Hôm sau là thứ bảy, hơn mười giờ sáng, ánh nắng rất tốt, Phạm Khê và Kim Vi đang trên đường tới nhà Tần Lệ.
Tối hôm qua hai người ngủ không ngon, nhất là Kim Vi, cô nàng gần như không ngủ, dưới mắt có hai vệt xanh đen.
Hôm qua ở quán bar, lúc biết được Tần Lực chính là Tần Lệ, cô chủ của nhà họ Tần thì hai người đều sững sờ. Thật ra bọn họ không có chút nhận thức gì về tập đoàn Tần thị, cũng không biết nhiều, chỉ cảm thấy là tập đoàn thì chắc sẽ rất lớn. Kim Vi mơ hồ cảm thấy hơi quen tai, vừa tìm trên mạng đã choáng váng, nhất là lúc nhìn thấy tấm ảnh kim cương đá quý của Tần Lệ, một sợi dây chuyền nào đó thôi cũng phải hơn hai ngàn vạn.
Hai người họ kinh ngạc tới mức quên mất Tần Lệ còn ngồi đó, cả hai trực tiếp tìm kiếm tập đoàn Tần thị, tìm xong mới biết tập đoàn Tần thị lớn cỡ nào, giàu có cỡ nào. Vậy nên Tần Lực, à không, Tần Lệ đang ngồi chung với bọn họ mới thật sự là kẻ có tiền.
Bọn họ bất cẩn lại quen được một đại lão.
Qua một đêm, bây giờ hai người vẫn còn cảm giác như một giấc mơ, thật sự khó mà tin nổi.
"Hai người tới rồi à, mau vào đi."
Tần Lệ mặc một bộ đồ ở nhà thoải mái đi ra mở cửa cho họ, tơ tằm màu hồng cực kỳ mịn màng dán vào da, làm nổi bật lên sự yêu kiều quyến rũ của cô.
Phạm Khê và Kim Vi đi vào mới thấy được cái gì gọi là căn hộ hướng sông trong khu vực vàng của trung tâm thành phố.
"Tôi đi rót nước cho hai người, hai người tham quan tự nhiên đi."
Phạm Khê và Kim Vi thay dép, hơi cẩn trọng đi xung quanh, bọn họ chỉ cảm thấy nơi này rất đẹp, rất xa xỉ và giàu vô nhân tính.
Ngoài ban công là mặt sông gợn sóng lăn tăn, quang cảnh không hề có thứ gì che chắn, có thể thấy được tàu thủy lái qua ở phía xa, phong cảnh rất tuyệt vời.
Lúc đi ngang qua phòng để quần áo, Kim Vi ló đầu nhìn thoáng qua, khẽ cảm thán: "Không ngờ trong phòng để quần áo này còn treo cả đèn thủy tinh, còn to hơn cả phòng ngủ của chúng ta nữa."
Cô nàng chợt nghĩ tới gì đó, đỏ mặt nói: "Lúc trước cô ấy nói cô ấy không mặc đồ may sẵn, chỉ mặc hàng thiết kế riêng, em còn nói cô ấy bốc phét không tồi, bây giờ xem ra là thật rồi."
Phạm Khê gật đầu.
Từng bộ quần áo, giày và túi xách trong đó đều có giá trị không nhỏ.
Tần Lệ bưng nước tới phòng khách, bảo hai người họ tới ngồi.
Phạm Khê và Kim Vi ngồi xuống đều có cùng cảm giác: Ngay cả ghế sô pha cũng rất dễ chịu.
"Tôi còn tưởng những người giàu đó như mấy cô đều ở biệt thự thôi." Kim Vi nói.
Tần Lệ cười.
Tổ trạch nhà họ Tần là biệt thự, cô đã ở đó từ nhỏ nhưng cô vẫn thích căn hộ trong khu vực phồn hoa hơn.
Nói chuyện một hồi, Phạm Khê và Kim Vi cũng không còn dè dặt nữa.
Phạm Khê hỏi: "Tần Lệ, sao cô lại đi đóng phim vậy?"
Phạm Khê và Kim Vi tưởng là sẽ nghe được những câu trả lời như "thích", "thấy hứng thú" gì đó, ai ngờ Tần Lệ thở dài: "Cuộc sống ép buộc."
Vì để có thể tiếp tục mua xe thể thao, vì để Tần Đào có thể tiếp tục mua du thuyền.
Hệ thống: "Có phải bổn hệ thống mạnh nhất vũ trụ không!"
Phạm Khê và Kim Vi: "..."
"Cuộc sống ép buộc" mà cô nói chắc chắn không giống "cuộc sống ép buộc" mà họ nghĩ!
Không lâu sau Đỗ Huyên cũng tới.
Mục đích hôm nay của Tần Lệ là để ba người họ gặp nhau một lần, tiện ăn một bữa cơm ở nhà cô luôn.
"Giới thiệu một chút, đây chính là người đại diện của hai người trong tương lai, tên là Đỗ Huyên."
Đỗ Huyên quan sát Phạm Khê và Kim Vi: "Mọi người gọi tôi là chị Huyên được rồi."
Chị ấy không ngại dẫn dắt người khác, chỉ cần trả đủ tiền là được. Nhưng mà lúc biết Tần Lệ để mình dẫn dắt hai cô gái, một người vô danh suốt mấy năm trong giới, một người vừa mới tốt nghiệp, chị ấy cũng hơi bất ngờ, dù sao mấy năm nay nghệ sĩ nam dễ nổi hơn nghệ sĩ nữ mà.
Lúc đó Tần Lệ thờ ơ nói: "Vậy thì càng phải dẫn dắt nghệ sĩ nữ, điều kiện của hai người họ cũng không tồi, chẳng phải chị là người đại diện rất giỏi ư?"
Ý là nếu hai người kia không ra mắt được thì đây là lỗi của chị ấy.
Lúc đó Đỗ Huyên cũng rất tức giận.
Phạm Khê và Kim Vi cũng đang nhìn Đỗ Huyên, lễ phép gọi: "Chào chị Huyên."
Hóa ra đây là người đại diện rất giỏi kia.
Tối hôm qua sau khi Tần Lệ nói ra thân phận của mình cho bọn họ xong thì nói: "Đã nói là giúp đỡ lẫn nhau rồi, ký với phòng làm việc của tôi đi, tôi có người đại diện rất giỏi, sẽ lập kế hoạch thật tốt cho hai người, giúp hai người hot lên."
Trong bối cảnh âm thanh ồn ào, ánh đèn nhấp nháy, sắc mặt của cô cực kỳ ung dung, đôi mắt như có ánh sáng, truyền sự nhiệt huyết sang cho bọn họ.
Lúc đó hai người lập tức quyết định: Ký!
...
Sau hôm đó, phòng làm việc của Tần Lệ lập tức được thành lập, coi như là làm nghề phụ ngoài việc quản lý tập đoàn Tần thị đi.
Đỗ Huyên bắt đầu lên kế hoạch cho con đường tương lai của Phạm Khê và Kim Vi. Nơi như giới giải trí, Đỗ Huyên rời đi ba năm rồi quay lại cũng đã không được như xưa, nhưng trong tay chị ấy vẫn còn một ít giao thiệp, liên lạc lại với từng người.
Lúc Đỗ Huyên bận rộn cũng không quên Tần Lệ, chị ấy hỏi cô tiếp theo định làm gì.
Thấy dáng vẻ "Chị có thể triển khai kế hoạch lớn giúp em trong giới giải trí" của chị ấy, Tần Lệ vội nói: "Chị không cần để ý tới em đâu, lo cho hai người họ là được, nếu cần em sẽ tìm chị."
Cô đã nói vậy rồi thì Đỗ Huyên hoàn toàn mặc kệ cô, cũng không liên lạc nữa, Tần Lệ bận rộn nhiều việc nên buông tay cho cô đi làm thôi.
Lúc Đỗ Huyên liên lạc lại với Tần Lệ là vì sắp tới sinh nhật của cô giáo Tăng, chị ấy mời cô cùng tới chúc mừng sinh nhật của bà.
Con của cô giáo Tăng sống ở nước ngoài, sinh nhật mỗi năm đều do học trò tổ chức cho bà ấy.
Tối hôm sinh nhật cô giáo Tăng, Tần Lệ mang quà tới nhà bà, người mở cửa là một người đàn ông xa lạ hơn ba mươi tuổi.
Hai người không biết nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, Tần Lệ thử lên tiếng: "Chào anh?"
Sau đó giọng Đỗ Huyên truyền tới: "Là Tần Lệ à?"
Tần Lệ vừa đi vào mới phát hiện trong nhà cô giáo Tăng rất đông, trong phòng khách có khoảng tám chín người, nghe tiếng thì trong phòng bếp cũng có người. Trong mấy người này thì có vài gương mặt thân quen trên ti vi, có những người khoảng bốn mươi tuổi cũng đều là học trò của cô giáo Tăng.
Tần Lệ nhìn thấy một người quen trên ghế sô pha, Giang Thịnh Ngự.
Hôm trước bộ phim Quý ngài khăn tay đóng máy, cô còn chia sẻ Weibo đó.
"Tiền bối Giang."
Người đàn ông mở cửa lúc nãy tưởng Tần Lệ nhìn thấy Giang Thịnh Ngự nên mới dè dặt, vì vậy nói: "Ở đây không có địa vị lớn hay nhỏ, chỉ có sư huynh, sư tỷ, sư đệ và sư muội* thôi, ngồi tự nhiên."
*Ở đây mình xin phép để sư huynh, sư tỷ, sư đệ và sư muội nha.
Giang Thịnh Ngự lười biếng ngồi đó, ngũ quan đẹp trai xuất chúng, khí áp trên người cũng nhu hòa hơn bình thường, vẫn cực kỳ cao quý.
Hiển nhiên anh không ngờ sẽ gặp Tần Lệ ở đây, đôi mắt sâu thẳm thoáng hiện sự kinh ngạc: "Cô là học trò mà cô Tăng mới nhận à?"
Sư huynh bên cạnh hỏi: "A Ngự, em quen sư muội vừa tới hả?"
"Em và Tần Lệ vừa mới hợp tác xong."
"Vừa hợp tác xong, lại còn họ Tần... Đừng nói là cô chủ tập đoàn Tần thị nha?"
Tần Lệ dùng năng lực xã giao của mình chào hỏi một đám người, vừa mới ngồi xuống đã nghe thấy cô giáo Tăng nói: "Em luyện nói liền mạch tới đâu rồi? Để cô kiểm tra thử xem."
Gần đây Tần Lệ đang học về đọc lời thoại, luyện vè đọc nhịu với mấy loại Bình thư ngắn, ngày nào cũng phải luyện tập, lúc không có giờ học cũng phải gửi voice cho cô giáo Tăng kiểm tra.
Cô giáo Tăng rất nghiêm khắc, ngay cả sinh nhật cũng không quên chuyện này, mấy sư huynh bên cạnh cũng bắt đầu góp vui.
"Đúng lúc lắm, bọn anh cũng nghe thử xem."
"Tới đi tới đi, anh cũng sắp quên đọc thoại thế nào rồi."
Từng đôi mắt mong chờ đều nhìn Tần Lệ, nhiều người như vậy... Tần Lệ chợt cảm giác mình như trẻ con bị người lớn kêu lên biểu diễn tiết mục trong ngày tết người thân sum vầy vậy.
Tần Lệ đã quen làm theo ý mình, nếu là bình thường mà có người ép buộc cô thì chắc chắn cô sẽ tặng sáu chữ: Không, tránh ra, mi xứng ư?
Nhưng dưới bầu không khí này, không hiểu sao cô không ngang ngược nổi.
Cô quen làm đại tiểu thư nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên cô làm em út, hóa ra cảm giác làm em út là thế này, không có nhân quyền, thậm chí còn không có quyền phản kháng.
Sợ mấy người này góp vui làm ảnh hưởng tới Tần Lệ, cô giáo Tăng nói: "Hay tới thư phòng của cô đi."
Cô giáo Tăng vừa đứng vậy, phòng bếp chợt có giọng nói vội vàng hỏi: "Cô Tăng, xì dầu ở đây vậy? Bọn em tìm không thấy, đồ ăn sắp khét rồi!"
"Đây đây." Cô giáo Tăng vội đi qua đó, đi được mấy bước lại quay lại: "A Ngự kiểm tra giúp cô đi."
"Vâng." Giang Thịnh Ngự đứng dậy, tay tự nhiên đút vào túi quần, cái bóng thật dài chiếu trên cửa: "Đi theo tôi."
Nhìn bọn họ đi vào thư phòng, mấy sư huynh sư tỷ không hẹn mà cùng lau mồ hôi thay cho Tần Lệ.
"Mong là A Ngự đừng nghiêm khắc quá."
"Chắc không đâu, người ta là sư muội vừa tới, còn từng hợp tác nữa mà."
"Vậy cũng chưa chắc đâu."
Đỗ Huyên nói: "Không sao đâu, Tần Lệ cũng giỏi lắm đó."
Lúc này mấy người họ mới kịp phản ứng: Đúng vậy, cô ấy là Tần Lệ!
Đi vào thư phòng, Giang Thịnh Ngự thuận tay đóng cửa lại, bầu không khí náo nhiệt bên ngoài bị ngăn cách, trong thư phòng cực kỳ yên tĩnh.
Giang Thịnh Ngự ngồi xuống ghế sau bàn đọc sách, dựa người ra sau, đôi chân dài mở ra, sau đó xoay 90 độ đối mặt với Tần Lệ rồi ngẩng đầu nhìn cô: "Chuẩn bị xong chưa?" Dù là ngồi nhưng trên người anh vẫn có khí tràng rất mạnh.
Lúc này Tần Lệ cảm thấy mình như học sinh tiểu học bị giáo viên gọi vào văn phòng truy bài vậy, nhưng trong thư phòng chỉ có một cái ghế.
Giang Thịnh Ngự nhận ra Tần Lệ đang nhìn quanh phòng nên đứng dậy: "Cô ngồi đi."
Tần Lệ cũng không thèm khách sáo, nói một tiếng "cảm ơn".
Sau khi đổi chỗ xong, Tần Lệ phát hiện không ổn lắm.
Giang Thịnh Ngự đứng ở gần cô, hơi cúi đầu, bóng anh hầu như đều bao trùm lên cô, cô cảm thấy mình như tội phạm đang bị tra khảo vậy. Cô dứt khoát đứng dậy, để ghế ra, dựa vào mép bàn đọc sách.
Cái bóng yểu điệu tinh tế chiếu lên vách tường, song song với người đàn ông kia, rất ngang sức.
Cuối cùng cũng ổn rồi.
"Xong chưa?" Giang Thịnh Ngự cũng rất kiên nhẫn, nhưng ý cười chợt hiện lên trong mắt anh khiến Tần Lệ cảm thấy như anh đang trêu chọc mình.
Lại còn trêu chọc cô!
Tần Lệ rất muốn bắt Đới Quận tới đây để cậu xem người đàn ông cậu thích nhất không hề lạnh lùng như trên mạng nói.
Tần Lệ hắng giọng, bắt đầu.
Trừ nói mạch lạc ra thì còn hai đoạn vè đọc nhịu dài nữa.
Lúc Giang Thịnh Ngự nghe thì không có biểu cảm gì, vẫn luôn bình tĩnh, sau khi đọc xong mới chỉ ra vài vấn đề, chủ yếu là phát âm và cộng hưởng. Được anh sửa vài lần mà vẫn sai, Tần Lệ nhíu mày.
Giang Thịnh Ngự đi tới gần cô, hơi thở mát lạnh lập tức ập tới: "Nhìn kỹ cách phát âm của tôi này."
Tần Lệ nghiêm túc nhìn môi anh, bắt đầu học theo. Khoảng cách giữa hai người hơi gần, gương mặt xinh đẹp của Tần Lệ muốn để người ta không chú ý cũng khó. Ánh mắt Giang Thịnh Ngự dừng trên đôi môi đỏ đang mấp máy kia, mơ hồ có thể thấy được đầu lưỡi nhỏ nhắn.
Tần Lệ quá cố cấp với việc học tập nên vô tình khoảng cách giữa hai người hơi gần, gần đến mức mập mờ nên bèn dừng lại.
Giọng nói trầm thấp của Giang Thịnh Ngự cất lên: "Vị trí cộng hưởng vẫn không đúng, cô có thể dùng tay cảm nhận thử."
Cảm nhận?
Tần Lệ nhìn cổ họng anh, hơi do dự rồi vươn tay sờ lên.
Hơi nóng.
Ôi chao, còn nhúc nhích nữa.
Hầu kết của anh khẽ nhúc nhích dưới ngón tay cô, Tần Lệ chú ý tới đường cằm hờ hững của anh, đôi môi khẽ mím và cả hầu kết này đều là nổi bật lên khí chất cao quý và lãnh đạm của anh. Vừa cấm dục vừa gợi cảm, cao cấp hơn loại dâm ngoài mặt như Tần Thăng Dương nhiều.
"Cảm nhận được không?" Ánh mắt Giang Thịnh Ngự hơi sâu.
Lúc nói chuyện, lòng bàn tay của Tần Lệ có thể cảm nhận được sự rung động trong cổ họng anh.
"Hình như cảm nhận được rồi."
Sau đó Tần Lệ cũng học được.
Không lâu sau Đỗ Huyên đến gọi hai người ăn cơm.
Tần Lệ theo Đỗ Huyên ra ngoài, trước khi đi còn không quên quay lại nói với Giang Thịnh Ngự: "Cảm ơn tiền bối Giang."
"Không cần khách sáo."
Lúc bọn họ ra ngoài thì mọi người đã ngồi vào bàn, cả bàn đầy đồ ăn. Bọn họ ngồi vào chỗ trống, bên tay trái của Tần Lệ là Giang Thịnh Ngự, tay phải là Đỗ Huyên.
"Hơi đông người, mọi người chịu khó chen chúc tí nhé, ngồi đủ là được rồi." Một sư huynh nói.
Vừa rồi có người vẫn luôn nấu cơm trong phòng bếp, bây giờ đã ngồi đông đủ nên giới thiệu lại lần nữa. Mấy năm rồi mà còn giữ được liên lạc, trừ những người bận việc không thể tới được, nếu tính cả Tần Lệ thì hôm nay có tổng cộng mười bốn người.
Trong mấy người này, có người từng đứng trên sân khấu và được công nhận kỹ xảo diễn xuất, cũng có người trong ngành kịch, có người làm hậu trường, cũng có người đã rời khỏi nghề này đi kinh doanh, hoặc kết hôn sinh con.
Cũng như họ đã nói, ở đây không có địa vị lớn hay nhỏ, chỉ có sư huynh, sư tỷ, sư đệ và sư muội, bầu không khí rất hòa hợp.
Nhiều người nghe nói lần này cô giáo Tăng lại nhận học sinh thì rất kinh ngạc, tò mò không biết là có chuyện gì.
Tần Lệ nói: "Trợ lý của em tìm giáo viên diễn xuất cho em thì gặp được cô giáo Tăng trong trường."
Thật ra là thế này.
Cô giáo Tăng về hưu xong thì rảnh rỗi đâm ra nhàm chán, không có gì làm là sẽ tới trường đi dạo một vòng, hôm đó đúng lúc gặp được Hi Hi đang hỏi thăm giáo viên chuyên ngành diễn xuất, thế là bà chợt có suy nghĩ nên quyết định dạy thử mấy tiết xem thử.
"Vậy thì khéo thật đó, này là hai người có duyên lắm đó."
"Vậy nên là người một nhà rồi ha ha."
Tần Lệ cũng cảm thấy rất khéo, vận may của Hi Hi thật sự không thể chối cãi được.
Ăn cơm nước xong thì phải dọn dẹp, đám người trẻ tuổi bọn họ không thể nào để hai người hơn bảy mươi tuổi như cô giáo Tăng và người bạn già của bà ấy dọn dẹp bát đũa được. Mọi năm mọi người làm sinh nhật cho cô giáo Tăng còn có thêm một quy củ nữa: Các sư huynh sư tỷ nấu cơm, các sư đệ sư muội thu dọn.
Dọn bàn, quét rác, rửa chén đều là hai người, hai người nhỏ nhất sẽ rửa chén.
"Cuối cùng năm nay anh cũng rời khỏi đội ngũ rửa chén rồi." Một sư huynh vui vẻ nói.
Bình thường vốn và anh ta với Giang Thịnh Ngự rửa chén, năm nay có Tần Lệ tới nên đổi thành Tần Lệ và Giang Thịnh Ngự rửa chén.
Tần Lệ được sắp xếp: "..." Đây là quy củ kỳ lạ gì vậy.
Quả nhiên em út không có nhân quyền ư?
Sau khi cầm chén bát thu dọn vào nhà bếp, mọi người đều ra phòng khách trò chuyện, chỉ còn lại Giang Thịnh Ngự và Tần Lệ trong nhà bếp. Giang Thịnh Ngự đổ nước canh thừa vào trong thùng rác, Tần Lệ mở vòi nước, bất chợt bị nước xối lên mâm rồi văng ngược vào mặt.
Cô suýt thì chửi thề.
Một bàn tay tinh tế vươn qua tắt vòi nước giúp cô.
Cô chủ Tần thật sự chưa từng rửa, cho dù đi du học ở nước ngoài mấy năm thì cô cũng sống trong bất động sản của nhà họ Tần tại nước ngoài, chuyện nấu cơm rửa bát đều có người lo.
Giang Thịnh Ngự nói: "Để tôi làm vậy."
Tần Lệ lau nước trên mặt, ngoài miệng nói "vậy sao được" nhưng cơ thể lại rất thành thật lui sang một bên, nhường chỗ trước bồn rửa chén cho anh.
Giang Thịnh Ngự chậm rãi xắn ống tay áo sơ mi, để lộ cơ bắp cánh tay đầy đặn. Không ngờ còn được nhìn thấy ảnh đế ở đây rửa chén, động tác còn rất thành thục.
Tần Lệ dựa vào kệ bếp nhàn nhã nhìn, cô cảm thấy lúc Giang Thịnh Ngự rửa chén thì khí chất trên người anh cũng dịu dàng hơn hẳn.
Hệ thống: "Cô cứ thản nhiên đứng nhìn vậy luôn đó hả?"
Chứ không thì sao? Cổ vũ cố lên à? Hay là chấm điểm cho hành động của anh ta?
Tần Lệ rất biết điều, nếu đã không giúp được gì thì sẽ không gây phiền phức thêm. Có lẽ là cô quá rảnh rỗi nên Giang Thịnh Ngự chợt ngẩng đầu nhìn sang cô.
Đối mặt với ánh mắt của anh, Tần Lệ giả vờ hỏi: "Tiền bối Giang cần tôi giúp gì ư?"
"Làm lại phần tôi đã chỉ cho cô trước khi ăn cơm đi."
Tần Lệ:???
Trong phòng khách, mọi người đều bưng một ly trà, cùng ngồi nhớ lại cuộc sống trong trường lúc trước.
Một sư huynh đi toilet quay lại: "Vừa rồi em đi ngang qua phòng bếp, mọi người đoán xem em đã thấy gì?"
Không hổ là khóa diễn xuất, vẻ "có chuyện" của sư huynh thành công khơi dậy lòng hiếu kỳ của mọi người, mọi người đều tò mò nhìn anh ta.
"Em nhìn thấy A Ngự vừa rửa chén vừa bảo Tần Lệ đứng bên cạnh đọc liền mạch."
"??"
"Đúng là A Ngự mà."
"Thật sự không biết thương sư muội tí nào cả."
Mọi người đều sôi nổi cảm thấy Tần Lệ quá đáng thương, chỉ có một sư tỷ chỉ ra một điểm khác: "Mọi người không cảm thấy A Ngự hiếm khi để ý một người vậy à?"
Một cách hiểu vấn đề khác hoàn toàn mở ra thế giới mới trong lòng mỗi người.
Hai người còn từng hợp tác, chẳng lẽ cây sắt sắp nở hoa rồi ư?
...
Giang Thịnh Ngự và Tần Lệ rửa chén bát, dọn dẹp phòng bếp xong thì ra ngoài gia nhập với mọi người, Đỗ Huyên thêm Tần Lệ vào nhóm của bọn họ. Tần Lệ add Wechat với từng người, đương nhiên trong đó cũng bao gồm cả Giang Thịnh Ngự.
Chờ Giang Thịnh Ngự chấp nhận xong, Tần Lệ chụp màn hình gửi vào trong nhóm "Lệ tổng và nhân viên của cô ấy", đồng thời tag Đới Quận.
Đới Quận nhìn thèm muốn khóc.
Giang Thịnh Ngự chấp nhận kết bạn xong thì nhìn thấy ảnh đại diện và trang cá nhân của Tần Lệ, ảnh đại diện của cô giống với ảnh đại diện Weibo, là một trái vải to.
Sau đó Giang Thịnh Ngự mở "Con đường ảnh hậu".
Gần đây đại tiểu thư làm nhiệm vụ khá chăm chỉ, anh xem thanh nhiệm vụ.
【 Học diễn xuất 50 tiếng, tiến độ hiện tại: 21/50. 】
【 Xem ba bộ phim tài liệu liên quan tới sửa đồng hồ, tiến độ hiện tại: 3/3 (Đã hoàn thành) 】
【 Đọc mười quyển sách liên quan đến sửa đồng hồ, tiến độ hiện tại: 8/10 】
【 Đi bái phỏng một người thợ sửa đồng hồ, tiến độ hiện tại: 1/1 (Đã hoàn thành) 】
Tiến độ cũng không tồi, rất ngoan.
Giang Thịnh Ngự chọt gương mặt bánh bao của đại tiểu thư, sau đó ngẩng đầu nhìn Tần Lệ ngồi ở đối diện. Tần Lệ vừa xem điện thoại vừa nói chuyện với sư tỷ bên cạnh, gương mặt của cô rất xinh đẹp, đuôi mắt cong lên trông vừa ưu nhã vừa yêu kiều. Có lẽ vì tính cách hơi giống nên đêm nay Giang Thịnh Ngự cứ nhìn Tần Lệ là sẽ nhớ tới đại tiểu thư trong trò chơi, anh mở tâm trạng hàng ngày ra.
【 Tâm trạng hôm nay: Ở chung với nhiều người, khá vui. 】
Biểu cảm của nhân vật trên màn hình cũng có chút thay đổi, đôi mắt kia khẽ cong lên.
Ở chung với nhiều người nên vui vẻ ư? Vậy thì bình thường cô độc cỡ nào chứ.
Nhưng mà trò chơi này cũng không giới thiệu nhiều về bối cảnh của đại tiểu thư, có lẽ chỉ là số liệu ngẫu nhiên thôi.
...
Bộ phim mới của Tần Lệ đã xác định được ngày bấm máy, lần này vì là diễn vai chính nên thời gian đóng phim sẽ khá dài, phải mất mấy tháng, địa điểm quay chụp cũng không phải trong thành phố, cô còn rất nhiều điều phải dặn dò trước.
Trước khi vào đoàn, cô còn phải đại diện tập đoàn Tần thị đi tham gia một sự kiện diễn đàn kinh tế.
"Không cần tôi đi cùng cô thật à?" Vinh Hải hỏi.
"Không cần, tôi đi được mà, anh ở lại trấn giữ công ty là được rồi."
Tần Lệ biết Vinh Hải lo sẽ giống như hội nghị thượng đỉnh lần trước nhưng quyển EQ kia của cô đã nổi tiếng, mọi người đều biết cô không dễ trêu vào nên không còn ai dám thất lễ với cô nữa.
Thấy Vinh Hải vẫn chưa yên lòng, Tần Lệ buồn cười nói: "Tôi cũng đâu phải con nít, Vinh tổng đừng có thấp thỏm vậy chứ."
Vinh Hải hơi sững sờ rồi cười nói: "Đúng vậy nhỉ, tôi không nên thấp thỏm về cô như vậy."
Không biết vì sao Tần Lệ cảm thấy câu này của Vinh Hải không chỉ có ý ngoài mặt chữ, cô nhìn anh ta bằng ánh mắt khó hiểu.
Vinh Hải nhìn thấy ánh mắt của cô thì nhẹ nhàng bổ sung thêm: "Lệ tổng có cảnh nào mà chưa từng gặp đâu."
Tần Lệ mỉm cười: "Đương nhiên rồi."
"Lên đường cẩn thận, chăm sóc tốt cho bản thân nhé."
...
Tần Lệ dẫn theo Đới Quận và Hi Hi đến thành phố H, ngủ lại phòng suite* mà bên tổ chức đã sắp xếp.
*Phòng Suite (viết tắt là SUT), đây là loại phòng cao cấp nhất và thường chỉ những khách sạn, resort 4 – 5 sao mới có loại phòng này. Phòng Suite thường được thiết kế, bố trí ở tầng cao nhất, là loại phòng có diện tích lớn nhất, được trang bị đầy đủ thiết bị tiện nghi, nội thất, vật dụng cao cấp và các dịch vụ đặc biệt. Mức giá mỗi đêm của loại phòng này cũng cực kỳ đắt đỏ, vì vậy, hầu như chỉ có giới doanh nhân, các chính trị gia hay những người có nhu cầu cao về ngủ nghỉ mới sử dụng dịch vụ phòng Suite.
Thành phố H nằm ở ven biển, khí hậu ấm áp quanh năm, diễn đàn kinh tế lần này diễn ra trong vòng hai ngày, người tới tham gia đều là những người trong giới tài chính và thương nghiệp trong nước.
Sáng ngày đầu tiền là nghi thức khai mạc diễn đàn và hội giao lưu chia sẻ công khai, đã có phóng viên chờ sẵn ở hội trường.
Hôm nay Tần Lệ mặc một bộ trang phục nghiêm chỉnh, âu phục được may thủ công và áo sơ mi cực kỳ vừa người, tôn lên sự giỏi giang và khí thế mạnh mẽ của cô.
Nhân viên tiếp đón dẫn cô đến chỗ ngồi hàng đầu có bảng tên của cô.
Việc sắp xếp chỗ ngồi trong mấy sự kiện kiểu này cũng rất tinh tế, càng đổ về sau thì sẽ càng ít quan trọng hơn. Đã có rất nhiều người đến, hàng của Tần Lệ đa phần toàn là mấy người đàn ông cỡ bốn mươi tuổi trở lên, trong đó có mấy người lần trước đã gặp trong hội nghị thượng đỉnh, nhưng cũng may là có một hai phái nữ.
Người bên cạnh vẫn chưa tới, không biết người nọ sẽ là ai, Tần Lệ tò mò liếc nhìn bảng tên.
Không nhìn còn được, vừa nhìn là cô muốn mắng người.
Không ngờ là tên chó Tịch Gia Nam kia, đúng là oan gia ngõ hẹp mà, anh ta là cái thá gì mà được ngồi chung chỗ với cô chứ? Vừa nghĩ tới hai ngày tiếp theo sẽ phải ngồi cùng tên chó kia là Tần Lệ đã không nhịn được.
Mặc dù không tử tế lắm nhưng cô vẫn quyết định lặng lẽ đổi bảng tên của Tịch Gia Nam với một bảng tên phía sau, thật ra thì đổi được vào góc nào đó trong hội trường càng tốt.
Đối mặt với người nhà họ Quý thì không cần phúc hậu, đây là quy tắc làm người của người nhà họ Tần.
Thấy không ai để ý, Tần Lệ vươn tay về phía bảng tên của Tịch Gia Nam, tay cô vừa vươn tới thì một cái tay khác vươn ra đè cổ tay cô lại.
Tần Lệ cau mày ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tịch Gia Nam.
Tịch Gia Nam mỉm cười, dạng chó hình người hỏi: "Lệ Lệ, cô đang làm gì vậy? Định lén lấy bảng tên của tôi về nhà cất giữ hả?"
Tần Lệ vừa gặp đã bị anh ta chọc tức.
"Lấy về thiêu hủy." Cô khẽ hừ một tiếng, định rút tay về nhưng Tịch Gia Nam không chịu buông tay, nắm chặt một đoạn cổ tay trắng nõn của cô.
Ở hiện trường có rất nhiều truyền thông, Tần Lệ không thể trở mặt, đành phải gượng cười nói: "Cút đi."
Tịch Gia Nam không chỉ không buông ra mà còn mạnh mẽ chen vào lòng bàn tay cô, nắm tay cô như chủ nhân đang cưỡng chế nắm chặt móng vuốt của một con mèo ngạo kiều vậy.
"Lâu rồi không gặp, Lệ Lệ."
Tần Lệ bị ép nắm tay: "..."
Đờ mờ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT