích hợp nhận nuôi hai chị em.
Nhưng mà, nếu tìm người không đáng tin cậy, đối với hai cô bé không quan tâm, không bằng cứ để hai cô bé ở lại đây, tự do trưởng thành.
"Cho nên, đáp ứng chị, tiếp tục đi học có được không nào? " Tần Lệ ngồi ghế đẩu nhìn thẳng vào mắt cô bé, ánh mắt kiên định mà lại ôn nhu nhìn xem nàng.
Tiểu Ngọc kinh ngạc nhìn cô, cuối cùng nhẹ gật đầu.
Bổ hết củi, Tiểu Ngọc muốn đi nấu cơm.
Tiểu Lan đã chạy tới, muốn bọn họ ở lại ăn cơm. Tiểu Ngọc lặng lẽ giữ chặt cô bé, nháy mắt với cô bé.
Tiểu Lan vẫn là rất nhiệt tình: "Chị Lệ, còn có anh trai, ở lại ăn cơm với em đi."
Mặt Tiểu Ngọc đỏ lên, nói: "Trong nhà của chúng ta chỉ có khoai tây, anh chị khẳng định không quen ăn, hay là hai người đến trường học ăn đi."
Em gái còn nhỏ, cái gì cũng không biết, nhưng là cô bé biết rõ, khoai tây không phải đồ ăn ngon gì.
Tần Lệ nhớ đến một đống khoai tây ở trong góc phòng: " Hai em chỉ ăn khoai tây?
Giang Thịnh Ngự giải thích nói: " Ở đây có rất nhiều gia đình cũng phải ăn khoai tây, cũng không phải mỗi gia đình đều có thể ăn được gạo."
Tần Lệ ngẩn người lần nữa, không nghĩ tới những củ khoai tây kia lại là lương thực chính của hai cô bé, chúng đều đã nảy mầm. Cô đề nghị, nói: "Hay các em đi cùng với bọn chị trở lại trường học ăn đi? "
Tiểu Ngọc lắc đầu: "Ngày mai em sẽ lại đến trường học."
Tần Lệ hiểu được, cô bé còn chưa điều chỉnh lại tâm trạng cho tốt hơn.
Cô chống cằm, ý muốn ăn chực: " Chị có thể ở lại đây ăn cơm cùng với các em không? "
Sau đó, cô lại ngẩng đầu nhìn Giang Thịnh Ngự, hỏi: "Thầy Giang có muốn ở lại cùng hay không?"
Giang Thịnh Ngự nhìn vào ánh mắt của cô.
Tiểu Ngọc bởi vì tình huống trong nhà nên có chút tự ti, cô là đang cố gắng thân thiết với Tiểu Ngọc.
Tần Lệ vẫn là Tần Lệ, xinh đẹp đường hoàng, nhưng hôm nay lại đặc biệt bao dung, ấm áp.
"Đương nhiên là được. " Giang Thịnh Ngự nói.
Sau đó, Tần Lệ ngượng ngùng, buồn rầu nói: "Không biết khoai tây có đủ hay không, chị ăn rất ít."
Nhìn bộ dáng của cô giống như thật sự muốn ở lại ăn cơm, trong mắt Tiểu Ngọc tràn đầy ánh sáng, vô cùng cao hứng: "Đủ đủ!"
Tiểu Lan cũng rất vui vẻ.
Nấu cơm ở trong phòng, Tần Lệ không giúp được gì, liền tự giác ở bên ngoài chờ ăn.
Không đầy một lát, Giang Thịnh Ngự cũng đi ra.
Đối diện với ánh mắt tràn ngập nghi ngờ của Tần Lệ, Giang Thịnh Ngự hai tay đút trong túi áo, nhìn xa xa, nói: "Giúp không được gì, bị hai chị em đuổi ra ngoài.
Tần Lệ rất bất ngờ: "Lần trước ở nhà cô giáo Tằng, tôi thấy Thầy Giang làm nội trợ rất điêu luyện, cho rằng Thầy Giang biết nấu cơm."
"Tôi chỉ biết rửa chén. ".
"..."
Ngữ khí thật thản nhiên ha.....
Hai người bọn họ tốt xấu gì cũng là hai người trưởng thành, vậy mà trước mặt một cô bé lớp hai lại giống như hai kẻ vô dụng.
Sau đó, Giang Thịnh Ngự nhắc tới chuyện muốn giúp đỡ.
"Không cần, anh chỉ cần giúp đỡ là được rồi." Tần Đại tiểu thư vô cùng hào khí.
"Mặc dù tôi không lợi hại bằng Tần tiểu thư, cũng không có tiền bằng Tần tiểu thư, nhưng cũng là một phần tâm ý của tôi. " trong giọng nói của Giang Thịnh Ngự mang theo ý cười.
Tần Lệ: "....." Rõ ràng là đang trêu chọc cô.
"Vậy được thôi. "
Cuối cùng hai người thương lượng, quyết định, Tần Lệ phụ trách Tiểu Ngọc, Giang Thịnh Ngự phụ trách Tiểu Lan.
Tiểu Ngọc cùng Tiểu Lan rất nhanh liền nấu xong cơm, để khoai tây bỏ vào trong nước nấu một lúc, đặt ở trong một cái nồi.
Bốn người ăn cơm ở trong sân.
Trong nhà chỉ có hai cái ghế đẩu, hai chị em cái nói cái gì cũng phải đưa ghế cho bọn họ ngồi, Giang Thịnh Ngự cùng Tần Lệ không có biện pháp, đành phải ngồi xuống, hai cô bé thì cầm khoai tây đứng đấy ăn.
Chỉ đơn giản là đem khoai tây đi rửa sạch dùng nước nấu, không có bất kỳ đồ gia vị gì, cả muối cũng không có, ăn không có vị gì, hơn nữa trời lạnh, để đó một lát là nguội lạnh.
Tần Lệ ăn cái đầu tiên thì cảm thấy rất mới lạ, còn có thể ăn, ăn đến cái thứ hai thì không đến một nửa đã không ăn được nữa.
Đang ở trước mặt Tiểu Ngọc và Tiểu Lan, cô dù như thế nào cũng nghiêm chỉnh, không được lãng phí lương thực, chỉ có thể miễn cưỡng tiếp tục ăn. Đây là phần lương thực vô cùng quý giá, hai cô bé đã cố ý đưa cho bọn họ.
Giang Thịnh Ngự ở bên cạnh nhận ra được, nói: "Ăn không hết thì cho tôi đi."
Tần Lệ nhìn khoai tây trên tay. Đây là cái cô đã nếm qua, làm sao có thể không biết xấu hổ mà đưa anh được chứ.
"Chị Lệ không ăn được sao? " Tiểu Ngọc hỏi, "Cho em cũng được".
Tần Lệ cũng không tiện để cho Tiểu Ngọc ăn cái mà mình đã ăn.
"Ăn được. "
Sau đó, một bàn tay khớp xương rõ ràng xuất hiện ở trong tầm mắt cô, cầm lấy miếng khoai tây trên tay cô.
"Đừng có cố gắng ăn. "
Sau đó, Tần Lệ liền nhìn thấy Giang Thịnh Ngự cầm khoai tây của cô, cắn một miếng.
Người đàn ông đẹp mắt dù cho ngồi trên ghế đẩu ăn khoai tây, cũng thật vui tai vui mắt, giống như là cảng quay trong phim.
Tiểu Ngọc nhìn bọn họ, thình lình hỏi một câu: "Anh chị đây có được coi là hôn gián tiếp không? "
Tần Lệ vội vàng, không kịp chuẩn bị, giống như bị sét đánh một phát.
"..." Cái gì?.
Động tác trên tay Giang Thịnh Ngự cũng dừng một chút.
Tiểu Lan tỉnh tỉnh mê mê, bụm lấy cái miệng nhỏ nhắn "Oa oa" một tiếng.
Hai đứa nhỏ này.
Tần Lệ sờ tóc, hỏi: "Nếu như em ăn đồ ăn mà em gái của em đã nếm qua, cũng coi như hôn gián tiếp sao?"
"Cái này không giống. " Tiểu Ngọc rất thật thà, mạch suy nghĩ rõ ràng, "Bọn em đều là trẻ con, hơn nữa đều là nữ. Cùng giới tính, người lớn khác với trẻ con, nên không phải, chỉ có anh chị mới được coi như vậy. "
Tần Lệ: "Bọn chị như vậy cũng không tính. "
"Vì sao?" Tiểu Ngọc nghiêm túc thảo luận vấn đề.
Tần Lệ nhất thời không biết giải thích thế nào.
Lúc này, Giang Thịnh Ngự nói một câu: "Có qua có lại mới tính. "
Tần Lệ: "....." Mẹ nó, lại còn có qua có lại.
Tiểu Ngọc và Tiểu Lan nghe mà mờ mịt, dù sao cái này cũng quá "cao thâm" nên bị hù dọa, không có hỏi lại.
Bất kể như thế nào, mục đích của việc giải thích đã đạt được.
Ăn xong khoai tây, Tần Lệ cúi đầu xuống vỗ vỗ tro trên giày.
Khi cô cúi đầu, vành tai của cô lộ ra chút ít, dần dần lộ rõ hơn, hai vành tai vô cùng đỏ, rơi vào trong mắt Giang Thịnh Ngự.
Ngượng ngùng sao?
Hóa ra cô cũng sẽ có lúc lén lút đỏ tai sao.....
***
Cơm nước xong xuôi, dọn dẹp một lúc, Tiểu Ngọc nghĩ Giang Thịnh Ngự và Tần Lệ cũng cần phải đi, cầm lấy cái cuốc và rổ, chuẩn bị đi ra ngoài. Tư thế rất giống với lúc cô bé chuẩn bị đi bổ củi.
"Em định làm gì nữa vậy? " Tần Lệ hỏi.
"Em lên núi đào thảo dược." Tiểu Ngọc nhìn nhìn trời âm u,"Thời điểm này sẽ dễ đào hơn."
"Em đào thảo dược để làm gì?"
Tiểu Lan trả lời nói: "Để mang đi bán nha! " Ngữ khí của cô bé tràn đầy chờ mong.
Giang Thịnh Ngự hỏi: "Có thể bán được bao nhiêu tiền? "
"Nếu may mắn thì có thể đào được nhiều, một ngày có thể bán được ba mươi tệ! "
Ba mươi tệ đối với Tiểu Lan mà nói đã là rất nhiều.
Tần Lệ đã trầm mặc một lúc. Cho dù một tháng, mỗi ngày đều đi đào, mỗi ngày đều may mắn thì cũng chỉ được 900 tệ.
Huống chi, mỗi người đều phải ăn cơm, rất có khả năng có ngày nào đó không đào được cái gì.
Một đứa trẻ nhỏ như vậy mà phải lên núi hái thuốc, thật vô cùng nguy hiểm.
"Chị cùng anh Giang sẽ giúp em, kể cả tiền sinh hoạt, cho nên về sau, Tiểu Ngọc không cần lên núi nữa."
Tiểu Lan vỗ tay: "Thật tốt quá!"
"Em muốn đi. " trên mặt Tiểu Ngọc cũng không tỏ ra quá mừng rỡ, rất cố chấp.
"Vì sao? " Giang Thịnh Ngự hỏi.
Tiểu Ngọc kiên trì muốn đi, khiến cho Tần Lệ cũng không hiểu.
"Anh chị sẽ phải trở về. "
Tần Lệ bỗng chốc hiểu ra.
Có lẽ lúc trước cũng từng có người đã xuất hiện giúp đỡ hai cô bé giống như bọn họ, có lẽ cũng từng hứa hẹn, nhưng mà sau khi họ rời đi thì lại không có tin tức.
Mẫn cảm, tự ti, thiếu cảm giác an toàn, Tiểu Ngọc đã sớm hiểu, trong đời đã gặp phải những loại người khách qua đường, đều đi xa, cô bé biết cô bé chỉ có thể dựa vào chính mình.
Tần Lệ không nói cho Tiểu Ngọc, cô nói được thì làm được, nhất định sẽ không giống như những người mà cô bé đã gặp lúc trước, đi rồi sẽ không trở lại.
Cô chỉ nói là: "Chị muốn đi xem em làm một chút, một mình em đi rất nguy hiểm. "
Thời gian sẽ chứng minh.
**
Giang Thịnh Ngự đi cùng với hai cô, Tiểu Lan quá nhỏ, phải ở lại trong nhà.
Phía sau thôn Triệu chính là núi.
Tiểu Ngọc đi một mình ở phía trước dẫn đường, Giang Thịnh Ngự cùng Tần Lệ theo ở phía sau.
Ánh mắt Giang Thịnh Ngự thỉnh thoảng lại nhìn Tần Lệ, cảm thấy tâm tình của cô từ lúc bắt đầu đã không đúng rồi, cả người không yên lòng, giống như một con mèo bỗng nhiên thu hồi răng nanh cùng móng vuốt, nằm ở đó.
Tần Lệ cảm nhận được ánh mắt Giang Thịnh Ngự, quay mặt nhìn về phía anh.
"Làm sao vậy?" Ánh mắt Giang Thịnh Ngự khóa chặt trên người cô.
Tần Lệ mím mím môi: "Không có gì, chỉ là đi cùng với cô bé, làm tôi nhớ đến em gái tôi.'
Cô lại nhìn Giang Thịnh Ngự một chút, cầm trên tay rổ cùng cuốc, cảm thấy khí chất của anh vô cùng ưu nhã, tự phụ như vậy lại cầm theo rổ cùng cuốc, vô cùng tương phản, trêu chọc nói: "Thầy Giang, anh như thế này trông như một người bình thường vậy, có chút giống với một nhân vật trong bộ phim anh đã đóng."
" Bộ phim nào vậy?"
"Diễn vai nhiếp ảnh gia đi đến vùng nông thôn để sưu tập dân ca." Nói đến đây, trong đầu Tần Lệ tự động hiện lên hình ảnh của anh trở về trong mưa, trong bộ phim, hình ảnh nửa thân trên mờ mờ, quần áo ướt sũng, dán lên cơ thể, mơ hồ có thể nhìn thấy màu da, tràn ngập dục vọng.
Hiện tại anh vô cùng chân thật đứng ngay bên cạnh co.
"Không nghĩ tới bộ phim này cô cũng xem. Thì ra đúng như Đới Quận nói, cô rất thích phim của tôi."
Tần Lệ không biết Đới Quận lúc nào lại đại diện cho cô, rõ ràng là cậu ấy cũng rất thích.
Còn không phải là do Đới Quận bí mật mang theo hàng lậu sao.
Tần Lệ ngoài miệng nói: "Phim của thầy Giang hay như vậy, đương nhiên là tôi thích rồi."
Cô cố gắng không nhớ lại hình ảnh anh bị xối mưa kia.
Người ở ngay bên cạnh, nghĩ đến thân thể của người ta như vậy thì không tốt cho lắm.
"Không cần gọi tôi là thầy Giang, đừng khách khí như vậy. Cô có thể gọi thẳng tên của tôi, hoặc gọi tôi là tiền bối cũng được "
Tần Lệ nháy mắt với anh: "Được thôi, Giang tiền bối. "
"Vậy tôi cũng không khách khí nữa, Lệ Lệ."
Tần Lệ:???
Bây giờ không khách khí thì có nghĩa là gọi tên thân mật của người ta sao!
**
Đi lên núi không bao lâu, Tần Lệ lại một lần nữa phát hiện ra mình còn không bằng một đứa trẻ cấp hai.
Tiểu Ngọc ở phía trước, bước đi như bay, cô ở phía sau thở hồng hộc.
"Chị Lệ, không được, chị vẫn là trở về đi. "
"Không có việc gì, chị làm được. "
Tần đại tiểu thư không cho phép mình nói không được ở trước mặt của một đứa trẻ cấp hai.
Giang Thịnh Ngự đưa tay ra phía cô.
"Đưa tay cho tôi. " Anh vừa cười vừa bổ sung, "Chúng ta giúp đỡ nhau một chút. "
Lời này nói ra khiến cho Tần Lệ cảm thấy vô cùng ngượng ngùng. Rõ ràng là muốn kéo cô lên mà.
Cô do dự một chút, ho nhẹ một tiếng nói: "Vậy được rồi."
Cô đưa tay, để vào lòng bàn tay của anh.
Rộng lớn, khô ráo, ấm áp.
Tần Lệ có thể cảm nhận được sức mạnh từ tay anh, được kéo đi, lập tức đi nhẹ nhàng hơn không ít.
Giang Thịnh Ngự mắt nhìn lỗ tai của cô.
So với lúc ăn cơm còn đỏ hơn.
Cây Tiểu Ngọc muốn đào chính là một loại thực vật có rễ cây khi lớn lên có một chút, đặc điểm giống cây khương. Đào được cây càng lớn, phẩm chất tốt thì có thể bán đắt hơn một chút, nếu là loại nhỏ, thì sẽ rất rẻ, nên quá nhỏ thì không đào.
Rất nhiều người đi đào cây bán lấy tiền đều sẽ chuẩn bị tốt lương thực cùng nước uống trong cho hai ba ngày, đi vào trong núi sâu, thì tỷ lệ đào được cây có chất lượng tốt cũng lớn hơn không ít. Tiểu Ngọc tuổi còn nhỏ, không dám đi vào quá sâu, đa số, đào được đều là loại tương đối nhỏ.
Trời lạnh như vậy, có nhiều chỗ đất đều đã đông cứng lại, đào lên rất mệt mỏi.
Hôm nay không được may mắn lắm, sắp hai giờ rồi, trong giỏ chỉ có ba cây loại nhỏ, bán không được bao nhiêu, còn tay đã bị đông lạnh, đỏ bừng.
Gió càng lúc càng lớn, bầu trời bỗng nhiên xuất hiện tuyết rơi, từng bông từng bông rất lớn.
Tần Lệ đã xem qua dự báo thời tiết của ngày hôm nay, trời đầy mây.
Trên núi, khí trời thật sự là thay đổi thất thường.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Tần Lệ cảm thấy càng ngày càng lạnh.
Bông tuyết cùng với gió lạnh, càng thổi càng nhiều.
Tiểu Ngọc nhíu nhíu mày, nói: "Nhìn thời tiết này có lẽ tuyết sẽ càng ngày càng rơi nhiều đấy,chúng ta xuống núi thôi."
Đường xuống núi vốn là khó đi, hơn nữa tuyết rơi nhiều, một lúc sau đường đi trở nên trơn trượt, nếu đi không cẩn thận thì có thể sẽ bị trượt chân, té xuống.
Trợ thủ đắc lực Giang Thịnh Ngự kéo tất cả mọi người. Bọn họ cẩn thận xuống núi.
Gió lạnh xuyên qua rừng cây trong núi, phát ra tiếng gào thét, tuyết tuôn rơi, như lông ngỗng. Không lâu sau, mặt đất cùng đầu cành đã chất một tầng tuyết mỏng.
Đột nhiên xuất hiện nhiều tuyết rơi khiến cho trời so với lúc trước càng tối nhanh hơn.
Nhìn lên sắc trời đang tối dần xuống, Giang Thịnh Ngự hỏi Tiểu Ngọc: "Còn xa lắm không, khi nào mới có thể đi xuống núi?"
"Theo tốc độ này thì còn phải đi hơn một giờ nữa."
Tần Lệ có một linh cảm không tốt. Không đợi bọn họ đi xuống núi thì trời đã tối rồi.
Trên núi không có tín hiệu, nhiệt độ không khí rất thấp, làm pin máy điện thoại tiêu tốn nhanh hơn, đèn pin chiếu sáng cũng không kiên trì được bao lâu. Loại tình huống này nếu lần mò xuống núi thì quá nguy hiểm.
Giang Thịnh Ngự quyết định rất nhanh: "Không thể đi xuống núi được, có nơi nào có thể tránh tuyết một chút được hay không?"
Tiểu Ngọc nghĩ nghĩ rồi nói: "Có, có một căn nhà bị bỏ hoang."
"Có xa lắm không?"
"Hơn mười phút là có thể đến nơi. "
"Đi đến chỗ đó đi. "
Sự thật chứng minh rằng, phán đoán của Giang Thịnh Ngự rất đúng.
Bầu trời trở nên tối nhanh hơn nhiều so với trong tưởng tượng, lúc mà bọn họ đến nơi, cũng chỉ còn một tia sáng le lói trên bầu trời.
Sau khi vào nhà, Giang Thịnh Ngự đóng cửa lại.
Tần Lệ dùng di động chiếu sáng, xem xét căn phòng này một chút.
Đây là một gian nhà gỗ bị bỏ hoang, có lẽ từ rất lâu đã không có ai tới đây rồi, khắp nơi đều là bụi bặm.
Trong phòng ngoại trừ có một ít củi để ra, hầu như cái gì cũng không có. Củi thì chắc là do lần trước có người gặp được tình huống đặc biệt, nên đến đốn một ít để phòng ngừa rồi để lại.
Căn phòng hình như không phải hoàn toàn đóng kín, không biết ở đâu có gió lùa vào, từng đợt, lạnh lẽo. Tay cầm điện thoại của Tần Lệ bị lạnh đến cứng ngắc.
Trên người Giang Thịnh Ngự có một cái bật lửa, Tiểu Ngọc thành thạo đánh lửa.
Tới gần mồi lửa, tay chân đông cứng mới chậm rãi được dãn ra.
"Xem ra, đêm nay chúng ta phải qua đêm ở chỗ này rồi. " Giang Thịnh Ngự nói.
Tiểu Ngọc nhẹ gật đầu: "Ngày mai, lúc hừng đông thì chúng ta xuống núi. "
Giang Thịnh Ngự nhìn mặt Tần Lệ bị đông lạnh đến trắng bệch, nhăn mày, hỏi: "Rất lạnh à?"
"Đỡ hơn nhiều rồi."
Tần Lệ xoa xoa đôi bàn tay, cầm lấy điện thoại nhìn.
Hiện tại đã hơn 5 giờ rồi, nơi đây vẫn không có tín hiệu, Đới Quận, Hi Hi có lẽ đang tìm cô.
Cô gọi hệ thống ra, muốn hỏi xem có biện pháp nào không.
Hệ thống:【Tôi chỉ là hệ thống giúp cô cứu vớt sản nghiệp thôi. Căn cứ vào tình huống này, các cô không có nguy hiểm gì đến tính mạng, chẳng qua là sẽ bị lạnh cóng thôi.】
Ngụ ý chính là không giúp.
A.
***
Dưới núi, đột nhiên xuất hiện tuyết rơi, khiến cho mọi người tăng nhanh tốc độ, rốt cuộc, trước lúc trời tối, đã sắp xếp xong thư viện.
Đới Quận phát hiện cả buổi chiều đều không có nhìn thấy Tần Lệ, hỏi Hi Hi: "Lệ tổng đâu?"
"Chị Lệ buổi trưa gọi điện thoại cho tôi, nói là muốn đi vào núi xem. " Hi Hi nói, "Hiện tại trời đã tối rồi, có lẽ cũng đã trở về. Để tôi gọi điện thoại hỏi một chút."
Vừa rồi nghe người địa phương nói, ở đây có lẽ sẽ xảy ra bão tuyết, rất lớn.
Hi Hi bấm dãy số của Tần Lệ.
Thấy cô nhăn mày, Đới Quận hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không gọi được. Chị Lệ không phải là vẫn chưa trở về chứ."
Đới Quận cũng gọi hai lần, phát hiện cũng không gọi được.
Hai người bỗng nhiên có dự cảm không tốt.
Đới Quận nói: "Tôi đến nhà Tiểu Ngọc tìm xem."
Tầm mười phút sau, Hi Hi đang chờ ở cổng trường, nhận được điện thoại của Đới Quận, nói Chị Lệ của cô cùng Giang Thịnh Ngự, Tiểu Ngọc, ba người lên núi vẫn chưa trở lại.
Tịch Gia Nam bị ép làm việc cả một ngày, mệt mỏi đến không còn giữ được hình tượng công tử ăn chơi giàu có.
Từ thư viện đi ra, anh ta nhìn một vòng các nhân viên công tác đang đi lại, không thấy Tần Lệ.
Cả buổi chiều, anh ta cũng không nhìn thấy cô, không biết người đi chỗ nào rồi.
Trông thấy Hi Hi đứng ở dưới hành lang, anh ta đi qua muốn hỏi một chút, lại thấy vẻ mặt Hi Hi bối rối.
"Làm sao vậy?" Anh ta hỏi.
Hi Hi bây giờ căn bản không có tâm trạng trả lời anh ta.
"Lệ Lệ đâu? " Tịch Gia Nam lại hỏi.
"Chị Lệ buổi trưa lên núi, đến bây giờ còn chưa trở lại, cũng không liên lạc được."
Vẻ mặt của Tịch Gia Nam trở nên ngưng trọng lên: "Cái gì? "
Trợ lý Tiểu Tưởng hiện tại cũng không liên lạc được với Giang Thịnh Ngự. Cậu ấy tới đây hỏi: "Hi Hi, tôi không liên lạc được với anh Ngự, anh ấy có lẽ đang cùng ở một chỗ với Tần tiểu thư?"
"Tôi cũng không liên lạc được." Hi Hi nói, "Chị Lệ lên núi đến bây giờ vẫn chưa có trở lại. Bên ngoài rơi tuyết lớn như vậy."
Tiểu Tưởng nghe xong, đầu óc đều muốn nổ tung.
Đây chính là việc lớn.
"Bọn họ chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. "Hi Hi gấp đến độ sắp khóc.
Tiểu Tưởng cũng không tốt hơn chút nào: "Chờ Đới Quận trở về, chúng ta gọi thêm mấy người đi tìm đi. "
Lúc này, Tịch Gia Nam lên tiếng: "Thời tiết như vậy, đường núi rất khó đi, hay là mấy người tìm trưởng thôn xem sao." Lời nói của anh ta thoáng cái đã thành đáng tin cậy.
Tiểu Tưởng: "Đúng đúng đúng, tôi đi tìm trưởng thôn."
Chẳng được bao lâu, Đới Quận cùng trưởng thôn một trước một sau đến.
Sau lưng trưởng thôn dẫn theo rất nhiều người.
Trưởng thôn biết rõ Giang Thịnh Ngự có lực ảnh hưởng như thế nào, còn có Tần Lệ, ông ta hôm nay cũng nghe nói, là người cầm quyền của một tập đoàn lớn bây giờ. Thân phận của hai người kia đều không bình thường, nếu như xảy ra chuyện, hậu quả chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Trưởng thôn lộ ra vẻ mặt nghiêm túc nói: "Địa hình trên núi dốc đứng phức tạp, cho dù là thôn dân cũng không dám tùy tiện đi lên núi vào ban đêm, lúc trước từng có người xảy ra việc. Hiện tại tuyết lại rơi nhiều như vậy, lên núi rất nguy hiểm, hay tìm đội cứu viện chuyên nghiệp rồi mới cùng đi. "
Đới Quận cùng Hi Hi đều sắp vội muốn chết, nhưng là không có biện pháp nào.
Người khác an toàn cũng là an toàn, không thể vì tìm Lệ tổng của bọn họ mà cưỡng ép người khác lên núi. Tuyết rơi, đội cứu viện trong thời gian ngắn không tới đây được.
Lúc này, mấy người bộ phận PR của tập đoàn nhà họ Tần cũng biết chuyện Tần Lệ lên núi bị mất liên lạc, nguyên một đám lặng lẽ gọi điện thoại tới thành phố B.
**
Trong phòng nhỏ trên núi, Giang Thịnh Ngự, Tần Lệ, Tiểu Ngọc ba người không có việc gì làm, chỉ có thể ngồi dưới đất, vây quanh đống lửa, mắt to trừng mắt nhỏ.
Tiểu Ngọc ngồi không bao lâu thì đã mệt mỏi, Tần Lệ để cho cô bé ghé lên trên chân của mình ngủ.
Giang Thịnh Ngự cùng Tần Lệ đều là người sinh sống ở thành thị, quy luật làm việc và nghỉ ngơi không giống với Tiểu Ngọc, không có cách nào đi ngủ sớm như vậy.
Nhàm chán đến không có cách nào khác, hai người đành phải nhỏ giọng trò chuyện.
Tần Lệ sợ Tiểu Ngọc lạnh, cởi áo lông của mình ra, đắp lên người cô bé. Động tác của cô nhẹ nhàng, ánh lửa bập bùng chiếu lên mặt của cô, so với lúc bình thường còn xinh đẹp hơn, trong từng sợi quyến rũ nhỏ li ti, lại lộ ra một chút ấm áp.
Giang Thịnh Ngự nhìn cô, hỏi: "Kế tiếp cô có kế hoạch gì không? "
"Chắc là về đóng phim?" Tần Lệ cảm thấy anh hỏi hẳn là về phương diện này, "Tham gia một kênh chương trình truyền hình thực tế."
Giang Thịnh Ngự nghĩ tới điều gì, hỏi: "Cô cũng tham gia chương trình truyền hình thực tế à? "
Tần Lệ nhìn về phía anh hỏi: "Anh cũng tham gia sao?"
"Không có. " Giang Thịnh Ngự nói.
Anh chẳng qua là nghĩ đến một ít nhiệm vụ mà anh phát cho đại tiểu thư.
Hôm nay Tần Lệ lên núi, tiêu tốn không ít thể lực, nên khi được sưởi ấm, cơ thể cảm thấy khá mệt mỏi.
Trong lúc bất tri bất giác, cô đã ngủ rồi, thẳng đến lúc thân thể nghiêng nghiêng, đầu đụng phải cái gì, cô mới đột nhiên hơi tỉnh táo một chút.
Thứ cô đụng phải chính là bả vai của Giang Thịnh Ngự.
Sau đó, một bàn tay đưa đến, đè đầu của cô xuống. Cô lại dựa vào vai của Giang Thịnh Ngự.
Rất rắn chắc, vẫn là mùi mát lạnh dễ ngửi này.
"Ngủ đi, tôi trông lửa cho. " Giang Thịnh Ngự cúi đầu, nhìn sợi tóc dán ở trên mặt Tần Lệ, rất muốn vươn tay đem tóc của cô vén lên.
"Còn tôi nữa, sau nửa đêm thì đổi người trông. "
"Không cần, củi không đủ đốt tới hừng đông đâu, có lẽ sau nửa đêm thì sẽ lụi tắt. "
Sau nửa đêm không có lửa để sưởi ấm, bọn họ chỉ có thể gắng sức chịu đựng đến hừng đông.
Tần Lệ thật sự quá mệt nhọc, cũng không bao lâu thì lại dựa vào bả vai Giang Thịnh Ngự ngủ.
Cô ngủ không tính là quá sâu, cả người mơ mơ màng màng. Ngay từ đầu còn khá tốt, nhưng càng về sau càng ngày càng lạnh, cô vô ý thức áp sát đến nguồn nhiệt ở bên cạnh.
Cuối cùng thì cô vẫn bị lạnh đến mức phải tỉnh lại.
Tần Lệ mở mắt ra, phát hiện đống lửa trước mặt đã chỉ còn một chút đốm lửa lập loè. Đã không còn ánh lửa, trong phòng trở nên tối đen như mực.
Mặt dán vào một cái lồng ngực ấm áp, cô mới phát hiện không biết từ lúc nào, cả người cô dường như đã núp vào trong lồng ngực Giang Thịnh Ngự.
Cảm giác trên Tiểu Ngọc nằm lên đùi mình cũng lạnh, cô không khỏi cầm lấy áo lông, đem cô bé đắp càng ấm hơn.
Giang Thịnh Ngự cảm nhận được cô đã tỉnh lại, giọng trầm thấp hỏi: "Lạnh à?
Thanh âm ngay ở trên đỉnh đầu của cô.
Không đợi cô trả lời, Giang Thịnh Ngự đã dùng mu bàn tay, để lên trên mặt của cô.
Tần Lệ hơi sửng sốt, cảm nhận được đốt ngón tay của anh, thô sáp, rất ấm áp, ít nhất so với mặt của cô còn ấm hơn, làm cho cô có một chút nghiện.
Giang Thịnh Ngự rất nhanh đã thu bàn tay lại, nói câu: "Lạnh đến vậy à."
Sau đó, trong bóng đêm, Tần Lệ nghe thấy được tiếng khóa kéo ra.
Ngay sau đó, cô bị ôm chặt, kín kẽ dán trên người Giang Thịnh Ngự, bị anh dùng áo lông trùm lại.
"Ngủ tiếp đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT